**Editor: Hye Jin**
Lê Thiếu Vân nói xong, lại ho khan hai tiếng, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, dường như cố ý nói với Cảnh Vân Chiêu rằng lời nói của anh ta không phải là lời nói dối.
Đúng lúc này hai người cách nhau có chút gần, đầu Cảnh Vân Chiêu vừa lúc chạm vào cằm của anh ta, thân hình của cô lại mảnh khảnh, cho nên đứng bên cạnh Lê Thiếu Vân càng có cảm giác bé nhỏ.
Cảnh Vân Chiêu mơ hồ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, cũng không cảm thấy khó ngửi, hơn nữa thanh âm đích xác có vài phần dễ nghe, rất khó làm người khác sinh ra cảm giác chán ghét, xem ánh mắt anh ta tha thiết như vậy, đành đơn giản gật gật đầu.
Lê Thiếu Vân vươn bàn tay năm ngón tinh tế thon dài, Cảnh Vân Chiêu lại cảm thấy lòng bàn tay anh có chút vết chai, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Đỗ Lâm gọi anh ta là Lê thiếu, mà anh tuổi còn trẻ như vậy đã có thể mở được Hương Hải Lâu, là người có tiếng ở Bắc Kinh, nói vậy gia cảnh phải rất tốt, nhưng trên tay có vết chai này hiển nhiên không hợp với anh, chắc chắn là không thể do lao động phải không?
Chẳng qua cô cũng không có lòng hiếu kỳ quá nhiều, chút khó hiểu kia chẳng qua chỉ là một lát, liền kiên nhẫn bắt mạch giúp anh ta, nhưng sau khi cảm nhận được mạch đập cường tráng có lực kia, Cảnh Vân Chiêu liền hết chỗ nói.
"Lê thiếu, thân thể anh rất tốt." Cảnh Vân Chiêu cạn lời nói.
Đâu chỉ là rất tốt? Chút bệnh vặt cũng không có, đâu có nghiêm trọng giống như anh ta nói? Chẳng qua chỉ là hắt xì một chút thôi, ai không biết còn nghi ngờ là giả vờ đấy!
Lê Thiếu Vân hơi nhấp khóe miệng, lộ ra tia ngạo nghễ, cảm giác dường như có chút hãnh diện khi khoe ra thân thể cường tráng của mình cho Cảnh Vân Chiêu.
"Nếu anh không có việc gì, em liền đi trước." Cảnh Vân Chiêu liếc mắt nhìn anh ta nói.
"Không được." Lê Thiêu Vân quyết đoán mở miệng, nói xong, ngữ khí thu lại vài phần, chỉ vào sắc trời bên ngoài: " Em một mình thân con gái hiện tại trở về không an toàn, để anh cho người sắp xếp cho em một căn phòng, em ở chỗ này nghỉ ngơi, sáng mai anh đưa em đi học."
Cảnh Vân Chiêu nhìn biểu tình của anh thấy có chút cổ quái.
Hai người bọn họ gặp nhau được vài lần, càng không được tính là quen biết, thái độ này có phải hay không có chút quá thân thiết? Chẳng lẽ là mình giống em gái anh ta? Nếu không nữa thì..... Nhìn gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này, trong lòng cảm giác xem thường một phen, không phải là trâu già muốn gặm cỏ non chứ?
Nội tâm Cảnh Vân Chiêu đã không còn là đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, cũng sẽ không thể bởi vì chút lấy lòng khó hiểu này mà sẽ bày ra vẻ mặt cảm động.
Lê Thiếu Vân thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, trực tiếp cho rằng cô đồng ý, duỗi tay muốn ôm Cảnh Vân Chiêu về.
Anh ta vốn là muốn duỗi tay lịch thiệp, cũng không nghĩ sẽ làm gì Cảnh Vân Chiêu, tay tuy rằng đυ.ng vào bả vai Cảnh Vân Chiêu nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn, chẳng qua chỉ là chạm nhẹ vào thôi, huống hồ bình thường chính anh cũng không thích thân cận với phụ nữ quá, nhưng Cảnh Vân Chiêu tuổi còn nhỏ, cho nên căn bản không nghĩ tới mấy cái kia, động tác như vậy vẫn là lần đầu tiên từ lúc chào đời.
Nhưng trong mắt Cảnh Vân Chiêu thì lại không giống.
Kiếp trước khi ở Kiều gia, Kiều Úy Dân cũng sẽ làm ra một bộ vô tình mà động tay động chân với cô như vậy, tuy rằng bộ dạng của Lê Thiếu Vân đẹp mắt, nhưng động tác vượt qua khoảng cách an toàn này trực tiếp đánh thức hồi ức kiếp trước của cô, nháy mắt cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, trực tiếp đẩy Lê Thiếu Vân ra, giây tiếp theo nâng gối vào bụng Lê Thiếu Vân.
Lê Thiếu Vân nào nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu có phản ứng lớn như vậy, ngay lập tức lùi về sau một ít, nhưng vẫn bị Cảnh Vân Chiêu công kích tới, bộ phận yếu nhất của toàn thân ngay lập tức đau đớn.
Sắc mặt nháy mắt tối sầm, biểu tình không thể nói rõ, lại nhìn Cảnh Vân Chiêu, đang lao ra cửa Hương Hải Lâu nôn khan vài cái, thái độ ghê tởm kia tuyệt đối không phải giả vờ.
