Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Chương 19: Cây Bánh Gạo Hoa Quả 1

Đêm đó, Mễ Điềm Điềm mang theo một trán kem đánh răng, giữa những người lớn tan làm về nhà, khoe khoang cô mới vừa phát hiện ra được một loại dược tinh thần.

"Bác gái cả bác gái cả, kem đánh răng này thoa lên thật thoải mái, bác có muốn thoa một chút hay không?"

"Không được Điềm Điềm, bác gái cả không có bị thương, không cần thoa kem đánh răng." Thái Tiểu Đào ôn nhu cười từ chối đề nghị của cháu gái, ngược lại hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì.

Vào buổi trưa bà ta đã hứa hẹn với mọi người, buổi tối phải làm món ăn ngon cho Mễ Điềm Điềm.

Nhớ tới tài nghệ của bác gái cả, ánh mắt Mễ Điềm Điềm sáng lên, "Một món ăn" bật thốt lên: "Con, con muốn ăn cây. . . cây bánh gạo hoa quả."

Hả? Cây bánh gạo hoa quả là món đồ gì? Trong đầu Thái Tiểu Đào xuất hiện dấu chấm hỏi, cảm thấy một đứa trẻ quả nhiên có rất nhiều ý nghĩ mới mẻ, tùy ý tạo từ ngữ cũng được sao? Có điều hứa hẹn đã nói ra, bà cũng không nói ra được từ chối, liền tỉ mỉ mà hướng về cháu gái hỏi thăm "Cây bánh gạo hoa quả" đến cùng là thứ gì.

Mễ Điềm Điềm thật ra cũng chưa từng được ăn cây bánh gạo hoa quả, nhưng cô đã nhìn thấy vài người bạn nhỏ ăn qua, đối với tạo hình của cây bánh gạo hoa quả vẫn có thể hình dung được.

"Bác gái cả, cây bánh gạo hoa quả dài như vậy, thô như thế, như là một cây gậy nhỏ, mặt trên còn có từng hạt gạo bụ bẫm, ngọt ngọt, thơm ngát, nhất định siêu cấp ăn ngon." Mễ Điềm Điềm tay nhỏ của dùng chính mình liên tục khoa tay, cố gắng miêu tả thêm dáng vẻ của cây bánh gạo hoa quả.

Thái Tiểu Đào chăm chú nghe, trong lòng càng nghe càng phát sầu, dựa theo Tiểu Điềm Điềm hình dung, "Cây bánh gạo hoa quả" này cần dùng nguyên liệu, ngoại trừ gạo còn cần đường trắng, đều là lương thực tinh tế, làm thành cho đồ ăn vặt cho một đứa nhỏ, không phải là quá lãng phí đó chứ?

Còn có, những nguyên liệu này còn cần mẹ chồng đồng ý thì bà ta mới có thể có.

Tiểu Điềm Điềm thực sự là cho bà ta một vấn đề khó khăn không nhỏ.

"Được rồi, vợ thằng lớn, con muốn nguyên liệu gì thì cứ nói, một chút nữa đi đến chỗ của mẹ lấy, Điềm Điềm bị thương, muốn ăn cái gì thì cứ làm cho nó đi. Làm thêm một chút, bọn nhỏ trong nhà mỗi đứa đều có phần."

Bà cụ Mễ ở một bên nghe xong đại khái, chú ý tới vẻ mặt do dự của vợ con trai cả, liền biết rằng bà ta đang suy nghĩ xem có thể lấy được nguyên liệu hay không, đơn giản là ngày hôm nay cầm về không ít "Bồi thường", vốn là dự định phần lớn đều giữ lại cho cháu gái, vào lúc này bỏ ra một phần làm thành đồ ăn, cũng không phải việc khó gì.

Thái Tiểu Đào ngẩn người, nhưng rất nhanh đã vui vẻ đáp một tiếng được, theo bà cụ Mễ lấy nguyên liệu ra. Chờ nguyên liệu có rồi thì liền cầm con dao đi vào trong phòng bếp, nghiên cứu cách làm cây bánh gạo hoa quả.

Mễ Điềm Điềm thấy mình năn nỉ được chấp thuận, bà nội còn nói các anh chị đều có phần, trong lòng vui vẻ đến bay lên, vừa chạy đi tìm ông nội, bác trai cả, bác hai, còn có cha mẹ của mình bên kia khoe khoang kem đánh răng trên trán.

Các người lớn nhìn thấy cũng vui mừng, đứa nhỏ Điềm Điềm này thực sự là mua vui bên trong khổ cực, rõ ràng bị đá đập trúng đầu, không khóc không nháo không nói, còn có thể mang theo cục u to chạy loạn khắp nơi. Thực sự là quá hiểu chuyện.

Bọn nhỏ trong nhà cũng rất hiếu kỳ về trạng thái Mễ Điềm Điềm.

Ở đại sảnh, hai chị họ Mễ Thanh Thanh và Mễ Ninh Ninh vây quanh em gái nhỏ, một mặt đau lòng, còn thay mặt cho mẹ mình là Tiêu Tuệ xin lỗi Mễ Điềm Điềm: "Em gái, xin lỗi nha, mẹ của chúng ta không có yêu quý em, hại em đi ra ngoài xem trò vui, nếu như em không đi ra ngoài, thì sẽ không bị đập trúng đầu, khẳng định rất đau phải không?"

Nghe xong các chị nói, Mễ Điềm Điềm giống như người lớn nặng nề thở dài, tại sao cô nói mà không ai tin tưởng đây? Việc này thật sự không trách bác hai gái chút nào, hơn nữa cô thật sự không đau chút nào.

Nhìn em gái nhỏ đột nhiên có tâm tình không tên, Mễ Thanh Thanh khẽ mỉm cười, cơ trí bắt đầu nói sang chuyện khác.

"Điềm Điềm, ngày mai chúng ta được nghỉ, dự định ra ngoài hái rau dại, em có muốn đi cùng không?"

Mấy người bọn họ hiện tại ở trong trường tiểu học, mỗi tuần đều có thể nghỉ một ngày.

Nghe xong đề nghị của Mễ Thanh Thanh, đôi mắt Mễ Điềm Điềm sáng lên, rất là cảm thấy hứng thú đáp: "Muốn đi muốn đi, em muốn đi, chúng ta đi hái rau dại, bắt cá, mang về nhà cho mọi người ăn."

Mễ Thanh Thanh: ". . . ?"

Trước không nói còn có hoạt động bắt cá này nha.

Mễ Ninh Ninh ở một bên vẫn là cái đuôi nhỏ của chị mình, vào lúc này cũng không nhịn được nhắc nhở em gái: "Điềm Điềm, vừa rồi chị hai nói chúng ta không đi bắt cá, chúng ta đi hái rau dại, không đi bờ sông."