Nam sinh vừa định nói gì đó, liền phát hiện có cái đuôi Nhỏ đang nghe trộm, nhìn qua buồn cười nói: "Bạn học nhỏ, sao lại nghe lén người khác nói chuyện?"
Cố Nguyên mở to hai mắt nhìn cậu ta, đột nhiên nghĩ về những gì bạn cùng lớp Chu Trạch nói rằng cậu không phải là người bạn tốt nhất của cậu ta. Vậy chẳng lẽ người trước mặt này mới là bạn thân của Chu Trạch sao?
Vậu có chút khủng hoảng, bước nhanh đi tới, phồng má, thanh âm như sáp nói: "Tôi và Chu bạn học là bạn tốt."
Cố Nguyên cũng đặc biệt nhấn mạnh chữ bạn tốt.
Cậu bé đương nhiên cũng nghe thấy nhưng không hề tức giận. Cậu ta thấy Cố Nguyên khá dễ thương nên định trêu cậu ấy: "Ồ? Cậu là bạn của Chu Trạch, học hành thì sao? Chu Trạch không thích kết bạn với học sinh kém đâu. Cậu có biết tớ học lớp mấy không?" ??”
Cố Nguyên biết rằng bên kia dường như là top năm người đứng đầu trong lớp.
Cậu ấy mất tự tin ngay lập tức, nhưng cậu ấy vẫn kìm chế và nói: "Tôi nằm trong top 20 ..."
Cậu bé ngạc nhiên: "Cậu tên gì, sao tôi không biết cậu."
Cậu ta nhìn thấy Cố Nguyên đỏ mặt và hơi chột dạ , lập tức phản ứng lại: “Đứng top hai mươi sao?”
Cố Nguyên hai má ửng hồng.
Cậu nói to: "Tôi ở cùng ký túc xá với Chu Trạch, và chúng tôi có các lớp học cùng nhau mỗi ngày." Cậu không quên nói thêm: "Cậu không thể làm vậy."
Có vẻ như một đứa trẻ đang lo lắng và sợ hãi rằng mọi thứ sẽ bị lấy đi.
Cậu ta nhìn Chu Trạch đầy ẩn ý và nói: "Cậu vẫn nổi tiếng như vậy."
Chu Trạch liếc nhìn Cố Nguyên và nói: "Lại đây, cậu ấy được top năm trong kỳ thi là do cậu ấy may mắn."
Cậu kia: " ... ..."
Cố Nguyên ngoan ngoãn đi theo.
Cậu bé nói từ phía sau: "Chu Trạch, cậu cũng nên đến Đại học Nam Đại, thực ra, tôi thích Đại học Nam Đại hơn."
Cố Nguyên căng tai lắng nghe.
Nghe đến câu này, cậu không khỏi sững sờ, Đại học Nam Đại là gì?
Cậu không khỏi nhìn về phía cậu thanh niên, hỏi: “Chu Trạch, cậu định thi vào Đại học Nam Đại phải không?” Nghĩ đến lời cậu nhóc vừa nói, cậu vội vàng hỏi lại: “Người đó cũng đi sao? vào Đại học Nam Đại?"
Cậu tưởng tượng ra cảnh hai người bạn tốt hẹn gặp nhau ở trường đại học.
Toàn thân cậu như đổ xuống.
Chu Trạch liếc cậu một cái, nói: "Cậu thật ngốc, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung."
Cố Nguyên càng thêm buồn bực, còn không quên phản bác: "Nguyên Nguyên không ngu ngốc." Cậu ấy đã vượt qua top 20 trong kỳ thi vừa rồi không phải sao. Cậu ấy lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện về top 20 vừa rồi, và lập tức ngậm miệng lại.
Chu Trạch dừng bước, nhìn sang, lông mày sáng lên: "Cố Nguyên, nếu như tôi thật sự đi Nam Đại học thì sao?"
Cố Nguyên lập tức khẩn trương, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, bạn học Chu cũng muốn đi theo một người bạn thân khác để bỏ trốn.
Cậu vội vàng nói: "Vậy tôi cũng muốn thi vào đó!"
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, bất an nói: "Chu Trạch hay chúng ta đừng thi ở đại học Nam Đại nữa được không, chúng ta thi trường khác đi. . . "
Cậu vắt óc suy nghĩ về hai kỳ thi vừa rồi. Trong một cuộc trò chuyện lúc nãy một trường khác cũng đã được đề cập: "Chúng tôi thi vào Bắc Hoa đi."
Chu Trạch nhìn cậu với đôi lông mày sâu thẳm: "Cố Nguyên, cậu có biết quyết định của mình có ý nghĩa gì không?"
Cậu ta không nói rằng Cố Nguyên không thể vượt qua kỳ thi, cậu ấy cũng không nói kỳ thi của Bắc Hoa khó đến mức nào, mà hỏi một câu hỏi khác.
Cố Nguyên có chút không biết gì nhìn chằm chằm vào người đó, cậu gật đầu, nói: "Tôi biết, tôi cùng bạn học Chu vào đại học." Cậu nhẹ nhàng nói tiếp: "Nguyên Nguyên biết chứ."
Hơi thở của Chu Trạch có một khoảnh khắc trở nên bối rối , cậu ta liếc nhìn những người xung quanh rồi nắm tay cậu bé bước đi một đoạn.
Mới Dừng lại.
Cố Nguyên không biết tại sao tâm trạng của cậu ta dường như rất dao động, nhưng Chu Trạch đã đưa tay ra và ôm cậu.
Ấn đường trên môi, cậu t nói: “Em không hối hận chứ?”
Cố Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, không quên nhấn mạnh: “Không học cùng trường đại học với cậu ta, chỉ thi ở Bắc Hoa."
Đường viền môi hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười bất ngờ nhất thời.
Cậu ta ậm ừ và nói: " Ừ tôi cũng không muốn thi vào Đại học Nam Đại."
Cố Nguyên được ôm trong vòng tay của chàng trai trẻ, và cậu ấy không có cảm thấy gì. Cậu thậm chí có chút vui mừng, thậm chí cảm thấy vừa rồi chính mình đã xử lý người bạn tốt nhất của cậu ta để đoạt lấy thân phận.
Vì vậy cậu nhẹ giọng hỏi: “Chu Trạch, Cố Nguyên bây giờ là bạn tốt nhất của cậu sao?”
Cố Nguyên nói xong, sợ nam sinh nghe không hiểu, liền nhấn mạnh một lần nữa: “Là bạn tốt nhất không có hai mà chỉ có một."
Chu Trạch buông cậu ra, lạnh lùng nhìn cậu.
Da đầu Cố Nguyên có chút tê dại, cậu khó hiểu nhìn người thanh niên, nói với mềm mại: "... Phải không?"