Mới sáng sớm thì Thịnh Vân Hạo đợi ở trạm xe rồi, chờ sự xuất hiện của Tô Tuyết Vy.
Sau khi Lục Đan Bạch đem đồ trong tay giao tới trên tay của Tô Tuyết Vy thì nói rằng: “Tuyết Vy, tới nơi rồi nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
“Đan Bạch, không phải còn có một tiếng mấy đồng hồ xe mới chạy sao?” Tô Tuyết Vy không hiểu.
Lục Đan Bạch nhìn trạm xe không có bao nhiêu người, kéo Tô Tuyết Vy ngồi xuống ghế, khẽ giọng nói rằng: “Tôi sợ Thịnh Vân Hạo tìm được cô, sau đó cô nhất thời mềm lòng thì theo anh ta đi về.”
Thủ đoạn của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy không phải không biết, ánh mắt nhìn Lục Đan Bạch thêm một phần cảm kích nói rằng: “Cảm ơn cô, Đan Bạch, tôi thật sự rất cảm ơn cô.”
“Không có gì mà, cô đừng cảm ơn tôi, cô một thân một mình tới bên đó, tuyệt đối phải cẩn thận, tôi cứ cảm thấy có người sẽ mưu hại cô.” Lục Đan Bạch nhíu chặt đôi mày.
“Tôi biết rồi.”
Hai người không nói chuyện nữa, Tô Tuyết Vy biết chuyện lần này rất nguy hiểm, nhưng bản thân cô lựa chọn con đường này rồi thì nhất định phải tiếp tục đi, huống chi chuyện này liên quan tới thân thế của cô, thì cô càng không thể nào buông tay rồi.
Lục Đan Bạch đứng dậy đi sang siêu thị nói rằng: “Tôi đi mua chút đồ ăn, cô ở đây đợi tôi.”
Tô Tuyết Vy nhìn bóng lưng rời đi của Lục Đan Bạch, cất lên nụ cười ở khóe miệng, cô có dự cảm bất an, cô cảm thấy sẽ gặp lại Thịnh Vân Hạo lần nữa, sau đó lại rất nhanh lắc đầu, khẽ giọng nói rằng: “Không trùng hợp vậy chứ.”
Cúi đầu xuống, nhìn tấm vé xe nắm chặt trong tay, trong lòng rầu rĩ, rõ ràng là chuyện mới xảy ra không bao lâu trước đây, nhưng cô lại cảm thấy lâu giống như qua hết một thế kỷ vậy, những lời nói của hôm qua vẫn còn vang vọng bên tai của cô.
Tiếng nghẹn ngào của Thịnh Vân Hạo lại một lần nữa vang lên trong đầu của cô, cô cảm thấy trái tim rất đau, thì ra một người cao ngạo thế kia cũng biết khóc.
Đột nhiên một đôi bàn tay lớn nắm lấy tay của cô, chỉ là một thoáng chốc thì cô nhận ra chủ nhân của bàn tay này rồi, Thịnh Vân Hạo! Cô hoang mang muốn rút tay lại, lại bị nắm càng chặt thêm nữa.
Trong khoảnh khắc Tô Tuyết Vy bước vào trạm xe, thì anh nhìn thấy cô rồi, vì vướng phải Lục Đan Bạch, anh không có lập tức đi lên, nhìn thân hình dần dần ốm đi của cô, anh càng thêm xót xa hơn.
“Tuyết Vy…”
Nghe giọng nói khàn trải qua rất nhiều việc của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy nói với bản thân rằng không được mềm lòng, hai người bọn họ là kẻ thù.
Nắm lấy đầu ngón tay lạnh băng của Tô Tuyết Vy, cảm giác lạnh băng này tấn công thẳng vào tim, anh nghiêng người qua nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tuyết Vy, nói bên tai của cô rằng: “Anh sai rồi, Tuyết Vy.”
“Xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
Giọng nói đau khổ của Thịnh Vân Hạo thông qua màng nhĩ truyền vào tận sâu trái tim của Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nắm chặt quả đấm, sau đó lại buông ra rất nhanh đẩy Thịnh Vân Hạo ra, trả lời rằng: “Buông tay tôi ra, Thịnh Vân Hạo.”
Anh rất tiều tuỵ, đôi mắt đỏ hoe, quần áo không ngay ngắn, con sư tử vốn dĩ cao ngạo mọi khi, bây giờ cứ như dã thú tinh thần sa sút, trong lòng của Tô Tuyết Vy hơi xót xa.
Thì ra anh thật sự đang lo lắng cho mình, Tô Tuyết Vy cố gắng hết sức đè xuống xúc động trong lòng là muốn vuốt bằng cặp mày của anh, trong lòng khuyên bảo bản thân, họ là kẻ thù, tuyệt đối không thể ở bên nhau.
Nghe xưng hô lạnh nhạt như vậy của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo nở nụ cười đau khổ nói rằng: “Tuyết Vy, chúng ta thật sự không thể trở lại rồi sao?”
Tô Tuyết Vy cầm lòng xuống dùng sức đẩy tay của Thịnh Vân Hạo ra lập tức đứng dậy, nghiêng mặt qua một bên, trả lời rằng: “Đó là chuyện không thể nào rồi.”
Những lời nói này cứ như nước lạnh, khiến Thịnh Vân Hạo thoáng chốc tỉnh táo, cảm giác đau lòng bị phóng to gấp mấy lần, đứng dậy nhìn người kiên cường cố chấp trước mặt mình đây.
