Khói bụi tỏa ra, Âm hỏa nổ tung.
Mấy đạo binh lập tức bị Âm hỏa xanh đậm nuốt chửng.
“Hắc Ưng!” Nữ tử quát.
Mũ trùm rơi xuống, đập vào mắt là một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Diện mạo xinh đẹp, ánh mắt lại rất kiên nghị, cho người khác một loại cảm giác hiên ngang mạnh mẽ.
Nếu Lục Khiêm ở đây, nhất định nhận ra nữ tử này chính là Tập Nguyệt lâu rồi không gặp.
“Các!”
Trên không truyền tới một tiếng các các.
Chỉ thấy một con Nhân Thủ Yêu Ưng sải cánh khẩn trương quát lên, miệng phun ra âm phong màu xanh, phá hủy Âm hỏa.
Số lượng Âm hỏa trên trời quá nhiều, hơn nữa còn nhanh.
Giống như Ngân Hà Phi Tinh, trong nháy mắt thì nổ ở trước mặt Nhân Thủ Yêu Ưng.
Ầm!
Nhân Thủ Yêu Ưng bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa thì rơi xuống.
“Tỷ tỷ!” Tập Nguyệt lẩm bẩm chú ngữ, bên cạnh hiện ra năm quả cầu lửa màu xanh sẫm.
Quả cầu lửa bay lên, che chắn Phi Tinh Âm hỏa ập tới.
Khói bên dưới tản ra, một Thủy Mãng đạo binh diện mạo mạnh mẽ, cùng hai thủ hạ rơi xuống.
“Khụ khụ, tiểu thư, ta không sao.” Hắc Ưng ho ra một ngụm máu tươi.
“He he, hai vị mỹ nhân đừng giãy giụa nữa, ngoan ngoãn trở thành lô đỉnh của bản tọa không tốt sao? Bản tọa sẽ không bạc đãi hai vị mỹ nhân đâu.” Giọng nói tà ác của nam tử truyền tới từ hư không.
Một cỗ kí tức cuồn cuộn truyền tới, khí tức càng lúc càng gần, trong lòng mọi người dường như bị một tảng đá đè nặng.
“Hắc Ưng, ngươi dẫn người cản truy binh, không tiếc mọi giá.” Bên trên vang lên giọng nói lạnh lùng của Yêu Nguyệt.
Câu này vừa dứt, ý chính là kêu đám người Hắc Ưng dùng tính mạng kéo dài thời gian.
Yêu Nguyệt vẫn ích kỷ như trước.
Sau khi trở thành đạo binh, lòng trung thành đối với Lục Khiêm chắc chắn là vị trí đầu tiên.
Chỉ cần là vì lợi ích của chủ nhân, nàng có thể hy sinh bất kỳ ai.
Hắc Ưng nghe vậy biểu cảm không chút dao động, nửa quỳ hành lễ: “Hai vị tiểu thư bảo trọng!”
Nói xong, đột nhiên xoay người lao về phía kẻ địch.
Bụp!
Một trận nổ truyền ra, thanh âm của đám người Hắc Ưng hoàn toàn biến mất.
“Đáng chết! Đừng để bản tọa bắt được, nếu không sẽ khiến những tiểu tiện nhân các ngươi nếm trải cái gì gọi là tàn nhẫn.”
Giọng nói tức điện của nam tử truyền từ trên không tới, sau một khoảng thời gian trì hoãn, hai bên lại kéo giãn khoảng cách.
Có điều, tu vi của đối phương rõ ràng cao hơn bọn họ.
Đuổi kịp bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
“Đáng hận, rõ ràng đã có được tin tức của lão gia.” Tập Nguyệt cắn răng, trong lòng rất không cam tâm.
Nhóm người bọn họ chạy trốn cả chặng đường.
Trong lúc vô tình phát hiện ký hiệu Ngư Long trên phân tiêu cục Uy Vũ, vì thế lần theo manh mối tới tổng bộ của Uy Vũ tiêu cục.
Thông qua đám người Tạ Hàn biết được tin tức lão gia ở đảo Vạn Tượng.
Qua sông cần ba trăm Pháp tiền, vì thế bọn họ ở đây vừa tu luyện, vừa tích lũy Pháp tiền.
Giữa chừng không tránh được gϊếŧ người cướp bảo vật, mấy ngày trước một tu sĩ Dưỡng Thần nhìn trúng mỹ sắc của hai người, Uy Vũ tiêu cục trực tiếp bị người này diệt môn, sau đó đuổi theo hai người tới bây giờ.
