Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 19: Ban ngày thấy gió lửa (1)

Cô có linh cảm Tạ Vụ Thanh sắp quay lại rồi.

Cảm giác này ngày một mãnh liệt, đến nỗi toàn bộ hành trình đi công tác ở tỉnh ngoài trước tết đều bị cô dời lại hết.

Đến cuối tháng 11, người quản lý bộ phận vận hành tàu chở khách hỏi cô, mùa đông năm nay ấm áp, liệu có thể kéo dài chuyến tàu cuối năm đến giữa tháng 12 không. Hà Vị hỏi lại mấy công ty phụ trách vận tải đường thủy lớn, sau đó thống nhất thời gian, cùng nhau trì hoãn đến tháng 12.

Theo quy luật từ trước đến nay của cô, chuyến tàu chở khách cuối cùng xuất bến tại Thiên Tân sẽ do cô đích thân đến tiễn, chuyện này không gì thay đổi được.

Cô cố gắng rút ngắn thời gian, buổi chiều tới khách sạn Lợi Thuận Đức.

Hà Vị dẫn theo Quân Khương đến thang máy nhà hàng để về phòng, nhưng vì khách quá đông, bọn họ đi tới đi lui cũng mất hai chuyến. Quân Khương đứng bên cạnh kể về Thiên Tân, nhắc lại lần trước Liên Phòng về có tặng cho họ mấy cái mũ thời thượng, nhưng đến giờ vẫn chưa có dịp đội.

Cô mỉm cười nói: “Nếu là mũ hình chuông, thì phải để tóc ngắn…”

Đoàn người đẩy cửa kính ra.

Cô đón lấy ánh sáng từ đại sảnh tầng một, nhìn thấy Tạ Vụ Thanh cùng mấy vị tướng lĩnh cấp cao đang đi tới, trên người anh vẫn là chiếc áo khoác màu lam. Bức họa giấy dán tường hai bên như không có điểm cuối… Những người bên cạnh anh cũng không ngừng lùi về phía sau. So với trong trí nhớ, anh càng tôi luyện càng thanh tuấn hơn, có điều sắc môi rất nhạt, có lẽ do trời quá lạnh.

Tạ Vụ Thanh tháo găng tay xuống, đang định nói gì đó với người bên cạnh thì chậm chạp dừng lại



Cô như nghẹn đắng, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn rõ ngũ quan anh, khuôn mặt anh. Chỉ sợ bản thân nhận lầm, sợ rằng người trước mặt không phải anh.

Tạ Vụ Thanh từ từ gấp găng ta lại, đưa cho một phó quan trẻ tuổi trước nay cô chưa từng gặp đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô.

Những vị tướng quân vừa xuống tàu mang đầy vẻ phong trần mệt mỏi, họ lệnh cho phó quan của mình kiểm kê hành lý, sắp xếp chuyện ngủ nghỉ và lịch canh gác cho những binh lính đi theo.

Vị tướng lĩnh trung niên từng được Tạ Vụ Thanh cứu nhìn quanh khách sạn Lợi Thuận Đức trứ danh: “Nghe kể trước khi hoàng đế nhà Thanh bị đuổi khỏi Tử Cấm Thành, ông ta đã từng sống ở đây à?” Người quản lý khách sạn đứng một bên cung kính giải thích: “Không có ở đây ạ. Nhưng ông ấy thường đến sảnh khiêu vũ The Times và nhà hàng Tây dùng cơm”.

Tạ Vụ Thanh cùng mấy vị tướng quân bước vào thang máy.

Tay Hà Vị vẫn run bần bật, từ lúc nhìn thấy anh, máu huyết trên tay như không thể lưu thông được nữa, vô cùng tê dại. Chân cũng thế, không giống như đang đứng, lúc này không còn cảm giác đạp lên lớp băng mỏng, mà như thể đi trên mặt nước, cả người nhẹ bẫng không còn trọng lượng.

“Lão Tạ nhận phòng chưa?” Một vị tướng khác hỏi anh, “Hay đến nhà hàng Tây ăn chút gì trước đi”.

Tạ Vụ Thanh không đáp lời người bên cạnh, đôi ủng quân đội vững vàng giẫm lên tấm thảm lông mềm mại.

“Cô hai Hà”, anh nhẹ giọng gọi, “Đã lâu không gặp”.

