Khi Chu Trạch nhìn đến cuốn truyện cậu ta khẽ cau mày.
Nhưng trước khi cậu ta có thể nói chuyện, Cố Nguyên đã mở nó ra. Hình ảnh hai chàng trai hôn nhau lọt vào tầm mắt cậu.
Cố Nguyên cúi đầu và khẽ mở mắt.
Cậu không thể không nhìn hai cậu bé trong truyện tranh và sửng sốt.
Vì Cố Nguyên luôn cho rằng con trai hôn con trai là sai, không bình thường mà phải không?
Cậu nhận ra mình không phải là người duy nhất hôn con trai, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nguyên nằm sấp trong phòng, tiếp tục dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Chu Trạch, khó hiểu hỏi: "Bạn học Chu, bọn họ có phải là cũng giống chúng ta không, họ cũng là bạn tốt của nhau sao?" Chu Trạch không nói
.
Trong phòng cậu ta trước giờ không có thứ đó, rồi cậu ta nhớ về tháng trước. Đó là do cô em họ mượn một đống sách, cậu ta không khỏi cụp mắt xuống nhìn bức tranh phía trên.
Thấy bạn học Chu không nói gì, Cố Nguyên rất bằng lòng. Hóa ra có mối quan hệ tốt đến mức con trai cũng có thể hôn. Cậu không khỏi nhìn lại, phát hiện phía trên hai người bạn tốt vẫn đang hôn nhau không rời.
Cậu ấy không thể không nhìn vào phụ đề bên cạnh, nhưng Cố Nguyên không thể hiểu được.
Cậu ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đọc.
Sau khi hai người đó tách ra, một trong hai người đàn ông đã cởϊ qυầи áo của người kia.
Cố Nguyên không thể không nhìn chằm chằm vào nó, và hỏi một cách kỳ lạ: "Bạn học Chu, tại sao họ lại cởϊ qυầи áo?"
Chu Trạch nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên đó với đôi mắt lạnh lùng, không nói một lời.
Cố Nguyên phải nhìn lại lần nữa, và thấy rằng sau khi cởϊ qυầи áo. Một trong số họ ôm một người, bế anh ta lên và dựa vào tường.
Cậu chỉ thấy người bị ôm với vẻ mặt khác lạ.
Cố Nguyên không thể biết biểu cảm đó là gì, có lẽ là do đau sao?
Cậu không khỏi có chút mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Chu Trạch, bọn họ đánh nhau sao? Là đánh nhau sao?"
Chu Trạch liếc mắt nhìn thiếu niên.
Đối phương đang nằm trong phòng của mình, lông mi khẽ nhếch, khuôn mặt trắng như tuyết có chút mềm mại.
Lúc này cậu ta mới cong người, bối rối nhìn cậu bé.
Quả táo Adam của Chu Trạch hơi lăn xuống, mím mím môi và nói: "Tôi không biết."
Cũng có những điều mà Chu Trạch không biết sao, và Cố Nguyên không thể không nhìn đi chỗ khác. Sau đó cậu vội vàng cúi đầu, thật tốt, cậu nhất định phải biết nó hơn Chu Trạch.
Lúc đó Chu Trạch có thể sẽ đến xin lời khuyên của cậu ấy vào lần tới.
Cố Nguyên nhẹ giọng nghĩ.
Chỉ cần nhìn vào nó, Cố Nguyên đã phát hiện ra rằng truyện tranh này có gì đó sai sai. Hai người phía trên dường như không phải đang đánh nhau, càng xem cậu càng nóng mặt, thậm chí họ còn cởi sạch quần áo.
Và nó cho tới khi cậu thấy...
Sau đó hai người đối mặt nhau họ đưa tay ra kéo quần của nhau ra.
Cố Nguyên nhanh chóng đóng cuốn truyện tranh lại, cậu đỏ mặt nói: “... Nguyên Nguyên cảm thấy họ hơi kỳ lạ.”
Chu Trạch không nói gì.
Cố Nguyên bối rối nên cậu ấy nhanh chóng đặt cuốn truyện tranh vào vị trí của nó, sau đó nói: “Nguyên Nguyên sẽ không đọc nó nữa đâu.”
Chu Trạch liếc nhìn cậu ấy, nhưng không nói gì.
Vì cuốn truyện tranh kỳ lạ đó, Cố Nguyên bỗng trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Ngay cả khi cậu đang suy nghĩ mặt cậu cũng đỏ bừng.
