Hoang Đảo Thú Nhân

Chương 24

An Thụy Khiêm nhếch miệng cười không rõ ý tứ:

"Tề Lịch, ngươi đúng thật là rất đáng yêu."

Tề Lịch tỏ vẻ hiểu lời hắn nói, có chút nghi hoặc nhìn hắn, trong ánh mắt đen trắng rõ ràng lộ ra sự nghiêm túc, y nhấp nhấp môi:

"Chuyện như này, không thể nói giỡn được."

"Ai nói ta nói giỡn."

An Thụy Khiêm phản bác một tiếng, ngón tay chơi đùa huyệt thịt bắt đầu mềm của y, bỗng nhiên cắm hết cả một ngón tay vào, lần mò rồi ấn mạnh lên hoa tâm của y.

"A a!"

Tề Lịch chỉ cảm thấy toàn thân đều có một loại kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật, hoa tâm chưa bị chưa bao giờ ai chạm lại bị ấn mạnh như vậy thấy có hơi trướng đau, y nhịn không được mà há miệng kêu một tiếng, đùi run rẩy, hai tay của y nắm lấy áo của An Thụy Khiêm.

"Hửm? Mẫn cảm vậy à."

An Thụy Khiêm nhếch khóe miệng, cảm giác Tề Lịch có thể cho hắn rất nhiều kinh ngạc, tiểu tế ti đơn thuần như vậy mà không ăn vào bụng, An Thụy Khiêm sẽ cảm thấy rất đáng tiếc. Cho dù y có là giống đực, An Thụy Khiêm cũng không muốn buông tha.

Hơn nữa, biểu hiện của Tề Lịch khác hoàn toàn so với giống cái ở đây, làn da trắng hơn giống cái mấy phần, cơ thể của Tề Lịch có hơi tinh tế, vòng eo ở bên trong của hơi gầy, tuy rằng cơ thể cũng được bao phủ bởi cơ bắp, nhưng lại thanh tú vài phần.

Mày Tề Lịch nhíu lại, trong mắt có chút hơi nước, có hơi vô thố nhìn An Thụy Khiêm.

"Sao lại. . ."

Tề Lịch thấp giọng, trên mặt bắt đầu đỏ lên:

"Sao giống đực, bị chạm vào nơi này lại có. . . Kɧoáı ©ảʍ."

An Thụy Khiêm xoa xoa tao tâm của y một cái, khiến Tề Lịch bất giác xoay thắt lưng muốn tránh, trong huyệt của y bị xoa đến mức sưng lên khó chịu, tứ chi như là mệt mỏi không nâng lên nổi, lại bị mùi xạ hương nồng hơn dồn về phía Tề Lịch.

Tề Lịch hơi khó thở, hai chân bị An Thụy Khiêm tách rộng tới mức như thành một đường thẳng, An Thụy Khiêm nâng mông của y lên, nơi riêng tư hồng phấn của Tề Lịch hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, ngón tay của An Thụy Khiêm rút ra, thấy miệng hoa hồng nhạt hơi hơi khép mở có vẻ hơi sưng, bên cạnh còn có một chút lông tơ mềm mại.

"Ngươi, ngươi đừng nhìn ta như vậy . . ."

Giọng nói của Tề Lịch dù vẫn lạnh nhạt không hề lên xuống, nhưng vẫn lộ rõ sự thẹn thùng, sợ hãi. Cho dù chưa từng làm chuyện này, nhưng khi bị nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư vẫn khiến Tề Lịch thấy thẹn thùng.

An Thụy Khiêm cười cười, ôm y để y ngồi vào lòng, hai chân Tề Lịch quấn quanh thắt lưng của hắn, hai tay cũng ôm lấy vai của hắn, Tề Lịch thấy hơi khó hiểu với tư thế này:

"Hửm?"

"Ta không nhịn được nữa."

An Thụy Khiêm vén áo choàng lộ ra dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, bên trên lộ rõ gân xanh nhìn có hơi dữ tợn, hai tay hắn tách mông Tề Lịch ra, lộ ra lỗ nhỏ ở giữa, qυყ đầυ thẳng tắp để ở trước miệng hoa của y.

Tề Lịch bị độ nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ run run, y cắn môi, biết mình không thể trốn tránh được nữa, hít sâu một hơi:

". . . Ngươi làm đi."

"Ngoan vậy?"

An Thụy Khiêm dùng dươиɠ ѵậŧ đâm đâm y, qυყ đầυ đâm vào miệng huyệt như muốn tiến thẳng vào.

