Nhật Kí Tuổi Học Trò

Chương 25

Để tiếp tục câu chuyện, mình xin kể tiếp về một chuyện tình của mình, có lẽ nó hơi sai trái, đó là tình yêu giữa cô giáo và học sinh.



Cô là thiên thần giữa bầy lang sói. Mình nói vậy vì ẩn dưới màu sơn màu ngói mới hào nhoáng của cái trường tư thục này là những con người bệ rạc về nhân cách, cái lối suy nghĩ bảo thủ và sự vô tình trong giảng dạy cũng như giao tiếp với học sinh làm rộng ra cái khoảng cách giữa thầy cô và trò trong ngôi trường này …

Nhưng không phải là tất cả, những người thầy cô trẻ bước vào trường mang theo làn gió mới cho cái bầu không khí ngột ngạt của trường học. Cô là một trong những người như vậy – một thiên thần.

Lần đầu tiên gặp cô là lúc giữa năm lớp 10 … trong giờ thể dục, cái lớp vẫn nháo nhào như cái chợ vì những cái mỏ không bao giờ chịu ngừng chém và nổ, những cái tay táy máy không bao giờ chịu ngừng mò mẫm nghịch dại, nhưng khi cô bước qua … tất cả phải im lặng ngắm nhìn … ấn tượng đầu tiên là cái dáng nhỏ nhắn ( vấn đề chiều cao ) nhưng khá mủm mỉm của cô và làn da trắng mịn màng và một gương mặt hồn nhiên với đôi mắt mở to láo liêng … nhìn những gương mặt đờ đẫn vì game online hay nhậu nhẹt thuốc lá nhìn theo cái dáng cô tôi lại thấy buồn cười … một thằng không thể kìm chế thốt lên :

– Mướt vãi…

Một thằng tỏ ra có nhân cách

– Vãi ông nội mày, cô giáo cũng không tha

– ĐM, mày thánh, giờ cho mày đis mày có dis không?

– Đậu … đương nhiên là … có.

Vãi lìn cái bọn … mà bọn chúng nói cũng đúng, công nhận thằng nào tốt phúc mới có được người yêu xinh xắn như vậy … nhưng… hình ảnh thiên thần của cô dần bị những cơn ác mộng khác làm chìm lấp trong đầu một đứa học sinh ngu ngơ giữa cái trường tư thục đầy ám ảnh …

Bẵng đi vài tuần sau đó … giờ ra chơi đến … tôi phắn ngay xuống căn tin chỉ với khát vọng cao cả là lấp cái bụng đang réo, mẹ kiếp, ông thầy toán dạy lấn giờ làm hụt mất 10 phút ra chơi, phải nhanh thôi … quất xong một tô mì còn đói … chụp thêm cái bánh nữa lên lớp ăn tiếp …

Trống mới đó đã đánh báo vào lớp, tôi phải phắn nhanh vì không muốn vào sau bà cô dạy tiếng Anh khó chịu, nhìu thằng đã bị đứng ngoài hành lang vì vào trễ … nhưng có lẽ tôi đã trễ thật, khi tới gần lớp thì thấy lớp đã im lặng, hình như bà cô vừa vào thôi, nghĩ vậy tôi phắn thật nhanh nhưng … tôi sững lại, vì trên bục lúc này không phải là bà già khó chịu nữa mà là cô thiên thần… khi cô quay lại nhìn tôi … đó là lần đầu tiên tôi được nhìn trực diện vào cô gần như vậy … đúng là như những gì tưởng tưởng … ấn tượng lần này là bầu ngực căng tròn và vòng eo nhỏ nhắn khêu gợi dưới bộ áo dài bằng lụa gấm gì đó … tim tôi đập với tốc độ phi mã … ngước lên nhìn mặt cô … một nụ cười đang nở trên môi … nụ cười rạng ngời và dễ thương hết cỡ …

Đến bây giờ thì tôi chưa từng thấy ai cười đẹp như thế … mà không biết cô đang cười cái gì … và bọn dưới lớp nữa, chúng đang cười cái gì… tôi có làm gì đâu… lời nói đầu tiên của cô dành cho tôi là

– Em gì ơi, rơi kìa

Cả lớp lại cười vang

Tôi lúng túng không hiểu ý cô là gì, tôi lí nhí :

– Dạ, cô cho em vào lớp

Cô đáp lại trong nụ cười khúc khích :

– Ừhm, nhưng mà rơi bánh rồi kìa, cầm lên đi .

Sặc, thì ra tôi quá hồi hộp mà làm rơi cái bánh lúc nào không biết. Tôi chộp ngay cái bánh rồi run rẩy bước về chỗ trong lời châm chọc của bọn mõ .



Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và cô… thì ra cô được chỉ định dạy tiếng anh cho lớp tôi ở học kì hai lớp 10 … đó là tin vui và tin buồn là chỉ là học kì hai mà thôi, còn sang năm thì có thể đổi người khác.

Có thể nói giờ học của cô là giờ học tôi cảm thấy … hạnh phúc. Hạnh phúc vì được ngắm nhìn cô … đơn giản là vậy thôi. Càng ngắm nhìn và quan sát cô, tôi càng nhận thấy cô càng đẹp … đó là vẻ đẹp tâm hồn. Lần đầu tiên trong năm học tôi thấy một người giáo viên kiên nhẫn đứng giải thích cho bọn học sinh cá biệt về những thứ mà đáng nhẽ ra chúng phải biết từ hồi cấp 2: động từ bất quy tắc, thì, cú pháp … mẹ kiếp, không hiểu sao chúng có thể vượt qua được cấp 2. Lại có thằng còn hỏi thì quá khứ và tương lai khác nhau chỗ nào ?!!?