Làm Sao Đây Quá Trớn Với Bạn Thân Của Bạn Trai Mất Rồi!

Chương 10: 10: Tra Công Muốn Làm ‘lần Cuối’ Trước Khi Chia Tay H

Trên cơ thể thon dài trắng nõn của chàng trai đã thấm ướt đẫm mồ hôi.

“Anh Kỳ… Nóng quá… “

Cậu cưỡi ở trên người đàn ông, vừa dùng động tác cạ cạ vào, vừa dùng tay túm lại mái tóc dài của anh ta.

Người đàn ông quả thực giống như con thú hoang đã bị dây cương tròng qua, ở dưới thân cậu mà ngẩng đầu lên, lộ ra quả khế yếu ớt ở cổ.

Nói thật, da đầu của anh ta bị kéo đến hơi đau rồi.

… Hơn nữa cơ thể còn phải chịu trọng lượng của  một người trưởng thành, dù có body lực luỡng cỡ nào, cũng bị đè lên đến bắp đùi tê dại.

“… ” Kỳ Việt siết chặt nắm tay, im lặng hít vào một hơi.

Con c*c của cậu trai vừa mạnh mẽ vừa tràn đầy sức sống, tùy ý làm bậy trong cơ thể anh ta, nghiền ép lên mỗi một dây thần kinh, mỗi đường động mạch.

Cho dù là đã từng không quen việc bị một thằng đàn ông khác tiến vào trong ngưòi mình, sau một quãng thời gian dung túng cho cậu, anh ta cũng đã từ từ quen dần việc để cậu dduj mình.

Thậm chí ‘thằng nhỏ’ của anh ta đã ngẩng đầu lên,qυყ đầυ  màu đỏ thẫm lộ ra từ lớp bao qυყ đầυ.

Diệp Minh phát hiện, lấy tay mò vào nó.

Cậu tràn ngập tò mò mà búng búng con ciu của anh ta, đã làm cho chủ nhân của nó phải kêu rên: “…Ưm……”

Thanh niên cười: “Nếu con ciu của Anh Kỳ mà cương lên hết, có khi nào còn lớn hơn của em không?”

Kỳ Việt thực sự không biết nên trả lời thế nào nữa, chỉ có thể thở hổn hển nói: “… Cũng có thể đấy?”

Anh ta đã cố hết sức phối hợp để trả lời mấy câu hỏi đầy quái gở của cậu trai, nhưng ngược lại dẫn tới việc bị cậu còn lấy tay vọc ciu mình ác hơn.

Sau khi hai người đã lên giường nhiều lần, Kỳ Việt mới có hiểu biết sâu với bản chất của cậu trai này — nào đâu có phải là  một cậu nhỏ đáng thương hiền lành trong sáng gì cho cam, đơn giản chỉ là một con quỷ nhỏ thấy thường.

Chỉ cần cậu phát hiện ra anh ta đối xử tốt với cậu,  giây cuối cùng sẽ bị cậu đẩy thêm nữa, cuối cùng sẽ bị ăn sạch sành sanh tới không sót chút gì.

… Không biết có phải do anh ta đã quen chịu đựng, hay do lúc trên giường cậu đã không để ý đến cảm  nhận của bạn cᏂị©Ꮒ, mà trong lúc hai người đang quan hệ, Kỳ Việt chưa từng bắn ra lúc nào.

Anh ta đã làm trai thẳng được ba mươi năm nay rồi, vẫn chưa thể chỉ dựa vào chuyện ‘bị đâm’ mà có thể thấy sướиɠ được.

Vào lúc này đây, sau khi bị cậu nắm vào, con c*c của anh ta mới từ từ có sức sống, do hưng phấn mà trở nên cứng rắn.

“Chỗ này của anh Kỳ…hoạt bát thật nhỉ… ” cậu trai nói như cảm thán vậy.

