Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Chương 29: Thiên Ân Đáng Thương 1

"Vậy được rồi. Vậy lần sau có cơ hội, Nhị Nha, chúng ta cùng nhau nữa chơi nha."

Nói thật, Mễ Điềm Điềm cũng chẳng có bao nhiêu thất vọng, cô gái này vốn là một đứa bé nhát, ngày hôm qua còn té ngã tổn thương đầu gối, tuy rằng mười mấy phút trước còn nghe được bà mẹ chồng hung ác kia nói vết thương đã tốt rồi, nhưng cũng coi như là phải chịu kinh hãi mà, không muốn ra khỏi cửa cũng là bình thường.

Ừm, ngày hôm nay thái độ của Nhị Nha nhàn nhạt, nên cũng là do nguyên nhân bị sợ hãi mà có.

Sau khi Mễ Điềm Điềm nói xong, liền nhìn bạn mình phất tay một cái, nắm tay mẹ xoay người rời đi.

Vào lúc hai người nói chuyện, Tiền Nhị Nha không ngừng tưới nước cho khối đất trồng rau ở góc sân này, chờ lúc Mễ Điềm Điềm đi ra cửa, phía sau liền truyền đến tiếng gọi “Thâm tình” của Tiền Nhị Nha đối với bà nội Triệu Hồng Diệp: "Bà nội, con tưới nước xong rồi, còn có chuyện gì cần con làm nữa không?"

Bất thình lình, Mễ Điềm Điềm rùng mình, nghĩ thầm tiểu đồng bọn cũng không nhát gan như trong tưởng tượng mà, vậy mà có thể sử dụng giọng điệu vui vẻ như thế nói chuyện với bà nội, thực sự là lợi hại.

***

Về đến nhà, Mễ Điềm Điềm phát hiện anh trai nhỏ nhất là Mễ Thiên Ân đang ôm chân chị cả Mễ Thanh Thanh oa oa khóc lớn, bên cạnh còn có bác hai gái một mặt thiếu kiên nhẫn đang đứng.

Cô bối rối mông lung, không biết khi bọn họ không ở đây thì đã xảy ra chuyện gì.

"Đây là làm sao? Thiên Ân làm sao khóc thành như vậy?" Thái Kiều Chi cũng cảm thấy kỳ quái, hướng về Tiêu Tuệ hỏi.

Tiêu Tuệ mím môi không muốn giải thích, lúc này Mễ Thiên Ân khóc càng lớn tiếng, hướng về Thái Kiều Chi cáo trạng: "Ô ô ô, thím ba, mẹ không cho con đi chơi, mẹ muốn mang con đến trong ruộng ô ô ô, con không muốn đi. . ."

Quyết định này đối với Mễ Thiên Ân mà nói không khác nào một tin dữ, cậu mong chờ hết một buổi tối, đến lúc muốn xuất phát lại bị mẹ ruột ngăn lại, đây thực sự là quá thảm. Anh trai chị gái, còn có em gái nhỏ đều đi, dựa vào cái gì cậu không thể đi?

"Chị dâu, chị xem. . ." Thái Kiều Chi cũng không dám tùy ý làm chủ, đá trái cầu đến bên chân Tiêu Tuệ.

Tiêu Tuệ rất kiên trì, nói ra đã lý do nghĩ kỹ: "Em dâu, không phải chị không muốn để Thiên Ân đi, thế nhưng nó còn quá nhỏ, còn bướng bỉnh cực kì, không ngoan giống như Điềm Điềm vậy, đi theo cùng còn phải có người phân tâm chăm sóc, phải thêm phiền mà. Cho nên vẫn để cho Thiên Ân đi vào ruộng với chị đi, ngày hôm qua em bận bịu cả ngày, ngày hôm nay ở nhà thoải mái nghỉ ngơi. Cứ quyết định như vậy đi, chị mang Thiên Ân đi."

Nói xong, liền không để ý con trai khóc cầu xin, kéo cậu xuống từ trên đùi của chị gái, vội vã ôm cậu chạy tới địa điểm tập hợp.

Đi ra thật xa, tiếng khóc Mễ Thiên Ân vẫn có thể bị người ta nghe được.

Thái Kiều Chi nghẹn lời một lúc, trong lòng oán thầm, nói cái gì đứa trẻ nghịch ngợm lo lắng thêm phiền, còn không phải sợ cậu cũng sẽ té ngã sao? Không để Thiên Ân ở nhà cũng là một cái đạo lý, đơn giản là lo lắng bà chăm nom không tận tâm ư?

Bà không phải là người như vậy.

Trong tiểu viện, bầu không khí có chút đê mê, Mễ Điềm Điềm chớp đôi mắt mông lung, căn bản không nghe ra nội dung sâu xa, chỉ cảm thấy anh trai Thiên Ân thật đáng thương, vậy mà bị mang đi như vậy.

Đã như vậy, cô liền muốn càng thêm nỗ lực, chờ sau đó đào được nhiều thức ăn, bắt thật nhiều cá, hự hự.

Thái Kiều Chi thở dài, kêu mấy đứa nhỏ đến, luôn mãi căn dặn ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, không được xuống nước chơi, trước khi ăn cơm trưa trở về, không nên quên thời gian. Sau khi nói xong, bà bổ sung trang bị càng hoàn thiện, lấy ra một khuông trúc và lưới cá to, để Mễ Thiên Hạo đồng thời cầm đi.

Hai thứ này đều là ông Mễ tự mình làm, thời điểm bắt cá có chút tác dụng.

Sau khi Mễ Thiên Hạo hiểu rõ cách dùng đồ vật, gật gật đầu, dẫn em trai em gái theo hai chị em Mễ Thanh Thanh ra ngoài.

Chờ người đi rồi, Thái Kiều Chi mới vỗ đầu một cái nhớ tới đến, quên đem trứng gà rừng bên trong lòng bếp cho các con. Có điều luộc trứng rồi buổi tối lại cho bọn họ cũng như được.