Y vừa mới đang làm cái gì thế này?
“Hồi nãy là tôi đã hơi mất bình tĩnh.” Y tỉnh táo lại thu tay về, nghiêm mặt nói rằng.
Dáng vẻ nghiêm túc lúc này hoàn toàn tương phản với phong thái ngả ngớn, ăn nói cay độc lúc bình thường.
Diệp Minh nhìn y, tiếp đó như bị dọa sợ, lên tiếng: “Vâng…… “
Vệ Gia không biết nói gì vào lúc này đây.
Những câu từ sắc nhọn ngày thường trong đầu đều biến đi đâu mất.
Bộ não nhạy bén như đã đình công, cả đầu trống rỗng.
Y nhìn hình ảnh cậu trai đang cẩn thận che che giấu giấu đũng quần của mình, trong nháy mắt có cảm giác như y chính là tên cầm thú.
…
Thật không thể tin được, trong kiếp đời làm trai tân 27 năm nay của vị đại thiếu gia này, có hai loại người y vốn xem thường nhất, một là loại con gái lẳиɠ ɭơ miệng ngọt như mía lùi, hai là mấy thằng đàn ông không thể kiểm soát được nửa thân dưới của mình.
… Mà bây giờ có vẻ như y đã biến thành loại người thứ hai.
Mặc dù dưới tác động của y lúc nãy, cậu trai kia đã kích động nói muốn chia tay với Lục Lễ.
Nhưng…
Tuyệt đối không thể làm cho Lục Lễ biết chuyện này.
Y hiểu Lục Lễ, tính cách bạn của y nhìn có vẻ dịu dàng, thật ra vô cùng độc đoán, nếu như anh phát hiện ra chuyện Diệp Minh đã ‘bậy bạ’ bên ngoài… thì ngay cả y cũng không biết Lục Lễ sẽ dùng thủ đoạn ghê gớm gì.
… Nhìn Diệp Minh quen được cưng như trứng mỏng thế này, nếu Lục Lễ chỉ cần nhấc nửa ngón tay lên chắc có lẽ sẽ chịu không nổi.
Y hít sâu một hơi, đưa ra quyết định, nói: “Cậu lập tức xử lý cho xong chuyện này đi, đừng nói cho Lục Lễ.”
Diệp Minh sợ sệt hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Vệ Gia đã hết kiên nhẫn để giả vờ, nói thẳng: “Chia tay ngay với tên quản lý kia, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện này.”
Diệp Minh:…
Đồ đàn ông khốn nạn! Vừa mới rồi còn ‘dê xồm’ cậu, giờ đã tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn với cậu rồi!
Diệp Minh chậm rãi lên tiếng: “Ừm……”
“Xin lỗi.” cậu lại hướng y nói xin lỗi, nhưng lúc này, có vẻ như cậu đã ổn định tâm trạng, không khổ sở khó chịu như hồi nãy nữa.
Vệ Gia ngầm thở dài một hơi, biểu hiện ra vẻ đứng đắn như trước: “Xét cho cùng, đây là chuyện giữa ba người các cậu, cậu cũng không hề có lỗi với tôi… Chuyện ngày hôm nay… Là lỗi của tôi.”
Trái táo ở cổ của y bỗng cuộn lên một cái, sau đó bị kiềm chế để không động.
“Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa,” cậu nói: “Tôi hứa đấy.
“
“Cậu cũng đừng làm bậy nữa, phải biết cách từ chối người khác.” Y nhẹ nhàng nói ra từ “làm bậy”, tự xem nhẹ chuyện này (?)
Lửa giận đã biến mất, chỉ sót lại nỗi xấu hổ muốn dâng trào.
Nhưng Diệp Minh lại rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Vệ Gia nhìn bộ dáng kia của cậu, trong tâm đã thấy hoảng loạn.
Lòng bàn tay vừa sờ qua người cậu còn giống như đang nóng lên.
“… Tại sao lại không nói? ” y hỏi nhỏ cậu.
“Không có gì… ” Diệp Minh chậm rãi lắc đầu, sau đó nhìn y, muốn nói lại thôi.
“… Muốn nói cái gì? ” Vệ Gia nhìn cậu.
“Không có gì.
Tôi biết phải làm sao… Anh đi ra ngoài trước đi!… Ừm..
” khuôn mặt cậu trai hình như đã hơi hồng lên.
