Anh đem Chu Miên lột sạch, hôn lên từng tấc da tấc thịt cô như lần trước, sau đó anh tách hai chân Chu Miên ra, ngậm lấy huyệt non của cô, liếʍ mυ'ŧ phát ra tiếng nước dâʍ ɖu͙©.
Sự kháng cự ban đầu của Chu Miên dần dần trở nên yếu ớt, bị trêu đùa thành một vũng nước, gần như tan rã dưới sự dày vò của nɧu͙© ɖu͙©
Bạch Thận Miễn nhịn đến đỏ mắt. Anh nhìn lỗ huyệt hồng hồng đang mấp máy trước mắt, nhịn không được đem ngón tay mình cắm vào, nhanh chóng đâm vào rút ra, để trong hoa huyệt mà xoay tròn. Vách thịt không ngừng co bóp, như thế đang câu dẫn Bạch Thận Miễn đút thêm ngón thứ hai, thứ ba.
"A... anh..." Chu Miên bị cắm đến nói không nên lời, cảm giác trướng đau lẫn tê dại từng đợt khiến cô nhộn nhạo.
Lúc này dưới lớp quần tây của Bạch Thận Miễn đã cộm lên một cái lều nhỏ, gậy thịt bị ép xuống có chút đau. Anh một tay vẫn cắm trong huyệt non của Chu Miên, tay kia lại vội vàng mở thắt lưng, kéo khóa quần xuống, lấy ra gậy thịt thô to, tưởng tượng nó ở trong cơ thể Chu Miên dùng lực mà va chạm, đâm mạnh, nhất định sẽ vô cùng mất hồn...
Chu Miên bị dày vò tới cao trào, tiểu huyệt không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt cả ống tay áo của Bạch Thận Miễn.
Cổ họng Bạch Thận Miễn phát ra tiếng gầm nhẹ, cùng lúc bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, văng lên cả tiểu huyệt của Chu Miên.
Bạch Thận Miễn nhìn bộ dạng mệt mỏi nhưng lại hết sức thỏa mãn của cô, nhìn gậy thịt trong tay vẫn không toàn toàn mềm xuống, nghiến răng nói, "Cái này thật không công bằng..."
Không công bằng?
Chu Miên sững sờ liếc qua côn ŧᏂịŧ của anh, những giọt nước mắt do không chịu nổi quá nhiều kɧoáı ©ảʍ vẫn còn tràn ra nơi khóe mắt.
Có lẽ vì ánh mắt của cô quá mức ngay thẳng, khiến cho côn ŧᏂịŧ của Bạch Thận Miễn run lên như thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhanh chóng sưng to đến kinh người.
Ánh mắt của anh nhìn Chu Miên lại lần nữa trở nên nguy hiểm.
Chu Miên hết hồn, nhanh chóng quay người, nhảy xuống bàn, vội vã sửa sang lại váy, muốn kéo cửa ra ngoài.
Bạch Thận Miễn nhặt đồ lót nằm trên mặt đất, treo trên đầu ngón tay, nhìn vệt nước trên đùi cô, không vui nhíu mày, "Cô định cứ thế mà đi ra?" "
Bàn tay của Chu Miên đặt trên tay nắm cửa run rẩy, nhưng vẫn đứng lại, nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Bạch Thận Miễn để gậy thịt lõα ɭồ vẫn còn dựng thẳng, cứ thế đi về phía Chu Miên như một gã lưu manh, ôm lấy lưng cô từ phía sau, "Cô định mặc kệ tôi sao?" "
Nói xong, anh còn dùng côn ŧᏂịŧ chọc vào khe hở giữa hai mông cô, tựa như đang ám chỉ.
Chu Miên giãy giụa xoay người lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt anh viết đầy bốn chữ: dục cầu bất mãn.
Cô hít vào đầy kinh ngạc, ngay khi Chu Miên định nói gì đó, thì chợt bên ngoài vang lên tiếng đập cửa có chút gấp gáp.
Bạch Thận Miễn nâng mặt cô lên, hôn xuống: "Đừng để ý tới hắn ".