Cô cũng hơi gật đầu cười nói: “Tạ tướng quân, biệt lai vô dạng” [1].

[1] “Biệt lai vô dạng” là một câu thành ngữ, kiểu chào hỏi phổ biến giữa những người đã lâu rồi mới gặp lại. Mang nghĩa là “Từ lần cuối chúng ta gặp nhau, bạn vẫn khỏe chứ?” Cũng có thể hiểu là “lâu rồi không gặp”, hay “rất vui được gặp lại bạn”

Hai người nhìn nhau.

Bên trong như có dòng nước ngầm chảy xiết, bất ngờ ập đến khiến cô mờ mịt, cũng làm mấy vị tướng quân khác nhận ra manh mối gì đó.

Tạ Vụ Thanh ngoại trừ trị quân nghiêm khắc cùng nói chuyện quân vụ không biết mỏi mệt, thứ người ta thích bàn luận về anh nhất chính là chuyện phong lưu. Bọn họ đều đến từ phương Nam, trước đây chưa từng gặp Hà Vị, nhất thời chưa liên tưởng tới người đứng đầu Hà gia vận tải đường thủy, chỉ lo đắm chìm trong ánh mắt giao hòa giữa Tạ Vụ Thanh cùng giai nhân, không cần nghĩ sâu xa cũng biết “cô hai Hà” này cùng anh ắt hẳn chuyện cũ khó nói.

“Cô hai đến Thiên Tân để tiễn tàu chở khách xuất cảng à?” Đây là câu hỏi thứ hai của anh sau khi bọn họ gặp lại.

Cô nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

“Lần này ở phòng nào?”

“Vẫn là ở…” căn phòng lúc trước. Cô im bặt, sợ quá mập mờ, không nói hết câu.

Tạ Vụ Thanh vậy mà gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Các vị tướng quân dựa vào ba chữ kia của cô, liền biết thì ra lần trước hai người họ đã ở chỗ này cùng nhau.

Hà Vị đang định hỏi anh ở đâu, đương lúc do dự thì cửa thang máy ào ào mở ra.

Tạ Vụ Thanh dời nửa bước chân, ý bảo Hà Vị đi vào trước. Hà Vị tiến vào, Tạ Vụ Thanh cũng đến đứng cạnh chỗ cô, sau đó những vị tướng quân khác mới lục tục nối đuôi nhau bước tới. Sợi dây xích chậm chạp ầm ầm xoay vòng, thang máy bắt đầu đi lên, Hà Vị hít thở nhẹ nhàng, cố gắng bày ra dáng vẻ hỏi thăm bạn cũ lâu ngày gặp lại, nhắc đến chuyện mà cô quan tâm nhất hiện tại: “Tướng quân lần này đến Thiên Tân định ở lại mấy ngày?”

Tạ Vụ Thanh cúi đầu nhìn cô, dừng lại vài giây đáp: “Ngày mai phải đi rồi”.

Nhanh vậy sao?

Hà Vị che giấu sự mất mát, nói khẽ: “Đường dài bôn ba tất vất vả, mong tướng quân tự bảo trọng thân thể”.

Tạ Vụ Thanh thấp giọng trả lời: “Cảm ơn cô hai quan tâm”.

Chớp mắt mới nói được vài câu, cửa thang máy mở ra. Cô gật đầu tạm biệt Tạ Vụ Thanh, đưa Quân Khương rời khỏi thang máy. Đợi đến lúc cửa thang máy lần nữa khép lại rồi ầm ầm kéo đi, cô vẫn giật mình đứng đó, thất thần hồi lâu, nhìn chằm chằm cửa thang máy vừa biến mất.

Trái tim cô cũng như thang máy này, thẳng hướng đi lên, không có hồi kết.

Bên ngoài cửa thang máy ở tầng ba, từ sớm đã có người chờ sẵn, thang máy vừa mở ra, người đàn ông đeo kính đứng tựa vào cánh cửa phía trước chính là thư ký đại diện cho chính phủ lâm thời Bắc Kinh. Vị thư ký này cùng với hai người trợ lý đi cùng, tiến lên đón tiếp đám người Tạ Vụ Thanh. Đối với vị công tử Tạ gia ấy, người thư ký có nghe danh nhưng chưa từng được diện kiến.

Những kẻ trước đây giam lỏng Tạ Vụ Thanh sau khi thua thảm hại trong trận chiến giữa Phụng – Trực hệ, đều đã chạy trốn. Trong số quân mới đến, người từng gặp qua Tạ Vụ Thanh thật sự rất ít.