Vệ Gia cảm thấy kỳ quái, đứng lên nhưng tâm thần bất định.
Y nghĩ, y nên đi theo lời cậu nói.
Thế nhưng…
Y theo ánh mắt lóe lên của Diệp Minh mà nhìn xuống, sau đó thấy cậu đang đặt tay vào chỗ nhạy cảm.
Cậu trai tay chân luống cuống muốn che kín chỗ kia lại, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra, chỗ đó đã có một đùm phồng lên.
… Là chỗ vừa rồi y mới chạm qua.
Lý trí mới được thiết lập lại xong, giờ như bị một cơn chí mạng.
“Cậu… ” hiếm lắm y mới ngập ngừng như thế.
“… vẫn thấy khó chịu à?” cả hơi thở của y cũng trở nên nhẹ hơn.
Diệp Minh không được tự nhiên mà trả lời: “… Để tự tôi giải quyết chuyện này đi.”
“Tự giải quyết…? ” đầu Vệ Gia nảy lên một ý, hỏi: “Quay tay à?”
Khóe mắt của cậu còn đang hồng hồng, nhưng vẫn phải trừng mắt liếc y một cái: “Vệ thiếu cũng là đàn ông, còn không hiểu sao? “
Vệ Gia bị nghẹn lời vì cách gọi khách sáo của cậu.
Cậu bị y thấy cảnh hơi thở mình dần dần trở nên dồn dập, đã nhíu chặt lông mày, thúc giục y: “Xin anh ra ngoài đi…”
Cũng đâu phải không có cảm giác gì với y đâu.
… Đầu óc của hắn dường như lại bắt đầu trở nên mơ màng rồi.
Vệ Gia bỗng nhiên cười, nói giọng điệu như chuyện không đáng gì: “Tự mình giải quyết thì không được tiện cho lắm nhỉ… “
Diệp Minh: “?”
Vệ Gia nói: “Có muốn đàn anh đây giúp cậu hay không?”
Y rút ra bài học kinh nghiệm lúc nãy, mang thái độ bình thản để hỏi ra câu này.
Quả nhiên Diệp Minh lắc đầu từ chối y: “Anh đang nói cái gì thế? … Không cần”
Y cau mày, môi nhếch lên, trên mặt toàn hiện lên lửa dục đang cố nén, nhìn cậu mà người cũng nóng theo.
Từ chối cũng không sao cả… Y quá hiểu đàn ông mà.
Đã là đàn ông rồi, ai cũng có thói hư tật xấu, nhất là lúc ‘tên đã lên nòng’.
Vệ Gia nghĩ.
Chỉ cần mình…
“Tôi có thể dùng miệng.” Vệ Gia bình tĩnh nói: “Coi như bồi thường chuyện mới rồi.”
Diệp Minh nghe được lời của y, rõ ràng đã ngẩn ra: “… “
Vệ Gia vẫn biết ưu thế của mình ở nơi nào, mặc dù y không thích ứng phó với mấy loại trai da^ʍ gái đĩ, nhưng trời sinh đã mang dáng dấp phong lưu đa tình bạch bẽo, lại còn đẹp trai nhiều tiền, chỉ có cái miệng hay ‘khẩu nghiệp’ thôi.
Y từ từ hạ thấp người xuống.
“Khoan… Vẫn là… Không cần mà!… ” Diệp Minh do dự nói: “Khụ khụ… Để tôi tự lo đi… “
“Ui..!” cậu thấp giọng la lên.
Vệ Gia lấy ra bàn tay run rẩy của cậu.
“Chỗ này của tôi là lần đầu tiên, chưa dùng qua.” Vệ Gia mấp máy môi, nói: “Sau lần này, chúng ta xem như không nợ gì nhau nữa.
“
Nợ nần này tính thế nào, nợ nhau gì mà phải trả chứ?
Mặt y cười cười, nhìn cậu nói: “Sẽ không ai biết đâu.
“
Lực tay muốn giãy ra của cậu càng ngày càng yếu đi, đã gần như không có rồi.
Vệ Gia kéo khóa quần của cậu trai xuống từng chút từng chút một, sau đó lột đồ lót ra, để lộ con ciu mà y vẫn chưa từng thấy qua.
Trước giờ y đã thấy bộ phận nhạy cảm của người khác bao giờ đâu chứ, huống chi là đàn ông.