Rõ ràng muốn đưa tay đυ.ng vào cô, nhưng giống như cách hàng ngàn bức tường, không thể đυ.ng chạm cô, ngay cả một ngón tay cũng không có cách nào đi đυ.ng chạm.
Lại không biết, lúc cô đang nói câu này, đau khổ nặng nề trong tim cứ như tảng đá khổng lồ ngàn cân đè trên tim của cô vậy, cô hầu như là nuốt xuống mùi ngọt tanh giữa cuống họng để nói ra câu này.
Thịnh Vân Hạo không muốn từ bỏ, một mạch đi về phía cô hỏi rằng: “Tuyết Vy, em còn yêu anh không?”
Cầm lại nước mắt trong mắt, Tô Tuyết Vy hung hăng nói rằng: “Tôi không yêu anh nữa rồi, Thịnh Vân Hạo, anh đi đi.”
Sét đánh ngang tai, toàn thân bị câu nói này kinh ngạc tới tay chân lạnh cóng, Thịnh Vân Hạo như là cảm nhận không được hô hấp vậy nhìn Tô Tuyết Vy, chế giễu mỉm cười, nói rằng: “Anh không tin.”
Tô Tuyết Vy nắm chặt ngón tay, đốt ngón tay bị nắm tới trắng bệch, cô đang cố hết sức nhẫn nhịn sự đau khổ của mình, dùng giọng điệu bình thường nói rằng: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Câu nói này hạ gục sự kiêu ngạo của Thịnh Vân Hạo triệt để, cơ thể đứng vững lại hỏi rằng: “Tuyết Vy, em đang nói nghiêm túc đấy sao?”
Tô Tuyết Vy cất lên lại sự thương xót trong mắt, thay lên bằng vẻ mặt lạnh nhạt nói rằng: “Tôi nghiêm túc đấy, anh có thể đi rồi chứ?”
Nhìn bộ dạng lạnh lùng thế này của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo biết anh phải mất đi cô rồi, mãi mãi cũng không níu kéo cô lại được rồi, một câu này tiếp theo khiến anh hoàn toàn không nhìn thấy được sự tồn tại của hy vọng.
“Đừng để tôi hận anh, Thịnh Vân Hạo.”
Đùng!
Thịnh Vân Hạo thậm chí nghe thấy tiếng vỡ nát của trái tim, vốn dĩ anh tưởng rằng giữa hai người còn tồn tại sự có thể, họ của bây giờ ngay cả một chút hy vọng cũng không nhìn thấy rồi.
“Vậy sao? Vậy thì em chăm sóc thật tốt cho bản thân, anh đi đây.”
Anh không muốn cô hận anh, nên lựa chọn sự rời đi. Kúc đi ngang qua bên cạnh Tô Tuyết Vy, anh cảm thấy cả thế giới của mình đều sụp đổ rồi, không một chỗ vẹn toàn.
Tô Tuyết Vy nhìn bóng lưng rời đi của anh, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống theo khoé mắt rồi, chỉ có bản thân cô biết rằng, cô muốn nói với Thịnh Vân Hạo rằng cô còn yếu anh nhiều như thế nào.
Giống như bị trút hết hơi sức vậy thoáng chốc ngồi phịch xuống ghế, Tô Tuyết Vy lau sạch nước mắt của mình nói với bản thân, không được mít ướt như vậy, Thịnh Vân Hạo không phải là toàn bộ của cô.
Lục Đan Bạch sớm thì nhìn thấy sự xuất hiện của Thịnh Vân Hạo, bởi lòng tư lợi, cô ấy không có ra ngoài cản trở hai người gặp nhau, khi cô nhìn rõ vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo, hoàn toàn không dám tin rằng đây chính là người cao cao tại thượng đó, anh trót yêu Tô Tuyết Vy rồi.
Lục Đan Bạch đi qua đó ngồi xuống bên cạnh Tô Tuyết Vy nói rằng: “Tuyết Vy, tôi nhìn thấy rồi.”
Tô Tuyết Vy kinh ngạc nhìn Lục Đan Bạch, không dám tin được mở miệng: “Cô, đều nhìn thấy rồi?”
“Tôi sẽ không nói đâu, tôi sẽ giữ bí mật này giúp cô, anh ta thật sự trót yêu cô rồi.” Lục Đan Bạch tiếp tục nói rằng: “Cho dù như thế nào, tôi tin cô.”
Tô Tuyết Vy không có nói chuyện, chỉ là nắm chặt tấm vé xe trong tay, cô biết, cô cái gì cũng biết, nhưng cô không thể ích kỷ như vậy, chuyện này liên quan đến cuộc sống của hai người, cô không muốn khiến Thịnh Vân Hạo hối hận.
“Đây là số số điện thoại của cô ta, cô tới nơi rồi thì gọi điện thoại cho cô ta.” Lục Đan Bạch lấy ra một tờ giấy để vào tay của Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy mỉm cười với cô nói rằng: “Cảm ơn cô.”
Lục Đan Bạch đưa cô tới cửa soát vé vẫy vẫy tay với cô, ra dấu hiệu tay là chiếc điện thoại nhắc nhở cô.
Tiếng còi xe lửa truyền lại, cô phải đi rồi, Thịnh Vân Hạo đứng ở phía xa nhìn cô trong đám đông.
Tô Tuyết Vy quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó của Thịnh Vân Hạo đang nhìn chằm chằm mình, hoang mang xoay đầu qua, cô không thể loạn mất tâm trí.
Lần này, cô phải điều tra ra tất cả sự việc.