"Từ từ!"

Tề Lịch bị dọa kêu lên một tiếng, dường như y nghĩ tới cái gì đó mà sắc mặt trắng bệch, giãy giụa muốn rời khỏi cái ôm của An Thụy Khiêm.

"Sao vậy?"

An Thụy Khiêm giữ lấy thắt lưng y không cho chạy, môi hôn lên ngực y một cái, nhìn y thật sự giãy giụa rất lợi hại, dứt khoát cắn một cái, không hề lưu tình cắn đến mức ngực y lưu lại dấu răng rất sâu: "Còn muốn chạy à?

Tên đã lên dây không thể không bắn, bây giờ cũng không thể để ngươi tùy hứng được.

Tề Lịch lắc lắc đầu, bị y cắn cũng không kêu đau, duỗi tay lục lọi trong từng mảnh áo choàng, cuối cùng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, to bằng lòng bàn tay, y cầm ở trong tay, do dự một chút vẫn đưa hộp gỗ cho An Thụy Khiêm:

"Cái này."

"Đây là cái gì?"

An Thụy Khiêm hỏi, Tề Lịch không đáp lời, dường như y có hơi xấu hổ. An Thụy Khiêm liếʍ liếʍ ngực y, lấy hộp gỗ mở ra, bên trong là thuốc mỡ, không biết dùng để làm gì, còn có chút mùi thơm thoang thoảng.

"Bôi, trơn . . ."

Tề Lịch thẹn đến mức nói hơi lắp. An Thụy Khiêm bị y chọc cười, lại đặt hộp gỗ vào tay của y, cắn cắn đầṳ ѵú y:

"Ngươi tự làm, ta không giúp ngươi, bôi trơn không đủ thì ngươi cứ chờ bị đau đi."

Quả nhiên Tề Lịch buồn rầu nhăn mày lại, nắm lấy hộp gỗ kia không biết phải làm sao, bị An Thụy Khiêm thúc giục một chút mới duỗi tay quét một ít thuốc mỡ, ngón tay có hơi run rẩy đưa ra phía sau, khi ngón tay cắm vào Tề Lịch ngẩng đầu lên rên một tiếng khe khẽ, có hơi đau khổ lại có chút vui sướиɠ lạ thường.

"Thật sự rất chủ động nha, ngay cả mấy thứ này cũng chuẩn bị tốt."

An Thụy Khiêm trêu đùa y:

" Chẳng lẽ là luôn mang bên mình sao? Mỗi giây mỗi phút đều chờ ta đến thao ngươi?"

". . ."

Tề Lịch mím môi không nói lời nào, thuốc mỡ kia bị y đưa vào trong huyệt thịt, vách thịt nóng bỏng bọc lấy ngón tay làm chảy thuốc mỡ, biến thành một chất dịch hơi dính chảy dọc xuống theo ngón tay, y có hơi bối rối dùng ngón tay khuếch trương miệng huyệt, khi nước dịch chảy ra khiến mặt y đều đỏ bừng.

An Thụy Khiêm thích thú quan sát y, ánh mắt nóng bỏng nhìn ngón tay Tề Lịch ra ra vào vào trong huyệt da^ʍ của mình, dần dần lại vang lên tiếng nước da^ʍ mỹ, âm thanh ọp ẹp ọp ẹp khiến động tác Tề Lịch ngừng lại, cơ thể y có hơi cứng nhắc, An Thụy Khiêm vuốt ve thắt lưng của y, giọng khàn khàn:

"Được rồi hả? Ta cũng không nhịn được nữa rồi."

Tề Lịch vội rút ngón tay ra, y đưa ngón tay dính dịch cọ lên người, mím môi không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với An Thụy Khiêm, cuối cùng lạnh mặt nhìn An Thụy Khiêm:

"Làm đi."

Nhưng giọng nói lạnh như băng của y lại không uy nghiêm được như trước, bộ dạng lạnh lùng như vậy mà mặt lại đỏ bừng, trần trụi tách hai chân lộ nơi riêng tư ngồi trong lòng của An Thụy Khiêm, khóe mặt hồng hồng câu dẫn An Thụy Khiêm không nhịn được, qυყ đầυ lại cọ cọ ở miệng huyệt ướt mềm của y, sau đó ôm lấy thắt Tề Lịch thao mặt vào.

Đi vào rất chậm, Tề Lịch nhắm mắt lại dường như có thể cảm nhận được An Thụy Khiêm tách hậu huyệt của y ra như thế nào, tiếng của y như bị nghẹn ở cổ họng không phun ra được, cơ thể càng ghé sát vào người An Thụy Khiêm.