Thế nhưng lúc này khi y thấy cây hàng cưng cứng kia, vẫn thấy hơi thinh thích khó nói.
Từ ghế sofa truyền ra tiếng nước “chậc chậc”.
Giống như là có người đang ăn vụng que kem.
Diệp Minh ngồi ở trên ghế sa lon, tư thế ngồi kỳ lạ, mặt đã đỏ ửng.
Có một tên đàn ông đang ngồi dưới háng của cậu, há miệng, dùng đầu lưỡi của y để liếʍ lấy con c*c đã cương lên.
Vẻ mặt của y hết sức chăm chú, dùng đầu lưỡi liếʍ kỹ càng đầu ciu của cậu, lại liếʍ đến cán cây, chăm sóc tận tình từng góc một.
“Được liếʍ thế thấy sướиɠ chưa?” Vệ Gia vừa liếʍ vừa thở hổn hển mà hỏi.
“… ” cậu trai ở phía trên không trả lời.
Vệ Gia cũng không để bụng, mà chỉ càng thêm tập trung tinh thần dùng đầu lưỡi liếʍ láp mỗi một tấc dây thần kinh trên cây hàng này.
Y dùng tay nhẹ khẽ vuốt ve xoa nắn hòn dái của cậu, sau khi làm cả con c*c ướt nhẹp rồi, mới há miệng ngậm vào qυყ đầυ, mυ'ŧ mạnh vào một phát.
“… Hư hư…! ” Diệp Minh có phần không ức chế được mà rêи ɾỉ, giơ tay lên che miệng.
Cái tên cậu ấm này nhìn có vẻ như sẽ là một tên trai thẳng bị FA suốt đời, tới lúc vùng dậy mà ‘thổi kèn’ cho cậu cũng…
Da^ʍ quá, da^ʍ chết đi được.
Đúng là không hổ danh cái miệng toàn đi đâm chọt người ta, đến lúc bú c*c cho đàn ông cũng ổn lắm.
Vệ Gia ngửi mùi cơ thể trên người cậu trai, ‘thẳng nhỏ’ dưới quần y đã khẽ nâng đầu lên.
“Đừng ráng nhịn,” y nói, “Thấy sướиɠ thì cứ kêu đi.”
Tuy y luôn giữ mình trong sạch, nhưng trong giới cũng quen biết có mấy người chơi rất ‘thoáng’, y thấy cũng nhiều, cái gì hiểu cũng cần hiểu*.
*Ý là thấy chơi trước mặt luôn á
Chỉ là không nghĩ tới có một ngày sẽ dùng mấy chiêu này để lấy lòng một… cậu nhóc bội bạc còn hay khóc nhè này.
Y hết liếʍ đến ngậm xong rồi, lại thử nuốt tọng con c*c vào trong cổ họng, miệng giống như một cái bao, bọc cây gậy th*t thật chặt, Diệp Minh sướиɠ đến mức tê cả da đầu.
Cậu trai dường như đã bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, bày tay bất động trên không trung cả buổi, cuối cùng vẫn đặt ở trên đầu Vệ Gia.
… Vệ Gia cảm giác được ngón tay của cậu đang nhẹ nhàng túm vào tóc y.
Tên đàn ông tức khắc giống như được cổ vũ, không để ý đến cơn khó chịu nơi yết hầu và lỗ mũi đã lên men, vừa nuốt nước bọt, vừa nuốt cả cây hàng vào trong họng mình.
“… Ưm…...!Hưm…...!” tiếng hít thở của cậu gấp hơn bao giờ hết, ngón tay đang túm vào tóc y cũng càng ngày càng dùng sức.
Nhịn cả buổi, dường như cuối cùng cậu cũng không nhịn được, hỏi thẳng ra: “… Tôi… Tôi có thể nắc vào không? “
Cả vòm miệng của Vệ Gia đang ngậm ciu cho cậu, trong tay còn xoa xoa hai hòn dái, nghe được câu hỏi của cậu nhưng không thể trả lời bằng miệng, chỉ có thể gật đầu.
Cậu trai đè đầu y xuống, bắt đầu kéo ra đút vào với biên độ nhỏ ở trong miệng y.
“… Ọc ọc… Ư…..
” Vệ Gia phối hợp với cậu, đem đầu ngẩng cao hơn.
Cổ họng bị thọc vào càng gây khó chịu, có điều Vệ Gia vẫn không hề chống đối gì khi bị như thế.
