Nhưng cô vẫn phân rõ được thị phi, cô bị đá đập trúng đầu, không đúng, bị quả cầu thủy tinh đập trúng, căn bản không thể trách bác gái, bác gái cũng không phải xin lỗi cô.
Nghĩ tới đây, Mễ Điềm Điềm cũng không nhịn được nữa, mở cửa chạy ra ngoài. Mục tiêu của cô rất rõ, thẳng tắp chạy về phía người mà trong nhà không ai có thể xen miệng vào nói được —— bà cụ Mễ.
"Bà nội."
"Ai u bé ngoan của bà, sao con lại ra đây?" Nhìn thấy Mễ Điềm Điềm, bà cụ Mễ giống như trở mặt, từ khuôn mặt âm trầm đã biến thành vui cười, ngồi xổm người xuống sờ sờ đỉnh đầu Mễ Điềm Điềm, hỏi cô, "Điềm Điềm làm sao, là nhớ bà nội sao?"
Mễ Điềm Điềm nặng nề gật gật đầu, nói "Nhớ", sau đó từ trong l*иg ngực bà cụ Mễ nhìn về phía bác gái Tiêu Tuệ. Khi mới vừa nhìn thấy mặt Tiêu Tuệ, Mễ Điềm Điềm không biết làm sao, đột nhiên cả người run lên một hồi. Đây là run rẩy tới từ tiềm thức, Mễ Điềm Điềm cũng không biết đây là tại sao, theo bản năng mà cho rằng là bị gió thổi lạnh một cái, cũng không có để ở trong lòng.
Run rẩy qua đi, Mễ Điềm Điềm rất nhanh khôi phục bình thường, bi bô nói: "Chuyện này không liên quan bác gái, trước khi bác gái ra ngoài có đã nói với con, là Điềm Điềm muốn đi ra ngoài mới bị đá đập trúng đầu, cho nên bác gái không cần nói xin lỗi."
Tiêu Tuệ ngẩn người, không nghĩ tới Mễ Điềm Điềm còn nhỏ tuổi, lại còn biết nói thay cho người lớn. Nhưng rõ ràng, thời điểm bà ta mang theo Thiên Ân đi ra ngoài, căn bản liền không nhớ tới đến nói cho cô một tiếng, nhưng cô vẫn ở tất cả mọi người trước mặt nói rằng bà ta đã nói trước với cô rồi mới ra ngoài.
Trải qua Mễ Điềm Điềm giải thích như vậy, trách nhiệm trên người Tiêu Tuệ xem như đã giảm hơn một nửa.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tiêu Tuệ lại xấu hổ, áy náy, bà ta là một người lớn như vậy, lại không hiểu chuyện như đứa trẻ. Nhìn lại cục u trên trán Mễ Điềm Điềm một chút, Tiêu Tuệ cũng đau lòng, cục u lớn như vậy, lúc đó phải đau nhiều lắm. . .
Nhớ đến trong phòng mình còn lưu lại một bình bột lúa mì mà cha mẹ gửi tới mà còn chưa mở ra, Tiêu Tuệ quyết định chờ tối nay liền đưa tới cho Mễ Điềm Điềm, cũng coi như là cảm ơn Mễ Điềm Điềm giúp bà ta giải vây.
Bà cụ Mễ thấy cháu gái nhỏ mình yêu nhất đều vì vợ thằng hai cầu xin, cũng không còn tâm tư làm lớn mọi chuyện. Nhưng Tiêu Tuệ không phải không có sai lầm gì, trong nhà lưu bà ta lại giữ nhà, là tín nhiệm bà ta, mà bà ta lại không xem phần tín nhiệm này là chuyện to tát, mang theo con của chính mình tùy ý ra ngoài, vừa đi thì đi suốt mấy tiếng, bữa trưa cũng không làm, có phải là chờ bọn họ tan tầm rồi thì mới làm cơm để trực tiếp đối phó hay không?
Càng nghĩ càng giận, bà cụ Mễ tuyên bố trừng phạt đối với Tiêu Tuệ: "Vợ thằng hai, một tháng này, vệ sinh trong nhà, bao gồm cả phòng bếp và nhà vệ sinh, đều do một mình cô quét tước, cô không có dị nghị chứ?"
Bà vốn còn muốn thêm một câu "Những người khác đều không cho phép hỗ trợ", nhưng nhìn đến ánh mắt đau lòng của con trai thứ hai, phát tởm một hồi, mạnh mẽ nín trở lại, quên đi, đến thời điểm đó muốn giúp thì cứ giúp.
Bà cụ Mễ quả nhiên không hổ là đại gia trưởng mấy chục năm trong nhà, ngay cả trừng phạt nói ra khỏi miệng cũng muốn nổi bật, trực kích hồng tâm. Muốn nói tới trong nhà người không thích làm việc nhà nhất, cũng không am hiểu làm việc nhà nhất thì chính là Tiêu Tuệ từ thành phố lớn đến, bà ta ngại đυ.ng vào nhiều thứ vấy mỡ sẽ tổn thương da thịt trên tay, mỗi lần đến phiên bà ta làm cơm, sau khi kết thúc đều sẽ trốn ở trong phòng thoa kem dưỡng cho bàn tay mình.
Nghe bà cụ Mễ "Tuyên án" xong, mặt Tiêu Tuệ quả nhiên là cứng ngắc vài giây, bà ta không có quyền lợi phản bác, chỉ có thể trầm mặc gật gật đầu, đồng ý.
Chuyện xem như là tạm thời có một kết thúc, phòng bếp mơ hồ có mùi khét truyền đến, Thái Kiều Chi đột nhiên "Ai nha" một hồi, bước nhanh hướng về phòng bếp, canh còn trứng gà ở trong nồi, cũng không nên đốt cháy khét.
Thái Kiều Chi là người đầu tiên rời đi, Tiêu Tuệ cũng ôm đứa trẻ trở về bên trong nhà, còn những người khác, thì lại toàn bộ ở lại tại chỗ, quay về Mễ Điềm Điềm đang ngây ngốc mông lung hỏi han ân cần.