Bạch tổng, nhân vật luôn gắn liền với danh xưng cuồng công việc vậy mà lại nói ra lời này, Chu Miên không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh, "Chắc là Hồng Nghị, hắn... ưʍ..."
Bạch Thận Miễn véo cằm cô, ép cô mở miệng, sau đó đầu lưỡi anh dùng sức liếʍ hàm trên nhạy cảm của cô, bàn tay cũng không đứng đắn nắm lấy ngực Chu Miên.
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên nặng nề hơn, khiến Chu Miên sợ khϊếp vía.
"Thật mất hứng. " Bạch Thận Miễn thấp giọng mắng một câu, hậm hực buông Chu Miên ra "Mở cửa đi."
Miệng Chu Miên bị hôn đến đau nhức, cô hoảng hốt chỉ vào côn ŧᏂịŧ vẫn còn lộ ra phía ngoài của Bạch Thận Miễn, "Anh, anh cái kia ..."
Bạch Thận Miễn nắm lấy tay cô, ấn nó lên côn ŧᏂịŧ, sảng khoái thở dài, "Cô nhét nó vào cho tôi ".
Cái này thật cũng đủ vô sỉ. Chu Miên tựa như không quen biết anh, cả người đều cứng lại.
Bạch Thận Miễn nhìn đôi môi cô sưng đỏ lại muốn hôn lên thêm lần nữa, nhưng vẫn nhịn xuống được "Nếu cô không lằng nhằng nữa thì tôi sẽ để cô đi ".
Chu Miên đành phải chịu nhục, thay anh đem tiểu Bạch nhét lại trong qυầи ɭóŧ.
"A..." Bạch Thận Miễn rêи ɾỉ một tiếng.
"Đừng kêu..."
"Tay cô đừng run..."
Thật vất vả mới kéo được khóa quần lên, nhưng nhìn phía dưới lại gồ lên một bọc lớn.
Dù là đồ ngốc cũng nhìn ra được có chuyện gì vừa xảy ra...
Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại.
Bạch Thận Miễn phía dưới càng thêm khó chịu, không nhịn được quát ầm lên: "Cố tình phải không? Gõ nữa thì đừng mong có tiền thưởng!’’
Tiếng gõ cửa cứ thế im bặt.
Bạch Thận Miễn hít một hơi thật sâu, quay người ngồi vào bàn làm việc, thuận tay lấy một tập tài liệu đặt giữa háng để che lại, "Để tên điên kia vào đi ".
Chu Miên điều chỉnh lại biểu cảm, chuẩn bị đi mở cửa.
"Chờ đã." Bạch Thận Miễn ném trả đồ lót lại cho cô, ánh mắt bắt bẻ đánh giá cơ thể cô, "Cô trước tiên sửa lại đồ lót cho tốt đi."
"Che ngực lại đi, muốn để lộ hai miếng thịt đấy cho ai nhìn chứ?" "
"Tóc tôi rối rồi, lại đây thay tôi sửa một chút."
"Đỏ mắt làm gì? Cứ làm thành cái bộ dáng thiếu khi dễ. "
"Lần sau đừng mặc váy ngắn như thế nữa."
Chu Miên không thể nhịn được nữa "Bạch Thận Miễn, rốt cuộc anh trở về để làm gì ?"
Bạch Thận Miễn bị hỏi khó, anh sờ mũi một cái, ánh mắt lúng túng dời đi, "Xong việc thì đương nhiên phải về rồi ".
"Tiếu Hòa Ki không phải đã hẹn anh thừa dịp đi công tác lần này mà ở lại đó thêm vài hôm nữa sau? Quán bar gay ở đó khá nổi tiếng..."
"Hừ, hắn nói gì thì cô đều nhớ rõ. Ngược lại tuần trước tôi đã bảo cô mua giúp tôi mấy cái qυầи ɭóŧ, vậy đồ lót đâu? Đừng nói là cô không biết kích thước của tôi. "
"Hai ngăn kéo trong nhà anh không đủ để anh mặc sao?"
"Đó là mẹ tôi mua, có thể giống nhau sao?"
"... Để tôi cho gọi Hồng Nghị vào."
