**Editor: Hye Jin**
Kiều Úy Dân luôn luôn càn quấy như vậy, hôm nay đã chứng minh được Cảnh Vân Chiêu căn bản không có quan hệ gì với đám lưu manh kia, hắn ta đã mất hết sạch thể diện? Lúc này còn nghe thấy còn một tên chạy trốn mất, lập tức nổi điên lên.
Cảnh Vân Chiêu nghe xong, không hề tức giận ngược lại còn cảm thấy thật buồn cười.
Vừa rồi lúc chuẩn bị đi đến cục cảnh sát, cô cũng đã nghĩ đến Kiều Úy Dân chắc chắn sẽ đề cập tới chuyện buổi sáng cô không có ở trường học, vì vậy trước khi đi đã mượn điện thoại trong văn phòng liên lạc với Cam lão y sư rồi.
Có điều cũng may Cam lão y sư cho cô số điện thoại, nếu không bây giờ thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được!
"Chủ nhiệm, Kim lão sư, làm phiền mọi người chờ thêm chút nữa, người mà cả buổi sáng ở cùng với em rất nhanh sẽ đến đây." Cảnh Vân Chiêu nói.
Cảnh Vân Chiêu nói không được bao lâu, liền thấy một ông lão đi về phía cô.
"Thì ra là Cam lão y sư!" Cô Kim thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh Vân Chiêu cũng chính thức giới thiệu, nói: "Vị này chính là bác sĩ Cam Tùng Bách, công tác ngay tại bệnh viện trong huyện, nhân phẩm cùng thanh danh tuyệt đối là số một không hai, lời của ông ấy nói tuyệt đối không có thể là giả, sáng nay em đến thị trấn vừa đúng lúc gặp phải Cam lão y sư, bởi vì em cảm thấy hứng thú với trung y, nên Cam lão y sư đưa em cùng đi dạo chợ dược liệu, sao ở trong mắt Kiều Úy Dân ông, Cam lão y sư liền biến thành tên côn đồ!?"
Kiều Úy Dân tức giận nghẹn đỏ cả mặt.
Hắn không nghĩ tới người đến sẽ là ông già này.
"Thì ra là Kiều tiên sinh a... Cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, tính ta không thích vòng vo chỉ thích nói thẳng, lúc trước ta thấy đứa nhỏ này đưa ra phương thuốc, tin chắc phương thuốc đó có thể cứu vợ của ông, nhưng ông lại không chịu dùng, lúc ấy tôi đã cảm thấy ông là một người không biết phân rõ phải trái, lại không nghĩ rằng ông không chỉ vô tình vô nghĩa với vợ mình, ngay cả một đứa bé cũng nhẫn tâm như vậy..." Cam Tùng Bách thở dài nói.
Một mạng người, cũng là bởi vì sự cố chấp của ông ta mà mất.
Hôm nay Cam Tùng Bách vừa ra trận, Kiều Úy Dân muốn há mồm mấy lần cũng không cách nào cắt lời tiếp tục nói hươu nói vượn.
Mặc dù hắn cảm thấy Cảnh Vân Chiêu đang nói dối, nhưng không có chứng cứ, chỉ có thể ôm một bụng tức giận nhấc chân chuẩn bị rời đi. Chỉ là người còn chưa kịp đi, chủ nhiệm trường học cũng đi trước một bước chặn người lại. Mời ông ta tới thị trấn, hy vọng có thể quyết định lại quyền giám hộ đối với Cảnh Vân Chiêu.
Trấn Ninh Hương này thậm chí là ở huyện Hoa Ninh chỉ là địa phương nhỏ, xử lý những chuyện như này cũng không phức tạp, đặc biệt là có trường học can thiệp và giải thích nguyên nhân chuyện này liền được định đoạt!
Bây giờ Cảnh Vân Chiêu mới mười lăm tuổi nhiều mà thôi, không cha không mẹ, không anh không chị, người giám hộ của cô tạm thời tùy do những người trên huyện ủy lo liệu. Từ nay về sau, Kiều Úy Dân không thể lấy tư cách bố dượng để buộc cô thôi học hoặc gây áp lực ép buộc cô được nữa.
Một loạt chuyện phát sinh cực nhanh, thậm chí Kiều Úy Dân cũng không kịp phản ứng thì đã kết thúc, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, các giấy tờ cũng đã được xử lý xong cho dù muốn lật lọng cũng không kịp nữa rồi.
"Không nhận lão tử ta là cha nữa rồi đúng không?! Tốt! Tốt! Từ hôm nay trở đi mày cũng đừng về nhà!" Kiều Úy Dân thở hổn hển bỏ đi.
Cảnh Vân Chiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trọng sinh đến bây giờ, chuyện cô lo lắng nhất đó là vấn đề quyền giám hộ cũng đã được giải quyết, từ nay về sau, Kiều Úy Dân không thể nào như kiếp trước có ý đồ ghê tởm như vậy với cô được nữa.
Mà cô lúc này cũng đã sớm chuẩn bị cho tốt, cô muốn rời khỏi Kiều gia, vì vậy các giấy tờ này kia cũng đã để sẵn trong không gian, quần áo này kia cũng chỉ đem theo mấy bộ mà bản thân kiếm tiền mua được, còn lại những thứ kia là của Kiều Hồng Diệp, cô tự nhiên cũng không muốn dùng.
Sau này, ngoài giờ học ở trường, còn thứ bảy chủ nhật cô đã có kế hoạch từ lâu, không gian của cô lớn như vậy tùy tiện tìm một chỗ trốn vào đi ngủ là xong.