Cậu giống như một con mèo đầy hiếu kỳ, tùy ý đùa giỡn ‘thằng nhỏ’ của anh ta, móng tay giống như móng vuốt, đang trong quá trình muốn được thoả tính tò mò, thậm chí cào vào bị thương rồi, mang đến một tia đau đớn.

Thế nhưng… Cái tay bình thường chỉ viết chữ,  giờ lại đang chạm vào người anh ta.

Đôi mắt sáng như sao thường dùng để đọc sách, nhưng bây giờ lại chỉ nhìn chằm chằm vào thứ có hình dạng dâʍ đãиɠ kia.

Hai lỗ tai vẫn nghe thầy giáo giảng bài, còn bây giờ như đang muốn nghe tiếng thở dốc chật vật của anh ta.



Rõ ràng đều là những chuyện làm người ta cảm thấy ngượng ngùng khó chịu, nhưng nghĩ đến những điều này, du͙© vọиɠ của đàn ông lại trở nên tăng vọt, không cách nào ức chế được.



Diệp Minh rút con c*c ra, làm cho Kỳ Việt lao người tới, nói muốn đọ size với anh ta.

“… ” cái này có gì giống vậy.

Người đàn ông chỉ đành cố quên đi cặp mông vẫn đang đau rát, lao người tới, đối mặt trực diện với cậu trai.

Anh ta thấy được gương mặt trẻ trung vẫn còn vương nét trẻ con của Diệp Minh, ở dưới thấu kính của anh ta càng trở nên sáng sủa (?).

Diệp Minh đặt ‘thằng nhỏ’ của mình ngay kế sát anh ta, sau đó dùng tay ước lượng một chút.

Cậu nhìn chòng chọc vài giây, nói: “Aiz, tự nhiên thấy không cam lòng quá à.”

Kỳ Việt vươn tay, cầm con ciu vẫn đang cương của cậu, như để an ủi mà bắt đầu sục c* cho cậu.

Nét mặt anh ta tự nhiên nói: “Bởi vì anh cao hơn em.”

Diệp Minh ngẹo đầu nhìn anh ta,  hơi khẽ nhíu mày lại, nở nụ cười.

Cậu bỏ qua chủ đề này không đề cập tới, trực tiếp đem con c*c của mình đặt ngay giữa bộ ngực của ngưòi đàn ông, cà cà, cảm nhận được xúc cảm mềm mại đàn hồi.

Cậu nói: “Anh Kỳ ~ lại đây để em chơi vυ' anh đi.”

Kỳ Việt sửng sốt một chút: “… Cái gì? “

Diệp Minh nhếch miệng lên: “Em vẫn chưa ngủ với con gái bao giờ, nên cũng chưa được trải nghiệm cảm giác ấy.”

Còn chưa ngủ với con gái, hoá ra cậu nhóc này đã cong ngay từ đầu? Hay là… bị người khác bẻ cong?

Một ít suy đoán  không thiết thực xoay một vòng ở trong đầu, anh ta mở miệng nói: “Anh cũng đâu phải con gái.”

Diệp Minh nhìn anh ta cười, nói trắng ra: “Thế nhưng anh Kỳ có cặp ngực bự mà! “

Kỳ Việt thở dài: “Em… … Quên đi, để em thử xem! “

Mái tóc dài buông xoã trên xương quai xanh và cơ ngực của anh ta, anh ta có vẻ như đang trầm tư một chút, dùng ngón tay đẩy mấy sợi tóc về phía sau, sau đó dùng hai  tay đặt ở hai bên l*иg ngực, dồn phần cơ thịt về giữa.

L*иg ngực đầy đặn dần dần tụ lại, cố gắng kẹp vào cây gậy th*t của cậu, xúc cảm vừa mềm mại lại rất dễ chịu.

Diệp Minh thưởng thức nhìn dáng vẻ của nguời đàn ông đang cúi đầu  tập trung hầu hạ ‘thằng nhỏ’ của cậu, cũng vì hình ảnh quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ truớc mắt mà đã thấy n*ng lên.