Hình như là khi nhìn thấy dáng vẻ không hề muốn kháng cứ lại của y, cậu cũng nghe theo ý muốn của bản thân mình, nắc vào rút ra còn mạnh bạo hơn.
“Ưhm…...!Ư hư……...!Ưm Ưm……...!” Yết hầy của y co rút không ngừng, nuốt dịch nhờn xuống liên tục.
Trên mặt của y bắt đầu hiệu lên sự đau đớn.
Nhưng sau khi Diệp Minh thấy xong, còn thêm phần hưng phấn.
Cậu không hề nhẹ tay hơn chút nào, thọc vào khắp nơi trong cổ họng của y, khiến cho lông mày của y phải nhăn tít lại, chật vật không chịu nổi.
Chặt quá đi…
Đã muốn hết nhịn được rồi.
“Hức… Hình như… Hình như sắp bắn ra rồi… ” miệng thì nói cậu muốn bắn, gậy th*t lại tiếc nuối không muốn rút ra cái cốc thủ da^ʍ nảo hạng này.
Lại còn thêm cái cốc thủ da^ʍ mang nhãn hiệu Vệ thiếu này còn rất hiểu ý người, vừa nghe đến cậu muốn bắn, đã nhịn cơn đau, còn càng thêm cố gắng mυ'ŧ c*c cậu vào.
Vệ Gia dùng đầu lưỡi liếʍ láp kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục lỗ sáo nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ, làm thế khiến Diệp Minh có hơi mất khống chế, thúc vào rất nhanh trong miệng y thêm mấy lần–
“Ọc… Ưhm… Hộc… Hưm……! ” trái cổ của y di chuyển không ngừng, dương v*t bị ép nuốt vào đã phun trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Hư… Làm sao… Hưm ưm….
Được bú tới bắn rồi… ” Diệp Minh tự mình lẩm bẩm, sau đó lại không tự chủ mà nắc mấy cái.
Vệ Gia nghe được lời của cậu, mũi thở khẽ nhếch, đầu lưỡi bọc quanh qυყ đầυ của cậu trai, nuốt trọn vào đến giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng.
… Da^ʍ quá đi.
… Muốn bắn trên mặt anh ta.
Đến khi Diệp Minh cuối cùng cũng rút ra khỏi miệng y, người đàn ông bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm sặc mới lập tức cúi đầu che miệng, ho khù khụ cả buổi.
Giờ trong miệng y chỉ ngập tràn mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu trai.
Vệ Gia mới b*scu lần đầu đã nuốt tinh cho trai thế rồi, nên ngồi xổm dưới đất, chậm chạp hồi lâu, mới ngẩng đầu nói với Diệp Minh:
“Thôi, xem như chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Diệp Minh mới phục hồi tinh thần lại từ trong cơn sắc dục, nghe vậy kinh ngạc nhìn y.
Vệ Gia mặt không đổi sắc nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngày hôm nay cậu đi nghỉ sớm đi!”
Diệp Minh mắt sáng long lanh, đúng kiểu ngây thơ không hiểu gì: “Chờ đã — tôi… chuyện này… “
Vệ Gia nhướng mày, mỉm cười hỏi cậu: “Làm sao vậy? Sau khi dùng miệng tôi xong, thích quá hóa ghiền luôn rồi à?”
Mà nếu muốn dùng, dùng thêm lần nữa cũng không phải không được..
“Không, không có chuyện này” cậu trai mang vẻ mặt không muốn bị nghi ngờ, nói cứng lên: “… Vậy tôi và anh hết nợ!”
“Ừm…… ” vẻ mặt Vệ Gia thản nhiên gật đầu, hỏi cậu: “Cuối cùng là trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Là thật sự muốn chia tay? Hay vẫn không muốn? “
Y hỏi câu này xong, chỉ trơ mắt nhìn cậu chần chờ hồi lâu, sau đó mới cho ra đáp án: “Lời… Lời tôi nói, vẫn là… không muốn!”
“Không muốn chia tay với Lục Lễ?”
Diệp Minh gật đầu.
Vệ Gia đứng dậy, mang nét cười bên môi: “Được thôi, tôi biết rồi.”
Thân dưới của y còn đang cương, miệng vẫn sưng đỏ, nhưng không hề mất phong độ mà đi ra khỏi phòng..