Vai Chính Công Yêu Ta Như Mạng

Chương 25: Cậu thực minh bạch, đối phó với một chó điên cố chấp cầu ái, dây thừng rắn chắc nhất là tình yêu sâu nặng y vậy.

“Cho nên La Gia Duệ là em họ của cậu?”

“Không tính là.”

Yến Tư Kỳ gắp một miếng thịt trên bụng cá, vừa khều vừa nói: “Cậu ấy là đứa con bị ôm nhầm, bảy năm trước, dì nhỏ của tớ sau khi biết chân tướng, liền gửi cậu ấy về, còn đứa con của dì tớ đã sớm bị bảo mẫu tráo đổi con ngược đãi chết rồi.”

Tống Ngu nhíu mày, một trận không khoẻ: “Thật xấu xa, dì nhỏ của cậu nhất định rất thương tâm.”

Không ai có thể chấp nhận được một đứa trẻ được nuôi nấng như con ruột của mình hơn chục năm nay bỗng trở thành con của kẻ sát nhân đã gϊếŧ con ruột của mình.

Yến Tư Kỳ đặt miếng thịt cá chọn tốt vào chén Tống Ngu, xoa xoa tay: “Ừ, từ đó về sau, thân thể của dì nhỏ tớ rất không tốt.”

Tống Ngu ăn luôn miếng thịt cá đó, lại uống một ngụm canh cá, nước canh một màu trắng trong, lại thơm đến mức híp mắt thở dài: “Vậy La Gia Duệ vẫn luôn phản nghịch như vậy sao? Cả ngày đánh nhau?”

“Tớ cũng không rõ, thời điểm tớ về nước, cậu ấy đã bị tiễn đi, tớ cũng không có gặp qua cậu ấy.” Sau khi Yến Tư Kỳ lựa sạch sẽ hành trong món rau xanh xào tỏi, kẹp cho Tống Ngu: “Cho đến khi, trước một ngày cậu ấy chuyển trường đến, dì nhỏ mới nói cho tớ dì ấy vì La Gia Duệ mà phát sầu, sắp lên lớp 12 rồi, kêu tớ chú ý cậu ấy đừng đánh nhau nữa.”

“Đủ rồi đủ rồi, ăn không hết, tớ còn muốn ăn cơm chan canh đó.” Tống Ngu xua tay.

“Đợi chút, canh có xương.” Nói rồi, Yến Tư Kỳ dùng muỗng nhỏ múc từng chút canh, xác định không có xương mới bỏ vào bát cơm Tống Ngu, tỉ mỉ khuấy đều.

Tống Ngu chống cằm nhìn Yến Tư Kỳ, không khỏi cảm thán, thật săn sóc, thật ôn nhu nha, kẻ điên trước kia cắn cậu, đánh cậu, trói cậu dường như chỉ do cậu tưởng tượng ra, nếu không phải mông cậu lúc này còn đau âm ỉ chắc cậu nghĩ mình đã lầm.

“Cậu đã từng ra nước ngoài á?” Tống Ngu tò mò hỏi.

Ngón tay Yến Tư Kỳ dừng một chút, lông mi rũ xuống che khuất cảm xúc chợt lóe qua: “Ừ.”

Thấy Yến Tư Kỳ không muốn đề cập đến, Tống Ngu cũng không tiếp tục hỏi, cúi đầu ăn miếng cơm, mới do dự hỏi ra vấn đề muốn biết nhất trong đáy lòng: “Buổi tối hôm đó cậu đi với La Gia Duệ làm gì, vì sao.. vì cái gì cho cậu ấy áo khoác?”

Khi Tống Ngu hỏi, gương mặt phiếm hồng ngại ngùng, cho tới bây giờ, cậu vẫn cứ cảm thấy ghen ghét là một chuyện rất mất mặt, làm cậu xấu hổ mở miệng.

Cũng may Yến Tư Kỳ không có chê cười cậu, cũng không có trêu đùa cậu, trực tiếp cho cậu đáp án.

“Ngày đó là sinh nhật dì nhỏ của tớ, vốn dĩ yến hội bắt đầu lúc 7 giờ tối, bởi vì một ít nguyên do, trong nhà phái xe tới đón tớ và La Gia Duệ. Đồng phục trên người cậu ấy quá bẩn, vừa thấy liền biết từng đánh nhau, thân thể dì nhỏ không tốt, tớ lo lắng dì ấy thấy một màn như vậy sẽ tức giận, liền đưa áo khoác cho La Gia Duệ, kêu cậu ấy thay.”

Hoá ra là như thế…… Tống Ngu chậm rãi chớp chớp mắt: “Vậy giữa trưa hôm đó ——”

Yến Tư Kỳ nhướng mày cười: “Trách không được buổi chiều cậu không cao hứng, thì ra là bởi vì tớ nói chuyện với La Gia Duệ.”