Có đều thư ký cũng sớm được người khác âm thầm nhắc nhở, vị công tử Tạ gia này thích ở cùng phụ nữ. Bọn họ đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Phía sau có hai vị tướng quân bước ra, thư ký đeo kính hơi cúi người: “Các vị tướng quân từ xa đến, trên đường vất vả rồi”. Hắn nhìn hai người đi trước, tuổi đã lớn, không giống.

Trên áo khoác của người đi sau hai vị tướng quân có đeo huy chương cao cấp, cả người trầm mặc bước ra khỏi thang máy, dáng vẻ cao lớn, quân phục vừa vặn ôm sát trên thân. Giữa đầu mày anh không giấu được sự mỏi mệt, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với thư ký. Người thư ký chỉ nhìn được một bên mặt, ấn tượng lưu trong đầu về anh là một người đàn ông lông mày sâu, đôi mắt càng sâu hơn, hệt như lớn lên từ non xanh nước biếc. Nhưng nước sâu không thấy đáy, núi rừng lại tĩnh mịch, không dễ thân cận.

Bình thường đàn ông thế này khi gặp phụ nữ sẽ bày ra một khuôn mặt khác. Thư ký thầm nghĩ.

Vì tầng ba không cao lắm nên những sĩ quan đi theo đều trực tiếp dùng thang bộ.

Đầu tiên là mười lăm, mười sáu sĩ quan trung cấp sắp xếp phòng họp, trong tay mỗi người đều cầm theo cặp táp da đen.

Thư ký muốn nói nhiều hơn với họ cũng không có cơ hội, mọi người đi đến phòng sinh hoạt chung. Các sĩ quan trung cấp bắt đầu chuẩn bị, máy đánh chữ cùng thiết bị chống nghe trộm lần lượt được bày ra. Có người điều chỉnh máy đánh chữ, có người kết nối nguồn điện, có người đặt lên bàn một cái hộp gỗ màu nâu đỏ, dài chừng nửa cánh tay, mở ra mới biết là máy phát điện cầm tay.

Thiết bị quân dụng của họ đều không phải tối tân nhất, hai người sau lưng thư ký đều nhận ra cái máy đánh chữ kia là loại kiểu cũ của Đức, tỏ ý khinh thường… Nghe nói phía Quảng Đông bên kia lúc mở trường quân sự vô cùng khó khăn, tiền ăn ngày hôm sau phải đến hỏi mượn trước từ quân phiệt, quả thật không sai.

Thư ký so với hai trợ lý của mình thì có tầm nhìn rộng hơn, hắn thấy được sự chuyên nghiệp cùng nghiêm cẩn của nhóm quan quân này.

Hầu hết những người lính cách mạng ở đây đều nhận được nền giáo dục quân sự hiện đại, một phần cũng vì quân cách mạng thích trọng dụng người trẻ cùng các phái tân sĩ quan. Không giống với quân phiệt đều là những đương gia lão thành theo phái hủ lậu, là “tửu nhục huynh đệ” [2] trên chiến trường thiên hạ.

[2] “Tửu nhục huynh đệ” (dịch thô: Anh em rượu thịt), ý chỉ những người bạn thân thiết kết giao chỉ biết tụ tập ăn uống vui chơi.

Đám người này sắp xếp mọi thứ quá chu toàn, khiến thư ký cùng đám người trẻ đến đón tiếp cũng không biết xen vào đâu. Chờ cho mười mấy vị tướng quân đều có mặt đông đủ, lúc này Lâm phó quan cũng ôm một chồng điện tín vừa nhận được đi đến, đặt trước chỗ ngồi của Tạ Vụ Thanh: “Đây đều là điện báo nhận được lúc trưa”.

Tạ Vụ Thanh khoác áo lên thành ghế, nhìn thấy mấy gã đàn ông đeo kính vẫn còn ngơ ngác đứng đó không biết nên làm gì, anh bảo Lâm Kiêu: “Đi mời thư ký tiên sinh đến nhà hàng Tây uống cà phê trước”.

“Không cần, không cần đâu”, thư ký xấu hổ cười, “Các vị là khách, lý nào để các vị mời ngược lại chúng tôi?… Là tôi đã quấy rầy mọi người rồi, chư vị tướng quân, Tấn mỗ xin phép cáo từ”.