Cậu như muốn quấy rối mà ngọ nguậy vài cái, làm cho gậy th*t đang nằm giữa khe rãnh được tạo ra từ hai bên l*иg ngực bị trượt đi ra ngoài, cạ vào đầu ti đã sưng đỏ của ngưòi đàn ông, sau đó đã bị anh ta nhướng mắt lên, nhìn chằm chằm cả một giây đồng hồ.

“… ” Diệp Minh nhìn lại anh ta bằng ánh mắt vô tội.

Kỳ Việt chỉ nhìn cậu một cái, rồi lặng lẽ tiếp tục vùi đầu vào tập trung làm công việc “giao hợp bằng ngực”, mồ hôi từ ngực thấm ướt lên con c*c của Diệp Minh, pha trộn với nước nhờn rỉ ra từ trên đầu khấc.

Keke, anh Kỳ đúng là người tốt.

Cậu vốn chính là gay thuần chủng 100%, đương nhiên không có hứng thú gì với con gái cả, có điều nói xạo chút để lừa anh giai quản lý vốn đã nghĩ nhiều sẵn, cũng không phải là chuyện không thể.

Kỳ Việt lấy tay đè ép cặp ngực của mình, bao bọc thật chặt lấy cây gậy th*t của Diệp Minh ở bên trong, để nó được thịt ngực nhiệt tình đối đĩa.

Đầu cũng cúi thấp xuống, miệng thuận thế ngậm vào qυყ đầυ non đỏ, lấy lực thích hợp mà liếʍ vào.

Phục vụ kiểu này đúng thật là dịch vụ quá mức chu đáo mà.

Anh ta nghĩ thầm: Đã đến thế này, cậu nhóc này nên hài lòng rồi chứ?

Thế nhưng ngoài dự liệu của anh ta, cậu trai vẫn kiếm cách bới móc: “Nhìn qua anh Kỳ chắc chỉ cỡ cup B thôi nhỉ…”

…?

Kỳ Việt nhịn không được, trả lời một câu: “Em chưa từng thấy qua của con gái, ở đâu ra kinh nghiệm phán đoán được? Vậy mà sao nói như đúng rồi… “

Ánh mắt anh ta liếc xuống dưới, liếc nhìn ngực của mình… Nói như thế nào, cũng phải là cup C mới đúng chứ!?



Không đúng, chờ đã…

Sao phải xoắn xuýt gì chuyện này nữa.

… Diệp Minh đã cười hì hì kéo ra đưa vào cây gậy th*t đang nằm giữa khe ngực, cũng nhanh chóng thỏa hiệp nói: “Vậy à, thế thì chắc là cup C đó~.”

Kỳ Việt á khẩu không trả lời được, giờ chỉ muốn được uống lon bia để bình tĩnh lại chút.

Cậu bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên ngực và trên xương quai xanh của anh ta, rồi nằm úp sấp trên người, đem mặt vùi vào hõm vai người ta.

Như muốn hấp thu vào một ít ấm áp.

Kỳ Việt tùy ý để cậu dựa vào, lấy tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu.

Diệp Minh di chuyển đầu, để lộ ra một đôi mắt đen láy, nhìn anh ta.

Kỳ Việt không nói gì để phá tan bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh gì, mãi đến khi nghe được cậu nói:  “Anh Kỳ… Chúng ta… Đừng tiếp tục nữa nhé!”

Tay anh ta dừng một chút, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vuốt tóc cậu.

Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, khác tưởng tượng với bản thân mình, dường như anh ta đã sớm biết được điều này:  “Vì sao cơ chứ?”

Anh ta đứng thẳng lưng lên, rũ mắt nhìn cậu, dẫn theo ý muốn gặng hỏi cho rõ.

Chàng trai không trả lời, rời ra khỏi từ trên người hắn anh ta, nằm thẳng xuống qua bên kia, đem hai tay đặt vào gối ở sau người, mắt nhìn trần nhà.