Sắc mặt Lê Thiếu Vân cực kỳ đẹp, những người phục vụ phía sau cũng bị tình cảnh này làm khϊếp sợ, nhìn thấy Lê Thiếu Vân cao cao tại thượng giống như tiên trên trời đang lộ ra biểu tình đau mà không dám nói, trong lòng vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Muốn cười chính là, ông chủ hiện giờ có biểu tình quá đáng yêu, muốn khóc chính là, lại có người nhìn ông chủ của bọn họ mà buồn nôn.....
Lúc này trong đầu Cảnh Vân Chiêu tràn ngập đều là cảnh tượng bị Kiều Úy Dân động tay động chân ở kiếp trước, đặc biệt là ngày Kiều Úy Dân chết kia, đôi tay lắc lư trước mặt cô, gương mặt đáng khinh làm cô càng thêm buồn nôn, tới tận khi hình ảnh dừng lại ở thời điểm Kiều Úy Dân ngã vào vũng máu tươi, cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cảnh Vân Chiêu đột nhiên cảm thấy mình có chút nóng máu, ít nhất lúc này khi nghĩ tới máu tươi liền cảm thấy hả giận, thậm chí có chút kích động hưng phấn.
Thở hổn hển mấy hơi, định thần xong, xoa xoa miệng, ánh mắt vô tội.
Chính mình nhìn thấy người đàn ông đẹp như Lê Thiếu Vân còn có phản ứng như vậy, về sau sẽ phải càng nghiêm trọng không? Còn may hiện tại mình chưa tới mười sáu tuổi, phía trên lại chẳng có phụ huynh thúc giục, đời này không có chồng cũng có thể sống tốt.
Cảnh Vân Chiêu vừa tự thuyết phục mình, trong đầu lại nghĩ tới phía không xa đang có một người đàn ông đang nhìn cô, sau lưng như bị kim chích, liền bắt một chiếc taxi trực tiếp bỏ đi.
Lê Thiếu Vân giật giật khóe miệng, hành động vừa rồi của Cảnh Vân Chiêu không tạo thành thương tổn quá lớn cho thân thể hắn, hiện giờ đau đớn cũng không còn kịch liệt như vừa nãy, nhưng trong lòng thì.....
Lê Thiếu Vân cảm thấy tư vị phức tạp, trên mặt lại giống như không chịu qua bất luận đả kích gì, nhấc chân đi vào thang máy.
Phía sau, một đám phục vụ ghé vào buôn chuyện:
"Ông chủ thật đáng thương, khẳng định đau muốn chết, còn làm bộ không có chuyện gì...." Người phục vụ A đồng tình nhìn về phương hướng Lê Thiếu Vân rời đi nói.
"Ông chủ Lê của chúng ta sẽ không lăn lộn trong thang máy đấy chứ...." Phục vụ B nhịn không được tưởng tượng.
Nhưng khi trong đầu hiện lên cảnh tượng kia lại nhịn không được rùng mình một cái, nếu như ông chủ luôn luôn xa cách ngàn dặm đối với loài người mà làm ra hành động như vậy, sẽ dọa chết mất.
"Nếu nói ra thì vẫn là nữ sinh kia quá lợi hại, lúc đó nhìn thật sự rất đẹp trai!" Người phục vụ C hiển nhiên đã bị sự can đảm của Cảnh Vân Chiêu làm cho bái phục.
Lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng nhịn không được hắt xì một cái, sắc mặt ửng đỏ lên.
Người ở Hương Hải Lâu khẳng định đang bàn luận về cô, xem ra về sau phải cách chỗ này ra xa một chút, đánh ông chủ của bọn họ, ai biết được thời điểm đi ăn cơm có thể bị người khác hạ độc hay không?
Nhưng sự an ủi duy nhất chính là hôm nay đã có thu hoạch, còn việc Lê Thiếu Vân, về sau tránh một chút là được, nhờ có lần này, Lê Thiếu Vân cũng sẽ không muốn gặp cô nữa.
Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển xong lập tức tiến vào không gian tiếp tục hấp thụ phiến ngọc, phiến ngọc thứ hai đêm nay đã hoàn toàn dung hợp, tốc độ nhanh hơn một chút so với trước kia.
Sáng sớm hôm sau, vẫn theo lẽ thường cô đi tới căn nhà nhỏ vừa thuê một lần, đem nguyên liệu nấu ăn Đỗ Lâm yêu cầu chuẩn bị xong rồi mới tới trường học.
Sau đó nguyên liệu nấu ăn được tài xế xe tải cô thuê đưa qua, tài xế này có mấy ngày kinh nghiệm thôi cũng đã có thể làm rất tốt, hơn nữa tính cách hiền hậu ngay thẳng, Cảnh Vân Chiêu để cho ông ấy cùng Đỗ Lâm thay mình ký trước một phần hợp đồng, cũng không sợ ông ấy dám cắt xén nguyên liệu nấu ăn.
Cảnh Vân Chiêu vừa tới trường học, liền bị Tiêu Hải Thanh báo cho tin tức Kiều Hồng Diệp vừa bị giáo viên gọi lên phòng học.
"Cậu không thấy đâu, váy trắng trên người Kiều Hồng Diệp sắp thành màu đen, trên đùi còn bị thương rất lớn, mặt còn xanh tím, đôi mắt ngốc ngốc giống như đứa trẻ đần, không biết tối qua làm cái gì....." Tiêu Hải Thanh cười ha hả nói.
Đầu tiên Cảnh Vân Chiêu hơi kinh ngạc, rồi sau đó cũng nở nụ cười, có lẽ tối hôm qua Kiều Hồng Diệp một mình đã phải chịu đựng nhiều rồi nhỉ?