Tống Ngu cắn môi, cúi đầu dùng chiếc đũa chọc cơm, xấu hổ không dám ngẩng đầu.

“Tớ chỉ nói cho cậu ấy biết, buổi tối còn có chuyện quan trọng, thu liễm một chút.” Yến Tư Kỳ xoa xoa đầu tóc Tống Ngu: “Tống Ngu, tớ không để ý La Gia Duệ, nhưng dì nhỏ đối với tớ rất tốt, thân thể của dì càng ngày càng kém, tớ không thể khiến dì quá lo lắng.”

Hắn nhìn mái tóc mềm mại màu hạt dẻ của Tống Ngu cười khẽ: “Tớ đáp ứng cậu, về sau trừ phi tất yếu, sẽ không nói chuyện với cậu ấy, cũng sẽ không đơn độc gặp cậu ấy, được không?”

“Tớ nào có không nói lý như vậy chứ, cậu muốn gặp thì gặp, cậu còn phải hoàn thành nhiệm vụ của dì nhỏ nữa.” Tống Ngu lẩm bẩm lầm bầm, nhét cơm vào trong miệng, khóe miệng lại nhịn không được nâng lên, thì ra là hiểu lầm, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống, hết thảy đều qua sau cơn mưa trời lại sáng!

Tuy vậy trong lúc ăn, cậu lại nhíu mày, không đúng nha, như này không giống cốt truyện, trong truyện cũng không có vụ này, cứ trực tiếp viết vai chính công - thụ quen biết rồi yêu nhau.

Ánh mắt Yến Tư Kỳ khẽ nhúc nhích: “Tống Ngu, cậu có chuyện gì, muốn nói với tớ, tớ hy vọng giữa hai chúng ta có thể thẳng thắn thành thật với nhau.”

Tống Ngu mím môi, đem nghi hoặc trong lòng nói cho Yến Tư Kỳ.

Yến Tư Kỳ buông đũa xuống, ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi khó lường, “Tống Ngu, lúc trước cậu nói, cậu từng chết một lần là có ý gì?”

“A……” Tống Ngu sửng sốt, có hơi do dự: “Đúng là đã chết một lần, tớ nói cậu sẽ tin sao?”

“Cậu nói đi.”

“Tớ là cô nhi, ở cô nhi viện đến năm mười lăm tuổi, một lần băng qua đường phát sinh tai nạn xe cộ, đâm chết, khi mở mắt lần nữa, đã xuyên qua đến thế giới này rồi.” Tống Ngu nhẹ nhàng bâng quơ kể xong, trên mặt cũng không có biểu tình gì, cúi đầu tiếp tục lùa cơm.

Khi ngẩng đầu lên lại, thấy Yến Tư Kỳ rũ mắt không nói.

“Tớ biết rất khó tin, không vấn đề gì.” Tống Ngu ăn sạch cơm, xoa bụng tựa lưng vào ghế ngồi.

“Tớ tin.” Yến Tư Kỳ duỗi tay ôm Tống Ngu vào trong l*иg ngực, lòng bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên cái bụng phình phình của Tống Ngu, ở góc độ Tống Ngu nhìn không thấy, khóe môi hắn gợi lên một độ cung quỷ dị.

Đối với trường hợp bi thảm của Tống Ngu, hắn thế nhưng đáng xấu hổ, ti tiện mà cảm thấy sung sướиɠ, bởi vì nhờ như vậy, mới đưa Tống Ngu đến bên cạnh hắn. Hắn hôn lêи đỉиɦ đầu Tống Ngu: “Cho nên bởi vì cậu gặp chuyện kì diệu như thế, mới có thể cho rằng thế giới này là một quyển sách sao?”

“Ừm, trước kia tớ cũng không biết, ngày mà La Gia Duệ chuyển trường, tớ không phải phát sốt sao, gặp một giấc mơ, mới biết được xuyên sách.” Tống Ngu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Yến Tư Kỳ, “Cậu đừng cảm thấy tớ chỉ mơ thấy liền tin là thật, bởi vì người xuất hiện trong mộng đều rất quen, Đinh Thạc, Điền Văn Hiên, lớp trưởng, còn có chủ nhiệm lớp…… Tất cả mọi người luôn, hơn nữa tớ xuyên qua, cho nên tớ mới tin tưởng. Hơn nữa cậu không phải cho La Gia Duệ mượn sách phụ đạo sao? Trong truyện cũng có đoạn này.”

Tống Ngu chu mỏ, rầu rĩ nói: “Tớ vốn dĩ cũng không muốn tin tưởng, nhưng mà diễn biến đã xảy ra như vậy, tớ không thể không tin.”

