Mễ Điềm Điềm được phân cho một cái rổ nhỏ, có thể đeo vào bên trong khuỷu tay. Cái rổ rất nhỏ, không có bao nhiêu trọng lượng, là chờ chút dùng để chứa rau dại. Mễ Điềm Điềm đeo cái rổ, một đường hát lên ca dao chỉ có mình mới hiểu, tâm tình sung sướиɠ đến giống như là chim nhỏ muốn bay lên trời.
"Bộp bộp bộp, ra ngoài hái rau dại ~ bộp bộp bộp, lại bắt cá chép to ~ rồi rồi rồi, buổi tối làm thành món ăn ~ ha ha ha, cái bụng ăn no no ~ "
"Kẽo kẹt kẽo kẹt."
Mễ Điềm Điềm vừa thay đổi bài ca.
"Đồ ăn, đồ ăn, tôi muốn ăn đồ ăn
~ cá cá, cá cá, tôi muốn gặm cá cá ~ "
"Kẽo kẹt kẽo kẹt."
"Ồ?" Mễ Điềm Điềm rốt cục phát hiện bên trong đầu của chính mình thật giống xuất hiện tạp âm, âm rất lớn kêu thành tiếng.
"Cô ồ cái gì mà ồ? Còn nhớ anh Cầu bên bờ hồ Đại Minh của cô không?" Chủ nhân của tạp âm này chính là Thủy Tinh Cầu thương tâm chất vấn, "Tôi đã đợi từ lúc cô tỉnh lại đến hiện tại, cô lại quên mất tôi. Điềm Điềm cô không có tâm."
"Bờ hồ Đại Minh" này Mễ Điềm Điềm biết đến, cô từng ở thế giới kia xem xong toàn bộ chương trình truyền hình, ấn tượng rất sâu sắc. Chính là bởi vì khắc sâu ấn tượng, sau khi nghe Thủy Tinh Cầu lên án, cô lập tức vô cùng xấu hổ.
Cầu Cầu ở bên trong đầu của nàng, như không lên tiếng, cô thật sự rất khó nhớ tới sự tồn tại của nó. Hơn nữa ngày hôm qua có quá nhiều chuyện phát sinh, tinh thần uể oải, buổi tối mơ thấy ác mộng, tỉnh lại sau giấc ngủ, cô lại hoàn toàn quên đi Thủy Tinh Cầu.
Liền ngay cả ngày hôm qua đã nói cẩn thận, trước khi ngủ sẽ bói toán, cô cũng không nhớ tới đến. . .
"Cầu Cầu, xin lỗi." Mễ Điềm Điềm quả quyết xin lỗi với Cầu Cầu, chuyện này vốn là cô sai.
"Cô. . ." Thủy Tinh Cầu vốn dĩ còn có thật nhiều lời muốn nói, giả đáng thương cái gì đó, kết quả một câu xin lỗi đánh tới, nội dung nó chuẩn bị kỹ càng cũng không dùng tới, kẹt một hồi lâu, nó mới khá là xấu hổ mà nói, "Không, không có gì."
Ai, nó làm sao có thể giận một Túc Chủ vừa đáng yêu vừa ngoan như vậy đây? Thủy Tinh Cầu thở dài, nhưng không có phát hiện tâm tình của chính mình rõ ràng là đắc ý.
Sau đó ở trên đường, Thủy Tinh Cầu tỉ mỉ giảng giải những gì bói toán ngày hôm qua và số mệnh ngày hôm nay cho Mễ Điềm Điềm.
"Ngày hôm nay cô có 77 điểm vận may, màu sắc vận may đã biến thành màu đỏ, là một ngày may mắn đây."
Mễ Điềm Điềm xòe ra mười ngón tay bụ bẫm, mặt mày ủ rũ: "Cầu Cầu, 77 điểm là bao nhiêu, tôi chỉ có thể đếm tới 10. . ."
". . . Chính là so với 7 con số 10 còn nhiều hơn, ai nha cô xem màu sắc là được rồi, màu đỏ nói rõ số may, màu đen nói rõ vận may kém, cô nhớ kỹ cái này là được." Thủy Tinh Cầu từ bỏ giải thích.
"Há, vậy thì tốt."
"Ngày hôm nay phương hướng may mắn là hướng Đông, nói rõ Điềm Điềm cô đi về phía đông, xác suất đυ.ng tới chuyện tốt sẽ càng to lớn hơn."
Đầu óc Mễ Điềm Điềm choáng váng: "Cầu Cầu, phía đông là bên kia nhỉ? Tôi chỉ phân rõ được trái phải thôi. . ."
". . . Trên bắc dưới nam trái tây phải đông, quên đi, phương hướng buổi sáng mặt trời mọc chính là phía đông, thời điểm khác thì cô trực tiếp hỏi tôi đi."
"Há, vậy được."
Thủy Tinh Cầu vốn còn muốn làm Vật biểu tượng "[phổ cập tri thức]" một hồi, nhưng hiện tại, nó mệt mỏi.
Sau này hãy nói đi.
"Vậy Cầu Cầu, hiện tại chúng ta phải đi về phía đông sao?"
Dọc theo đường đi, Mễ Điềm Điềm đều đi theo phía sau các anh trai chị gái, không cần xem đường, bởi vậy cũng không biết bọn họ hiện tại đang đi về phương hướng nào.
"Không cần." Thủy Tinh Cầu nói, "Mọi người hiện tại đang đi về phía đông, sau đó thì phải dựa vào chính cô, muốn cái gì thì đi đến xung quanh tìm đi."
77 điểm vận may, hơn nữa còn có ánh sáng phúc vận ở trên người, muốn ăn con cá còn không đơn giản sao?
Mễ Điềm Điềm đang định sẽ cùng Thủy Tinh Cầu nói gí đó, liền thấy các anh trai chị gái đi ở phía trước dừng lại bước chân, Mễ Thanh Thanh vui vẻ nói: "Chúng ta đến dưới chân núi rồi, chung quanh đây có rau dại, mọi người mau tìm tìm, tìm được rồi thì cùng nhau đào."