Cậu không biết mình bị làm sao nhưng luôn cảm thấy những việc hai người trên truyện làm rất kỳ lạ.
Cố Nguyên không khỏi suy nghĩ.
-
Nhiều đồ ăn nhẹ mà Cố Nguyên mang đến đã được để lại cho Chu Trạch, đây là những món cậu ấy yêu thích, mặc dù cậu ấy hơi miễn cưỡng khi chia tay chúng.
Khi cậu chuẩn bị về, mẹ Chu mới quay lại.
Bà ấy nói: "Bên ngoài sắp mưa rồi."
Trước khi Cố Nguyên đi, trời bắt đầu mưa to. Cậu nằm trên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài mưa to, cậu không nhịn được gọi điện thoại về nhà.
Nói rằng cậu ấy sẽ về nhà trễ.
Cha mẹ của Cố Nguyên ở thế giới này là kinh doanh, nhưng họ rất bận rộn. Nên họ cũng không có nhiều thời gian chăm sóc con trai, cậu có chút chạnh lòng khi nghe mẹ nói những điều cần nói với bảo mẫu mà thôi.
Có vẻ như dù đi đến đâu, cậu ta cũng sẽ là một đứa trẻ không được người khác mong muốn.
“Cố Nguyên.”
Thanh âm thiếu niên vang lên.
Cố Nguyên nhìn sang.
Chu Trạch đứng trước mặt cậu, hơi cụp mắt xuống rồi kéo rèm lại.
Mưa ngày càng nặng hạt và không có dấu hiệu tạnh. Mẹ Chu đề nghị: “Tối nay hay là con ở lại qua đêm đi?” Bà dịu dàng nói: “Dù sao giường cũng đủ lớn để hai con ngủ.” Cố Nguyên không khỏi vội vàng nhìn bạn học Chu
.
Mắt hơi sáng lên, cậu có thể ở lại qua đêm không? Cậu nghĩ mình là người đầu tiên đến nhà bạn học Chu, không khỏi có chút đắc ý. Bạn cùng lớp Minh đó cũng không có ở đây, vì vậy Cố Nguyên háo hức nhìn cậu bé.
Đối phương bắt gặp ánh mắt của cậu, quay đi chỗ khác, lạnh lùng nói: "Sao cũng được."
Cố Nguyên ăn tối ở nhà Chu Trạch cậu cảm thấy bầu không khí gia đình của bạn học Chu rất tốt. Cậu không khỏi có chút ghen tị, ăn tối xong liền theo cậu ta về phòng.
Khi Chu Trạch mặc quần áo ra ngoài, cậu ta thấy cậu bé với cặp mông tròn trịa đang ăn trộm đồ ăn vặt ở đó.
Khi nghe thấy động tĩnh, cậu vội vàng giấu đồ ăn vặt đi.
Sau đó mím môi áy náy nói: "Nguyên Nguyên không có trộm đồ ăn."
Chu Trạch đưa áo phông trước mặt, nói: "Quần áo thay đi."
Cố Nguyên cúi đầu nhìn quần áo trước mặt cậu. Nhận ra nó là do bạn học Chu chuẩn bị để mình thay khi tắm , cậu không khỏi nhìn vào, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bạn học Minh đó không mặc à?” Chu Trạch nhìn Cố Nguyên với đôi mắt sáng ngời , và nói: "Cậu quan tâm nếu cậu ta mặc quần áo của tôi sao?"
Cố Nguyên nhanh chóng nói: "Bạn học Chu chỉ có thể có một người bạn thân nhất là tôi thôi." Sau khi nói xong, cậu ấy nói thêm: "Sau khi bạn cùng lớp Minh được nhận vào Đại học Nam Kinh, sau đó sẽ gặp những người bạn khác thôi."
Cậu cảm thấy thật tệ khi nói xấu người khác như thế này, Cố Nguyên mím môi, lông mi run rẩy, lộ vẻ áy náy.
Thấy vậy, Chu Trạch suýt nữa cười thành tiếng.
Cậu ta mím môi, lạnh lùng nói: “Nếu cậu Không đậu Bắc Hoa thì sao?”
Cố Nguyên sửng sốt.
Cậu ấy dường như chưa bao giờ nghĩ về nó.
Không khỏi thắc mắc, nếu như thi không đậu, Chu Trạch có phải sẽ bị người khác cướp đi không.
Khi Cố Nguyên nghĩ đến cảnh đó, cậu ấy trở nên hơi chán nản.