“Không vì cái gì cả, ” cậu trai nói:  “… Vốn đã không đúng ngay từ đầu rồi.”

“Hừ,” anh ta phát ra giọng giễu cợt, “Em cũng biết vậy à?”

“Em…  “

“Vậy sao mới rồi em vẫn còn làm với anh?”.

ngôn tình tổng tài

“… ” khóe mắt Diệp Minh dần trở nên ửng đỏ, cậu nói mập mờ không rõ: “Thì… xem như là làm lần cuối trước khi chia tay?”

Kỳ Việt không nói chuyện, cười lạnh một tiếng.

Người đàn ông bắt đầu hôn thân thể của cậu.

“Ưhm… ” cậu không tự chủ được, tay túm tóc của anh ta.

Kỳ Việt đã nhìn ra từ rất sớm, anh ta nhìn thấy trong ánh mắt của cậu, chỉ có sắc dục ướŧ áŧ.

Ướŧ áŧ kéo theo, đem anh ta kéo vào vòng xoáy.

Thái độ của cậu đối với anh ta, gần như là lúc lạnh lúc nóng.



Anh ta hôn mỗi một tấc trên thân thể của cậu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ quay vòng bên bụng của cậu.

Hơi thở của Diệp Minh rối loạn.

Đầu lưỡi ấm áp của người đàn ông từ bụng của cậu trượt xuống, liếʍ qua lớp lôиɠ ʍυ màu đen của cậu, dịu dàng vỗ về cậu.

Diệp Minh có chút không chống cự nổi.

Dù sao đàn ông cũng là động vật nghĩ bằng nửa người dưới.

Nhưng một chút lý trí cuối cùng sót lại vẫn còn làm cho cậu tiếp tục chống cự lên tiếng:  “… Anh Kỳ… Hư… Quản lý…! “

Người đàn ông đã há mồm nuốt vào con c*c của cậu.

So với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngây ngô ngày hôm trước của anh Vệ, kỹ thuật blowjob của anh quản lý còn tăng sự mềm mại dây dưa.

Từ khi vừa mới bắt đầu, anh ta vốn không phải loại người gọi đến là đến, đuổi đi thì sẽ đi.

Nhóc con này coi anh ta thành cái gì chứ?

Bạn cᏂị©Ꮒ muốn ‘say bye’ thì bye à?

Anh ta cứ như mang theo ý muốn nghiêm phạt mà nhẹ nhàng dùng răng vuốt ve con ciu đã cương lên, sau đó  đã như ý muốn mà nghe được tiếng hít hơi của cậu trai.

… Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quả đúng là một người đàn ông chín chắn tuổi 30 mà.

Diệp Minh đúng là sướиɠ muốn chết.

Thậm chí còn muốn làm mạnh thêm chút.

Đáng tiếc tính cách của quản lý thực sự quá dịu dàng, sau khi nghe được cậu phát ra tiếng hít sâu vào, đã không dùng một chiêu này nữa.

Thay vào đó lại lập tức b*scu theo cách bình thường: Anh ta thu hàm răng vào, đầu lưỡi liếʍ qua dương v*t của cậu, phát ra tiếng nước tục tĩu.

‘Thằng nhỏ’ của Diệp Minh mới bắn tinh xong nên vẫn khá mẫn cảm, lại bị người đàn ông ‘chơi’ theo dạng này, nên cậu hoàn toàn nhịn không được, nắc vào cái đã đem giao hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng của anh ta.

“Ọc… Ưhm… Ực ực..

” da đầu của anh ta như bị siết chặt lại, miệng nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Diệp Minh.

… Vừa đắng vừa chát, mùi vị cũng chả ngon lành gì.

Bọn họ làm xong rồi lại lập tức đi tắm rửa một cái, mặc quần áo vào, lại ngồi ở bên giường nói chuyện.

“CᏂị©Ꮒ chia tay à?” anh ta cười hừ một tiếng, lông mày hạ xuống, nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy tia nhìn dò xét.

“Tự em muốn như thế, hay là vì cái gì khác?”

