Bé gái thực sự khóc quá khốc liệt, đến nỗi với người ở chỗ này lại không một ai phát hiện lời cô nói có vấn đề.
Ở tình huống bình thường, một đứa bé bị tá đập đá trúng đầu, trên gáy còn bao băng vải lớn như vậy, không phải nên la đau hay sao? Tại sao sau khi Mễ Điềm Điềm tỉnh lại chỉ nói nhớ bà cụ Mễ?
Bọn họ không phải mỗi ngày gặp mặt sao? Từ đâu mà lại "rất nhớ"?
Bà cụ Mễ sớm đã bị tiếng khóc của cháu gái làm cho trong lòng đau đớn, cẩn thận trắng ôm cháu gái nhỏ nõn nà vào trong ngực, né băng vải trên gáy của cô ra, bàn tay kín nếp nhăn lớn ở sau lưng cô nhẹ nhàng động viên từng chút một.
"Bà nội ở đây, Điềm Điềm ngoan, không đau, chờ một chút chúng ta liền về nhà, đến lúc đó bà nội luộc trứng gà cho con ăn."
Tiếng nói quen thuộc, mùi vị quen thuộc, liền ngay cả sức mạnh đập ở trên lưng, đều là quen thuộc. Tay Mễ Điềm Điềm nắm chặt vạt áo bông của bà cụ Mễ, chậm rãi yên tĩnh lại, chỉ còn dư lại nhỏ giọng nức nở.
Cô không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đây một khắc còn bồng bềnh trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, một giây sau trán tê rần, trở lại trong thân thể của mình.
Hơn nữa cô còn có thêm một đoạn trí nhớ mơ hồ. Ở trong trí nhớ đó, cô cũng là bị đập đầu vào đá, nhưng sau khi tỉnh lại thì choáng váng, phản ứng gì cũng đều rất chậm, người khác gọi tên cô thì cũng phản ứng đến nửa ngày. Người trong thôn đều nói cô bị đá đập trúng đầu thành kẻ ngu si.
Chỉ có người trong nhà vẫn đối với cô tốt, lưu lại đồ ăn ngon cho một mình cô ăn, khổ cực tích góp tiền dẫn cô đi trong huyện xem bệnh, ngóng trông cô có thể sớm ngày tốt lên.
Nhưng sau đó, cô bị kẻ không quen biết mang đi, đi con đường thật dài thật dài, ngồi xe rất lâu rất lâu, cuối cùng cô thật giống như bị sốt, cả người nóng không cách nào tỉnh táo, người dẫn cô đi bỏ một mình cô vào trong ngọn núi, nhiệt độ trên người chậm rãi tiêu tan, rơi vào bóng tối vô biên.
Sau đó thân thể cô cảm giác nhẹ bẫng tung bay ở không trung, tung bay đi một thế giới mới, nhìn thấy phong cảnh và không giống thời đại ở chỗ của mình, lại trở về một lần nữa.
Thật giống là mơ một giấc mơ, lại thật giống như đã trải qua một đời.
Hồi tưởng lại sự cô độc và tuyệt vọng trong ký ức trước khi chết, Mễ Điềm Điềm sợ sệt co rụt người lại.
Cô không muốn chết.
"Yên tâm, cô sẽ không chết đâu.”
"Điềm Điềm, con làm sao vậy, có phải là cảm thấy lạnh không?"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, âm thanh phía trước là của một người bạn nhỏ như Mễ Điềm Điềm vậy. Âm thanh sau đó là âm thanh cô quen thuộc nhất và thích nhất, âm thanh của bà nội.
Bị âm thanh xa lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mễ Điềm Điềm quên cả khóc, mông lung ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một vòng, phát hiện gian phòng nhỏ u ám bị mành chia tách ra, không gian này ngoại trừ cô và bà nội ra, còn có ông nội Chính Nghĩa và dì Oánh Oánh, không có những người bạn nhỏ khác.
Như vậy, âm thanh kia đến cùng là từ đâu tới đây? Mễ Điềm Điềm khổ não nhíu nhíu mày.
"Điềm Điềm, con làm sao vậy?" Bà cụ Mễ thấy cháu gái không trả lời mình, lo lắng hỏi.
Đứa nhỏ này sẽ không phải như Mạnh Chính Nghĩa nói cái gì mà có di chứng về sau chứ? Nếu không thì làm sao tỉnh lại nửa ngày ngoại trừ mới bắt đầu thì cũng không tiếp tục nói chuyện cơ chứ?
Sự chú ý của Mễ Điềm Điềm lập tức dời đi, ném âm thanh xa lạ ra sau đầu. Cô luôn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, sẽ không gây thêm phiền phức cho trưởng bối. Ý thức được chính mình không trả lời đã để bà nội sốt ruột, cô vội vã từ trong l*иg ngực bà cụ Mễ ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên nhìn về phía bà cụ Mễ.
Năm nay mới vừa tròn bốn tuổi có một khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm, da dẻ trắng nõn như sữa, trắng trẻo non nớt, ngũ quan phỏng chừng là kế thừa toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, có thể xưng tụng là tinh xảo. Bởi vì trong nhà chăm sóc tốt, trên mặt sạch sành sanh, lúc cười lên long lanh cảm động, chữa lành lòng người.
Đương nhiên, nếu như quên đi băng vải lớn trên gáy và trên gương mặt nước mắt thì tốt hơn rồi.
Mễ Điềm Điềm cười nói với bà cụ Mễ: "Bà nội, con không có chuyện gì, con không lạnh."
Động tác ngẩng đầu tựa hồ đè ép đến cục u to trên đầu, Mễ Điềm Điềm đau đến khuôn mặt bánh bao vo thành một nắm, nhưng vì không khiến người ta lo lắng, giả vờ kiên cường nói với bà cụ Mễ: "Cũng không đau."
Trời thấy, một cục u to như vậy làm sao có khả năng không đau? Bà cụ Mễ đau lòng hỏng rồi, nhìn cháu gái cười cười, một lần nữa kéo cô vào trong ngực, "Bảo bối ngoan", "Tâm can bảo bối" nói một hồi lâu.
Mạnh Chính Nghĩa là bác sĩ duy nhất ở Trạm y tế, ở bên cạnh quan sát một lúc, xác định Mễ Điềm Điềm không có tình huống choáng váng đầu, buồn nôn, to to thở phào một cái. Bọn họ là những thầy lang trước khi vào cương vị chỉ trải qua huấn luyện đơn giản, trị bệnh vặt là điều chắc chắn, nhưng nếu như đυ.ng với loại hình ốm đau não chấn động, lại bó tay toàn tập.