“Kệ, không sao cả.” Tống Ngu nhìn Yến Tư Kỳ, vuốt ve sống mũi cao và hốc mắt của hắn, con ngươi chứa đầy tình yêu thuần khiết: “Tớ muốn nói câu thực xin lỗi với cậu, so với cốt truyện hư vô, mờ mịt và cảnh trong mơ, tớ hẳn nên càng tin tưởng cậu hơn mới đúng.”

Yến Tư Kỳ cong môi cười, khẽ hôn lên chóp mũi Tống Ngu, giọng nói rất dịu dàng: “Tớ tiếp thu lời xin lỗi của cậu.”

Tống Ngu cũng cười, quan tâm nó có phải tiểu thuyết không làm gì, Yến Tư Kỳ yêu cậu, cậu không ngừng dùng đôi mắt đi xem, dụng tâm cũng cảm giác được. Phần tình cảm này vừa nặng vừa sâu, thậm chí thập phần cực đoan, đáng sợ, giống như mạng nhện dây dưa, trói buộc lấy cậu, nhưng không quan hệ, cậu tiếp thu toàn bộ.

Cậu thực minh bạch, đối phó với một tên chó điên cố chấp cầu ái, dây thừng rắn chắc nhất là tình yêu sâu nặng y như vậy.

Tống Ngu cười cười, mông đau “ui da” một tiếng, mặt đều nhíu lại. Yến Tư Kỳ vội vàng bế cậu lên, đưa về giường ở phòng ngủ.

Bởi vì mông quá đau, chỉ có thể nằm sấp, dưới lớp quần ngủ, đầy người đều là các dấu tím tím xanh xanh và dấu răng đỏ tươi đáng sợ, giống như bị chó cắn phải vậy, xác thật cũng là do “Cẩu” cắn mà ra.

Trên mông càng đáng thương, vết nhéo và roi (thước) đan xen, tím một tảng lớn, mỗi bên một dấu răng tròn tròn, đối xứng thật sự.

Yến Tư Kỳ cho bôi thuốc mỡ cho cậu, tiểu âʍ ɦộ và c̠úc̠ Ꮒσα cũng cần xức, đã sưng đỏ hết rồi.

Tống Ngu cắn gối đầu, ô ô oái oái mà mắng Yến Tư Kỳ. Yến Tư Kỳ trước sau luôn cười, nhìn dấu vết đầy người cậu, đáy mắt chiếm hữu dục khiến người người kinh hãi.

Ngày thứ năm, hai người mới từ khách sạn này đi ra ngoài, năm ngày này, Yến Tư Kỳ lăn qua lộn lại thao làm Tống Ngu, lại lăn qua lộn lại đi bôi thuốc, Tống Ngu thường xuyên một bên mắng chửi người một bên bị thao, thao đến cuối cùng liền không còn sức lực mắng, giống như bánh rán bị lật qua lật lại.

Đi ra khỏi cửa lớn khách sạn, cảm nhận được ánh mặt trời đã lâu không gặp, Tống Ngu còn có điểm không thích ứng, nheo nheo mắt, như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Bảng hiệu khách sạn đề sáu chữ to màu đỏ —— “Khách sạn chủ đề tình lữ”.

Trách không được có những đồ vật lung tung rối loạn đó, Tống Ngu cắn răng, trừng mắt nhìn Yến Tư Kỳ một cái, Yến Tư Kỳ dắt tay cậu, dán ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Lần sau chúng ta lại đến.”

Tống Ngu đá chân hắn một cái, hai người tay trong tay mới vừa đi đến ven đường, một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở trước mặt cả hai, sắc mặt Yến Tư Kỳ chỉ trong một thoáng liền lạnh đi.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, tài xế nói: “Thiếu gia, tiên sinh kêu cậu về nhà.”

Yến Tư Kỳ nắm chặt tay Tống Ngu, nghiêng đầu nói với anh: “Anh về trước đi, mấy ngày nay tôi đều gọi điện báo bình an với dì Tống.”

“Tiên sinh kêu bạn học này của cậu cũng cùng nhau trở về.” Tài xế chen vào nói.

Yến Tư Kỳ ánh mắt lạnh băng: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tài xế nói: “Thiếu gia, tiên sinh nói ngài ấy sẽ không làm gì đó với bạn học này, nói cậu yên tâm, cùng nhau trở về.”

Tống Ngu ngẩn người: “Yến Tư Kỳ, ba cậu muốn cho tớ cùng đi à?”

Yến Tư Kỳ mặt mày nặng nề, gật đầu, “Cậu muốn đi không?”

Kỳ thật Tống Ngu không muốn đi, nào có ai yêu sớm cấp 3 gặp người lớn đâu, vì sẽ không muốn bị họ mắng chửi. Nhưng nhìn tài xế kia cũng không dễ tống cổ, cậu sợ Yến Tư Kỳ một người về nhà sẽ có phiền toái gì đó, do dự vài giây, nắm lại tay Yến Tư Kỳ: “Tớ sẽ cùng cậu quay về.”