Diệp Minh cúi đầu, ngón tay bóp vào góc ra trải giường, không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Vì vậy, dần dần, tia sáng kia từ từ phai nhạt dần, chỉ ngập tràn sự bình tĩnh lúc thường.

“Sau này trả nợ cho tốt đi, đừng tìm người khác làm bậy nữa.” anh ta thở dài, thỏa hiệp với cậu.

… Còn vỗ vỗ đầu cậu nữa.

“Vậy em còn muốn làm việc ở đây không?” anh ta cầm sợi dây thun, cột mái tóc còn ướt của mình lên.

Diệp Minh trả lời là:  “… Không biết.”

Lúc Diệp Minh đi, anh ta còn dúi vào tay cậu một tấm thẻ..

Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, vừa muốn nói gì, đã bị cắt đứt, trong mắt của anh ta như đang cười nhẹ, dùng giọng nói không được phép nghi ngờ  gì thêm nữa:  “Cầm đi, là tiền chia tay… nếu còn không muốn nhận, vậy chắc không muốn chia tay với anh?”

Cậu trai vốn đã tính từ chối đã lập tức không phản đối nữa, ngược lại xấu hổ đến mặt đỏ lên:  “…”

Anh ta nhẹ đẩy tay cậu ra, nhét cái thẻ vào lòng bàn tay của cậu, sau đó nói một câu:  “Mật mã là ngày đầu tiên em làm việc ở đây.



Ngày đầu tiên làm việc sao.

Cũng là ngày đầu tiên anh ta gặp cậu.

Cậu trai lúng túng gãi đầu một cái, cuối cùng nói thêm một câu:  “… Hẹn gặp lại anh?”

Người đàn ông gật đầu, nhìn theo chàng trai không tim không phổi rời đi.

… Aiz, chia tay thì chia tay thôi, còn cho tiền gì nữa?

Diệp Minh đâu biết rằng, tấm thẻ cậu cầm trong tay, là toàn bộ tiền tiết kiệm những năm gần đây của quản lý.

Cho dù biết, cậu cũng sẽ không thèm quan tâm.

… Đối với cậu mà nói, tấm thẻ này càng giống như một chiến lợi phẩm, một vật tượng trưng.

Cậu tùy ý nhét cái thẻ vào trong ví, trong lòng vui vẻ mà đi tới trường.

Cậu không gọi bất kỳ một ai đến đón cậu cả, mà là chọn cách một thân một mình thảnh thơi đi trên đường, vừa nghe bài hát, vừa ngân nga theo âm điệu.

Lúc quẹo vào một khúc quanh bên đường, trong đầu của cậu đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo reng lên, không biết vì sao —

Cậu đi mấy bước nhanh hơn, theo bản năng muốn xoay người, nhưng chưa kịp, người phía sau khí lực rất lớn, tốc độ cũng không chậm, lập tức bị người kia chế ngự cổ tay, xoay lại bị đè lên trên tường.

Mặc dù động tác này rất thô bạo, nhưng bởi vì lực đạo khống chế rất tốt, cho nên cũng không  làm cậu thấy đau.

“…? ” Diệp Minh đối mặt với bức tường màu xám trắng, mở to hai mắt.

… Cậu nghĩ tới cảm giác bị theo dõi… đã cảm nhận được mấy ngày trước kia..

Người phía sau dùng một vật không biết tên mà chĩa vào hông của cậu, vật kia vừa lạnh lại vừa cứng, làm cho Diệp Minh ưỡn thẳng lưng như phản xạ có điều kiện.

Không khí hoàn toàn im lặng.

“Ai vậy?” cậu phá vỡ sự im lặng, giọng nói trong vắt mà bình tĩnh.

Phía sau cậu truyền tới một giọng nói trầm thấp, mang theo một chút hưng phấn và run rẩy.

Hắn nói:  “Rốt cục lại gặp nhau rồi,… Cậu ~ chủ ~ bé của tôi.

“.