Những lời bọn họ nói ngày càng cách xa chủ đề chính, Chu Miên từ bỏ tranh cãi với anh, xoay người muốn rời đi.
"Cứ để hắn đợi bên ngoài đi! Cô không biết bây giờ tôi đang cứng đến khó chịu à? Nếu trên bàn có chiếc cốc nào tôi cũng đã đâm cho nát rồi! Cô cho hắn vào có phải là muốn tôi phá nát bông hoa cúc ngoài kia không? "Bạch Thận Miễn đem tập tài liệu trên đùi vỗ mạnh lên bàn, giận dữ nhìn Chu Miên.
Mà khóa cửa đúng lúc này “răng rắc” vặn ra.
Bên ngoài cánh cửa, bông cúc cao mét 9 đứng đó với khuôn mặt đỏ bừng, hoảng sợ nhìn Bạch Thận Miễn.
"Tôi không có ý đó..." Bạch Thận Miễn đứng lên định giải thích.
Ánh mắt của hoa cúc rất tự nhiên mà nhìn xuống dưới hông anh, ngay lập tức càng thêm hoảng sợ.
Khuôn mặt của Bạch Thận Miễn lập tức tối sầm lại.
" Bạch, Bạch tổng, vợ tôi vừa mới sinh hôm qua, là con gái. Tôi đến đây để xin anh..." Thân hình cao lớn của anh trai hoa cúc run rẩy, chặn ngay cửa không để Chu Miên ra ngoài. Vẻ mặt của hắn như đang gắt gao cầu xin, lại giống như đang nói cô đừng đi…tôi sợ phải ở đây một mình lắm…
Bạch Thận Miễn chán nản che mắt, "Được rồi, cậu đi đi, cho cậu nghỉ nửa tháng... Nhân tiện, xin chúc mừng, sau này sẽ tặng hồng bao cho cậu. "
"Cảm ơn, cảm ơn." Anh trai hoa cúc sợ hãi lui ra, trước khi đi còn không quên khép cửa lại.
"Lần này việc anh là gay có lẽ không thể che giấu được nữa ..." Chu Miên tiếc hận nói: "Anh biết mà, Hồng Nghị kia là người thích khoe khoang... Chuyện anh muốn ngấp nghé hoa cúc của hắn có lẽ hắn phải đem đi mà đồn thổi chí ít phải mười năm…”
Bạch Thận Miễn bực bội đá ghế xoay một cước, "Xem ra muốn giải thích chuyện này dễ dàng, tôi phải thao cô trước mắt hắn một lần mới được.”
"Sầm!"
Câu trả lời cho anh là tiếng đóng sập cửa nặng nề của Chu Miên.
Hai phút sau, điện thoại di động của Chu Miên reo lên, cô không thèm nhìn mà bắt máy, "Xin chào? "
"Cô có quên cái gì không?" Là Bạch Thận Miễn, anh không biết đang làm gì, tiếng thở dốc rất nặng.
"Quên thay anh báo cảnh sát?" Chu Miên nhìn qua bản báo cáo, thuận miệng trả lời.
"Ưʍ..." Bạch Thận Miễn nói với giọng trầm ấm: "Không sao nếu cô không thể đến, gửi cho tôi một bức hình khỏa thân của cô đi…”
Chu Miên run tay một cái, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống. Cô lén lút ngồi xổm xuống đất, "Tâm lý anh có vấn đề gì à? Cái đấy không mềm thì..."
"Bớt nói nhảm, tôi hơi thiếu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắn không được... Nếu không để tôi đến chỗ cô..." Giọng Bạch Thận Miễn khàn không thể tin nổi, không khó để tưởng tượng anh bây giờ có bao nhiêu vội vàng.
"... Tôi đã sớm nói với anh rồi, giả vờ chính đáng làm gì, lưu vào máy mấy bộ gay để thỉnh thoảng còn dùng đến... Tôi vừa mới gửi qua, anh xem một chút. "
"... Hừ... Chu Miên, cô được lắm. "Bạch Thận Miễn cúp điện thoại, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng trong tay, cau mày như có chiều suy nghĩ.