Cánh cửa được khép lại.



Hà Vị quay về phòng, trong lòng có vô vàn nghi vấn, lại không biết hỏi ai.

Giám đốc bộ phận quản lý hành khách vừa vặn đến đối chiếu danh sách người đi tàu vào sáng mai, cô vờ như vô ý, nói mình có một người bạn đến Thiên Tân, liệu có thể tra được hành trình đi đường cụ thể không?

Sau khi quản lý biết người kia là một vị tướng quân, bởi vì nam bắc hòa đàm nên sĩ quan đi tàu thủy và đường bộ vô cùng nhiều, một con số khổng lồ, hơn nữa còn là tướng lĩnh cấp cao như Tạ Vụ Thanh, hành trình càng thêm bí ẩn… Trong giây lát rất khó tra xét.

Hà Vị cũng không hỏi kỹ, kêu Quân Khương tiễn quản lý xuống tầng. Sau khi mọi người rời đi, cô ngồi một mình trên ghế sô pha, nhưng trong lòng sóng biển cuộn trào.

Xem ra Tạ Vụ Thanh vừa đến Thiên Tân, nên nghỉ ngơi một lát, sau khi gặp được người quan trọng liền trực tiếp rời đi. Trong thang máy không dễ nói chuyện, còn có đồng liêu của anh… Cô đoán chắc, có lẽ trạm tiếp theo anh sẽ đến Bắc Kinh, hoặc đi ba tỉnh Đông Bắc? Dù sao lần hòa đàm này cũng có quân Phụng hệ.

Đang nghĩ đến các loại khả năng có thể xảy ra, điện thoại bên tay bất ngờ đổ chuông.

Cô bị tiếng chuông inh ỏi làm cho ngẩn người, tim đập dồn dập, như dự cảm được người gọi đến chính là Tạ Vụ Thanh. Cô nhấc ống nghe, đầu ngón tay mềm nhũn. Phải mất chừng vài giây mới áp được ống nghe lên tai.

Cô kìm nén hô hấp, khẽ “a lô” một tiếng.

“Không ngờ vẫn là Lợi Thuận Đức”, người đàn ông bên kia đầu dây nói thẳng, “Xem ra nơi này đúng là đất lành”.

Mũi Hà Vị chua xót… cúi đầu cười.

“Vốn định hẹn gặp em ở An Định Môn”. Anh thì thầm.

“Em biết”, giọng nói cô chua chát, khẽ lặp lại, “Em biết mà”.

Hai người đã lâu không nói chuyện, có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Phó quan bên kia nhỏ giọng nhắc nhở: Khách đã đến.



Đầu dây truyền đến tiếng động ma sát, cô đoán chắc là cổ áo của anh.

“Em nghe thấy rồi”, Hà Vi dịu dàng nói, “Anh đi đi”.

Cô không muốn làm lỡ chuyện của anh, chuyện quan trọng của Tạ Vụ Thanh không giống việc xã giao của những người đàn ông bình thường khác, nếu chậm trễ thì thật không xong.

Tạ Vụ Thanh nói với phó quan: Giờ qua đây.

Có một giây cô đã do dự, liệu hỏi anh về chuyến đi lần này qua điện thoại có thỏa đáng chăng?

“Lát nữa cùng ăn tối được không?” Anh hỏi.

Hà Vị giật mình, như bị đoán trúng tâm tư, khuôn mặt hơi nóng.

Cô nhẹ nhàng “vâng” đáp lời.

“Sáu giờ gặp lại”. Anh nói câu cuối.

Lúc Quân Khương quay về, cô vẫn còn cầm ống nghe. Thấy Quân Khương kỳ quái nhìn mình, mặt cô lại nóng lên, đem thứ trong tay gác lại chỗ cũ.

“Khi nãy em xuống tầng có nói chuyện với quản lý khách sạn”, Quân Khương cười nói với cô, “Hai ngày nay người đến đây đều là các vị tướng quân ở ba tỉnh Đông Bắc, còn có cả những vị tướng quân đến từ phương Nam, Tạ tướng quân chắc cũng nằm trong số đó”.

Cô khẽ gật đầu: “Anh ấy gọi điện cho chị rồi”.

Quân Khương kinh ngạc, ngồi xuống ghế sô pha đôi, kề sát cô nói: “Em cứ nghĩ cô hai đã sớm quên ngài ấy”.

