Cố Nguyên đành phải dụi mắt tiếp tục học.
Cậu ấy cảm thấy rằng mối quan hệ của cậu ấy với Chu Trạch bây giờ đã tốt hơn một chút, nhưng Cố Nguyên vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ. Cậu ấy muốn trở thành người bạn tốt nhất của bên kia, vì vậy cậu ấy không thể không nhìn vào những chàng trai ở đằng kia.
Mấy cậu nhóc đó tụ tập lại với nhau, không biết làm gì cùng nhau mà cười.
Cố Nguyên nhìn họ và không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.
Cậu ấy cũng muốn tốt như vậy với bạn học Chu.
Đột nhiên, một thanh âm truyền đến: "Cố Nguyên, cậu đang nhìn cái gì?"
Cố Nguyên hoàn hồn lại, phát hiện thanh niên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, lông mày sáng ngời.
Cậu vội vàng lắc đầu.
Nhưng Chu Trạch nhìn theo hướng nhìn của cậu bé và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Trương Ly Vũ. Đối phương nhìn cũng được, vừa rồi Cố Nguyên ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu ta.
Cậu ta nghĩ rằng lý do mà Cố Nguyên muốn kết bạn với cậu ta là vì cậu ta đẹp trai.
Vậy thì bây giờ?
Bây giờ cậu nhìn thấy những người đẹp trai khác, cậu bắt đầu thay đổi mục tiêu của mình, phải không?
Có một chút châm chọc trong mắt Chu Trạch.
Cậu ta lạnh lùng nói với cậu bé: “Hẹn ước của chúng ta đã vô hiệu, cho dù cậu có lọt vào top 10 trong lớp, tôu cũng sẽ không làm bạn với cậu.”
Cố Nguyên nghe thấy câu này không khỏi sững sờ.
Cậu bối rối nhìn sang, nhưng Chu Trạch đã rời đi.
Cậu không khỏi cảm thấy có chút chán nản.
Hiển nhiên, cậu vẫn cảm thấy mấy ngày nay hình như bạn học Chu bắt đầu muốn làm bạn với cậu rồi.
Cố Nguyên nhìn lại vài bạn học vừa rồi vẫn đang thảo luận về chủ đề này. Với một cái nhìn nhăn nhở, nếu bạn cho tôi một cú đấm, tôi sẽ cho bạn một cú đấm lại.
Nó trông có vẻ rất vui.
Cậu không thể không nhìn chằm chằm một cách ghen tị.
Sau khi Chu Trạch ra ngoài, cậu ta đã bình tĩnh lại. Tại sao cậu ta phải quan tâm liệu Cố Nguyên có kết bạn với người khác hay không, cậu ta chỉ muốn xem liệu bên kia có được nhận vào top 10 của lớp hay không thôi.
Vì vậy, quay lại.
Ai biết, cậu ta nhìn thấy Cố Nguyên một mình ngồi ở trên ghế, tiếp tục một mình nhìn chằm chằm Trương Ly Vũ.
Chu Trạch: "..."
Nữ sinh nhìn thấy học thần sắc mặt lạnh xuống, phảng phất muốn đấm cho bức tường gạch đá vỡ nát, cô nuốt nước miếng hỏi: "Học Thần, cậu làm sao vậy?" Sao Còn chưa đi vào lớp?"
Chu Trạch lạnh lùng nói: "Không cần, tôi có chút khó chịu."
Cô gái: "?"
Cô không hiểu ý của cậu là gì.
Cố Nguyên nhìn nó một lúc lâu, rồi bất đắc dĩ đưa mắt nhìn lại. Sau khi bạn học Chu ra ngoài, cậu ta không bao giờ quay lại nữa, cậu ấy có chút buồn bã nghĩ rằng mình thậm chí còn không có cơ hội cuối cùng để làm bạn với bạn học Chu.
Không khỏi có chút chán nản.