Nếu không phải là người này muốn bắt sống, sợ rằng bây giờ hai người đã chết rồi.
Khi hai người chạy trốn, một bên khác, phía Lục Khiêm vừa ăn xong cơm.
“Đạo hữu ở khách điếm nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất hiện cũng không muộn.” Phương Tố cười nói.
Tuy đối phương là tán tu, lễ nghi nên làm thì vẫn phải làm.
“Yên tâm, khách điếm ở đây đều được bố trí dựa theo động phủ, Tụ Khí trận, trận che giấu đều có cả, không cần lo lắng người bên ngoài làm phiền.”
Tiểu nhị chen lời nói.
“Ngươi cảm thấy sao?” Lưu Đỉnh nhìn sang Lục Khiêm.
Lưu Đỉnh nở nụ cười rạng rỡ, nhưng tâm trạng không tốt lắm.
Lần này tới đây cứ phải nhìn vẻ kiêu ngạo của danh môn đại phái.
Rõ ràng lợi ích của hai bên thống nhất, hợp tác chung mới là lựa chọn tốt nhất.
Mà bên này lại coi mình là chủ, thái độ khinh thường nói chi tiết với ngươi.
“Cũng được, một đêm thôi cũng không chậm trễ gì cả.” Lục Khiêm cười nói.
Khí tức của đạo binh lại ít đi mấy cái, Lục Khiêm bây giờ muốn qua đó xem rốt cuộc là sao.
Không phải vì những đạo binh này quý cỡ nào.
Với cảnh giới hiện nay của Lục Khiêm, thuận tay thì có thể tạo ra mấy chục đạo binh cùng tu vi.
Chủ yếu là nhân tài hiếm có.
Tài khoản trên người hắn tổng cộng có hơn hai mươi vạn.
Căn bản không dám sử dụng lượng lớn, tránh bị người khác phát hiện.
Hắn cần một vài người giúp hắn xử lý một số thế lực, chuyên phụ trách phi tang xóa dấu.
Tạ Hàn tâm cơ thâm trầm, Yêu Nguyệt lòng dạ tàn độc.
Cho dù Tập Nguyệt Hắc Ưng kém một chút, nhưng cũng là nhân tài.
Mạc Sầu xuất thân từ gia đình tầm thường, quá được cưng chiều, chỉ có thể làm một nha hoàn.
Về tới trong phòng, Lục Khiêm lập tức ngồi khoanh chân.
Âm thần lặng lẽ xuất khiếu, nhân lúc trên bầu trời có một con chim bay qua, hắn lặng lẽ nhập vào người con chim.
Sau khi bay mấy dặm mới nhập vào người giấy.
Âm thần lơ lửng trên không, nhìn về hướng khí tức dao động, sau đó bay về nơi đó.
Tốc độ rất nhanh, trước kia cơ thể tới rồi, tiếng mới tới.
Ầm.
Lại là một trận Âm hỏa nổ tung.
Yêu Nguyệt cuối cùng không chống đỡ được, rơi mạnh xuống đất.
Một tia chân khí cuối cùng trong đan điền của Tập Nguyệt đã biến mất, cũng vô lực mà dựa vào tảng đá lớn.
Một đạo ánh sáng từ trên không đáp xuống.
Xuất hiện một tên lùn mặc đạo bào màu vàng, trên mặt đầy nếp nhăn.
Khí chất của người này rất hèn hạ, khi đáp xuống, đánh ra một đạo chân khí khóa hai người lại.
“Tiểu mỹ nhân, coi như bắt được các ngươi rồi.” Đạo sĩ lùn cười nói.
“Ngươi đợi đấy, lão gia sẽ báo thù thay cho chúng ta.” Tập Nguyệt hằn học nói.
“Lão gia sao? Lão gia gì?” Đạo sĩ lùn giống như nghe thấy chuyện cười: “Lão gia của ngươi nhìn thấy bản tọa cũng phải quỳ xuống dập đầu, ha ha!”
Nói rồi, đạo sĩ quăng một sợi dây thừng ra, trói hai người lại.
Xoạt!
Lúc này một đạo âm phong thổi bay sợi dây thừng.
Một đạo sĩ mặc áo bào đen xuất hiện ở trước mặt hai người, ngũ quan thanh tú, ánh mắt trong trẻo.
Đạo nhân khẽ mỉm cười: “Nghe nói có người muốn ta dập đầu?”