Cô không lên tiếng, trong đầu suy nghĩ lát nữa nên mặc gì.

“Cho dù lần này thật sự ra Bắc nhưng ngài ấy rồi sẽ quay về”. Quân Khương mù mờ khuyên cô, “Dù sao nhà ngài ấy vẫn ở phía Nam”.

Cô cũng không đáp lại, đứng dậy đi vào phòng tắm. Cô ngồi nghiêng cạnh bồn tắm lớn, vặn mở vòi nước màu vàng, nhìn dòng nước không ngừng chảy ra đến khi đầy bồn, trái tim như được dòng chảy ấm áp lấp kín.

Trước bữa tối, quản lý hành khách đi tàu gọi điện tới, hỏi cô có muốn đặt chỗ trong nhà hàng Tây không? Hay muốn ăn bên ngoài khách sạn? Gần đây rất đông khách khứa, chỉ sợ muốn tìm một chỗ trong nhà ăn cũng khó, cô sợ Tạ Vụ Thanh chưa kịp đặt bàn, trước tiên bảo quản lý giữ chỗ trước, đợi đến sáu giờ tối nói tiếp.

Đúng sáu giờ, không hơn không kém một giây, cửa phòng gõ vang.

Hà Vị một tay mở cửa, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Lâm Kiêu đứng bên ngoài: “Lâm phó quan”.

“Cô hai”, Lâm Kiêu cười nói, “Công tử bảo tôi đến mời cô sang”.

“Đến nhà hàng à?”

“Ở ngay bên cạnh ạ”. Lâm Kiêu chỉ căn phòng phía bên phải.

Anh cũng ở gian phòng lần trước.

Phòng trong Lợi Thuận Đức rất khó đặt sẵn, ít nhất phải sớm mười ngày. Hai người bọn họ không hẹn mà mười ngày trước lại cùng nhau đặt hai căn phòng mình từng ở.

Nếu ngay phòng bên cạnh thì cô cũng không cần lấy áo khoác, lướt qua những binh lính canh gác bên ngoài hành lang. Hồi chiều Quân Khương có nói với cô chuyện người thuê phòng cách vách được binh sĩ canh gác nghiêm ngặt đến mức cơn gió cũng khó lọt qua, nhất định là người quan trọng, dặn cô đừng ra ban công, để tránh đúng lúc người ta đang bàn chuyện… Khi đó cô chỉ mang tâm tư muốn gặp anh, nào có nghiêm túc suy nghĩ.

Lâm Kiêu đưa cô đến trước cửa.

Hà Vị đi vào, cánh cửa sau lưng khép lại.

Trước mắt là một gian phòng họp theo lối mở, bên bàn hội nghị lớn bày đủ loại thức ăn. Tất cả đều là đồ miền Nam, bốn món một canh.

Tạ Vụ Thanh bước ra từ phòng ngủ, áo khoác ngoài đã sớm không còn, cổ áo sơ mi trắng hơi hé mở. Vì anh vừa rửa tay xong nên vẫn đang xắn cao tay áo. Lần trước anh đến đang là mùa đông, vì chú ý không muốn để lộ nhiều da thịt nên cô cũng chưa từng nhìn thấy mấy vết thương cũ trên cánh tay anh.

Tạ Vụ Thanh bắt gặp ánh mắt cô nên kéo tay áo xuống: “Ban đầu vốn định đặt chỗ ở nhà hàng em thích”. Anh nói, “Sau đó lại nghĩ muốn ở một mình với em nên liền bảo người nấu vài món”.

Đồ ăn đều do nhóm đầu bếp theo họ ra Bắc chuẩn bị. Chuyến đi lần này là đến ở đất người ta, vạn sự đều phải cẩn thận, ăn mặc đều do người đi theo họ sắp xếp, nồi cỗ cũng tự chuẩn bị, chỉ mượn phòng bếp của khách sạn để nấu mấy món ăn gia đình đơn giản này.

Anh đến trước mặt cô, muốn thử chạm vào tóc cô. Nhưng cảm giác xa cách hai năm khiến anh thoáng dừng lại.

“Đầu bếp không quen nấu mấy món phương Bắc, sợ làm không đúng”, anh nói khẽ, “Chỉ làm vài món quê nhà, cũng thay đổi khẩu vị một chút”.

— HẾT CHƯƠNG 19 —