Sau đó, Cố Nguyên lại nghe thấy tiếng nói cười của những cậu bé đó to hơn, không khỏi tò mò nhìn sang. Sau đó, cậu ấy phát hiện ra rằng một số người đang cùng nhau xem một thứ gì đó, và bọn họ đã xem nó rất lâu.
Sự tò mò trong lòng cậu ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cố Nguyên không khỏi nghĩ, nếu cậu và Chu Trạch cũng xem nó, liệu hai người có thể có quan hệ tốt như vậy không?
Cố Nguyên có chút cảm động nên bước tới.
Khi các chàng trai nhìn thấy cậu, họ không thể không nhìn sang.
Cố Nguyên nhìn thấy cuốn sách đó trông giống như một cuốn tạp chí, trên đó có một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cô ấy ăn mặc hơi ít vải. Vì vậy, cậu liếc nhìn thẻ học sinh của đối phương nói: "Bạn học Trương cậu có thể cho ta mượn sách đó không?"
Trương Ly Vũ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là nói: "Được, cậu muốn mượn khi nào?"
Cố Nguyên nghĩ sau khi nghĩ xong nói: "Tôi có thể mượn nó hôm nay không?"
Bởi vì bạn cùng lớp Chu Trạch đột nhiên cảm thấy tồi tệ vì một số lý do nào đó
Trương Ly Vũ nhìn cậu và nói: "Được, hôm nay sau khi tan học tôi sẽ đưa nó cho cậu."
Cố Nguyên nói, "Cảm ơn cậu."
Trương Ly Vũ cảm thấy cậu ấy trông rất đáng yêu, vì vậy cậu đưa tay ransau đó chạm vào đầu cậu ấy và nói: "Không có gì."
Cậu ấy ngẩng đầu lên và nhìn thấy Chu Trạch đang nhìn họ cách đó không xa.
Vẻ mặt lạnh như băng.
Trương Ly Vũ thu tay lại với vẻ mặt khó hiểu.
Sau khi Cố Nguyên có câu trả lời, cậu ấy quay trở lại chỗ ngồi của mình. Hắn phát hiện nam sinh đã trở về, không khỏi gọi bạn học Chu.
Chu Trạch ngữ khí lạnh lùng nói: "Trương Ly Vũ có nhiều bạn như vậy, cậu cho rằng cậu ta sẽ thích cậu sao?"
Cố Nguyên có chút nghi hoặc nhìn qua, mở miệng giải thích. Nhưng vừa giải thích, câuh liền lộ ra kinh ngạcbcho nên ngậm miệng lại.
Thấy cậu không giải thích, Chu Trạch sắc mặt càng thêm khó coi.
Lông mày và đôi mắt thậm chí còn băng giá và lạnh lùng hơn, đẩy lùi mọi người cách xa ra hàng ngàn dặm.
Trước đây khi Cố Nguyên ra khỏi lớp, cậu ấy sẽ bám lấy cậu ta. Nhưng bây giờ, cậu lại vô cùng chậm chạp.
Chu Trạch đứng dậy và rời khỏi lớp mà không quay đầu lại.
Trương Ly Vũ từ bên ngoài đi vào, thấy Cố Nguyên vẫn còn ở đó, cậu ta ta giơ tay nói: "Cố Nguyên, cậu vẫn ở đây sao tôi sẽ lập tức mang nó đến cho cậu." Sau đó, ai đó đã va vào vai cậu ta.
Chu Trạch dừng lại, nhìn sang và khẽ mở đôi môi mỏng: "Xin lỗi."
Trương Ly Vũ xoa vai mình và nói: "Không sao đâu."
Cố Nguyên vẫn còn hơi căng thẳng cậu nhìn Chu Trạch. Khi Trương Ly Vũ đi tới, ánh mắt lén lút khiến lông mày của người thanh niên ở cửa càng lạnh hơn.
Sau khi chàng trai rời đi.
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lấy những gì Trương Ly Vũ đưa cho cậu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Bạn học Chu sẽ hết tức giận với cậu ấy sớm thôi.