Cảnh Vân Chiêu ỷ lại sự chuẩn bị của trường học, nhưng Cam lão y sư và Kim lão sư hiển nhiên không nghĩ như vậy.
"Cảnh Vân Chiêu, căn nhà của cô gần trường học, trong nhà cũng không có người ngoài, cô dọn đến ở cùng cô đi không cần trọ ở trường, cũng thuận tiện để cô chiếu cố em." cô Kim nói.
Đứa nhỏ mới mười lăm tuổi mà thôi, nếu ở trong trường học, không có trưởng bối quan tâm, như thế nào cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cam lão y sư nghĩ nghỉ, cũng nói: "Thật ra, tôi cũng có căn nhà ở gần trường học..."
Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc nhìn qua, chỉ nghe Cam lão y sư nói tiếp: "Căn nhà cũng không lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, cũng chỉ có hai người ở, một là cháu gái bên ngoại của ta, một là cháu trai đích tôn của ta, hai người cũng học ở trường Nhất Trung mà còn khéo là tuổi tác tương đương, có điều hai đứa nhỏ nhà ta không muốn ở cùng người lớn, ngươi nếu đồng ý cũng có thể dọn đến ở cho náo nhiệt, có điều ta thu tiền phòng ở..."
Cô Kim vừa nghe có thu tiền thuê phòng nhíu lông mày, vừa muốn mở miệng, liền bị Cam lão y sư ngăn cản.
"Ta thu tiền phòng ở bằng ba điều kiện, điều thứ nhất, thành tích học tập phải đứng top 20 toàn trường, điều thứ hai, mỗi tháng ta đều phải vượt qua bài kiểm tra y học của ta, mức độ không lớn, nhưng nhất định phải vượt qua kiểm tra, điều thứ ba là, mỗi tháng phải đi theo ta đi khám bệnh ít nhất một lần."
Cam Tùng Bách nói xong, Cảnh Vân Chiêu liền minh bạch ý tứ.
Cháu gái cùng cháu trai của Cam Tùng Bách chắc là không muốn bị người lớn quản giáo, muốn tự mình sinh hoạt trách cho người lớn kìm kẹp mất tự do, cho nên Cam Tùng Bách yêu cầu cô ba điều này, vừa làm cho bọn họ tự do sinh hoạt cũng tránh để bọn họ có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Có điều nghe điều kiện của Cam lão y sư Cảnh Vân Chiêu động tâm mất rồi.
Nếu cô ở trường học, buổi tối lúc vào không gian phải dè dặt cẩn thận, mà Cam Tùng Bách mặc dù y thuật không lợi hại bằng Cảnh lão tổ tông, nhưng dù sao cũng là lão y sư vài thập niên kinh nghiệm.
Cô hiện tại vừa mới học tập y học, nếu có thể cùng ông ấy quan sát thực tế xem bệnh tại nhà cho người bệnh, đối với cô cũng có ích.
Chỉ là, nói là phí thuê phòng ở, nhưng trên thực tế vô hại với cô, cô không thể tự nhiên mà chiếm tiện nghi được.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu nghiêm túc, mở miệng nói: "Cháu cũng không gọi ông bằng một tiếng Cam lão y sư, cả gan gọi người một tiếng ông nội Cam, lời người nói cháu thực sự rất thích ý, có điều là sư phụ cháu từng dạy, vô công bất thụ lộc, người giúp cháu rất nhiều, nếu không duyên cớ nhận lòng tốt của ông cháu thật sự băn khoăn, hơn nữa sư phụ cũng cho cháu một chút tiền, sau này từng tháng cháu có thể trả ông tiền thuê nhà..."
Cam Tùng Bách sắc mặt cũng nghiêm túc, "Cháu cũng đã kêu ta là ông nội Cam, ông đây liền nhận cháu làm cháu gái! Có đạo lý nào ông nội lấy tiền thuê nhà của cháu gái? Nếu cháu băn khoăn, về sau thì thường tới giúp đỡ cho ta, nhưng ta không trả tiền công cho cháu được không!?"
Cảnh Vân Chiêu sửng sốt, nhất thời đỏ mặt.
Vừa mới sốt ruột, buộc miệng gọi một tiếng ông nội Cam, đúng là không để ý một tiếng "Ông nội Cam" này còn có một ý tứ khác.
Có điều là Cam Tùng Bách tính tình hiền lành, y thuật cao minh, gặp cô cũng chỉ có vài lần mà thôi, lại không tiếc đưa tay ra giúp đỡ, có thể nói cô kiếp trước sống hai mươi mấy năm, bên người cũng không có trưởng bối lo lắng cho cô được như ông.
Trong lòng không khỏi cảm động, cười cười nói: "Được! Ông nội, sau này ông cứ việc sai bảo cháu là được!"
Tiếng ông nội trong trẻo, Cam Tùng Bách hết sức vui mừng.
Xoa đầu Cảnh Vân Chiêu, quay đầu nói với cô Kim: "Cô giáo, thật xấu hổ cháu gái này thích y thuật cô cũng biết, sau này theo cháu trai và cháu gái ta ở cùng một chỗ cũng có thể kết giao bằng hữu, cô yên tâm đi, Vân Chiêu là đứa bé ngoan, ta đảm bảo về sau không để cho đứa nhỏ này chịu bất kỳ ủy khuất nào, cũng phiền toái cô trong trường học chiếu cô con bé!"