"A.. . ."

Tề Lịch thấp giọng rên lên. An Thụy Khiêm cắm hoàn toàn dươиɠ ѵậŧ vào trong nhíu nhíu mày, trong huyệt của Tề Lịch rất chặt, kẹp đến mức dươиɠ ѵậŧ có hơi đau, An Thụy Khiêm nắm lấy mông của y xoa xoa:

"Thả lỏng chút, bị ta thao vào rồi mà còn chặt như vậy."

Tề Lịch hít sâu cố gắng thả lỏng, hai chân của y hơi cong lên. An Thụy Khiêm bị y câu dẫn chịu không nổi, giữ lấy thắt lưng của y hung hăng thao một cái, dươиɠ ѵậŧ lại chạm vào một chỗ sâu hơn.

"A!"

Tề Lịch bất ngờ không kịp phòng bị, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không nhịn được âm thanh, khóe mặt y hồng hồng, lại cắn môi, mặc cho An Thụy Khiêm thao y như thế nào cũng không nguyện ý rên thành tiếng.

An Thụy Khiêm ôm lấy thắt lưng của y đưa lên xuống thao lộng, Tề Lịch cau mày vừa như đau khổ vừa như vui sướиɠ, miệng thi thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, tiếng thở dốc nặng nề của hai người đan xen trong phòng, tiếng nước da^ʍ mỹ càng lúc càng lớn.

Tề Lịch bị thao đến mức ngón tay nắm chặt lấy áo choàng của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh khiến phía sau áo choàng của hắn bị cào rách mấy lỗ.

Giống đực của thế giới thú nhân cho dù cơ thể yếu hơn giống cái một chút, nhưng vẫn có thể tự mình đối phó với một con dã thú nhỏ, Tề Lịch cố nhịn không dùng tay cào hắn, huyệt da^ʍ đã bị thao mở hoàn toàn, bắt đầu chủ động mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm vào.

"A.. . Thật da^ʍ."

An Thụy Khiêm nhìn Tề Lịch, trên mặt y có chút nước mắt, cắn môi có vẻ hơi đáng thương, tóc của y đều bị rối tán loạn, bị thao đến mức thích thú, chủ động lắc mông hùa theo nhịp thao của An Thụy Khiêm. An Thụy Khiêm sờ sờ cơ thể ướt mồ hôi của y, cắn lỗ tai của y:

"Không phải ngươi là. . . giống cái đấy chứ? Sao càng thao, nước càng nhiều vậy. . . . Huyệt da^ʍ nhỏ bị ta thao lỏng, a. . . . Cắn thật chặt, rất biết hút đó, hút đến mức ta thấy rất thoải mái. . . bị thao còn chảy nước nhiều hơn cả giống cái. . ."

Tề Lịch rên một tiếng, nhắm mắt lại, con ngươi ở dưới mí mắt không ngừng chuyển động, cho dù bị nói như vậy y cũng không mở miệng.

Tư thế này có hơi mất sức, An Thụy Khiêm đẩy Tề Lịch ngã xuống giường, để y quỳ sấp người, đại dươиɠ ѵậŧ lại đâm vào, nước trong huyệt da^ʍ của Tề Lịch đều bị hắn cắm đến mức bắn ra xung quanh, trên đùi Tề Lịch đều dính ánh nước trong suốt. Khi bỗng dưng bị thao vào tao tâm.

Tề Lịch chỉ rên khẽ một tiếng, cơ thể run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống đực đặc sệt nhiều tinh khí, nhìn có vẻ trắng hơn so với giống cái, giống đực cũng không mẫn cảm trong vấn đề tìиɧ ɖu͙© bằng giống cái, hiện giờ Tề Lịch lại bị hắn thao đến mức bắn tinh.

An Thụy Khiêm rất có cảm giác thành tựu mà cười cười, đè xuống ghé sát vào lưng Tề Lịch thao nhè nhẹ, ngón tay quét một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đệm da thú:

"Bắn nhiều vậy sao? A. . . Nếu bị giống cái trong bộ tộc biết. . . . Bọn họ chắc sẽ tiếc lắm đây, tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống đực bị lãng phí vậy mà."

Tề Lịch bị thao bắn ngượng không dám đáp lời, đầu vùi vào cánh tay gập lại của y, miệng huyệt của y đột nhiên kẹp chặt, giống như lúc giống cái thú nhân cao trào phun nước, Tề Lịch lại không làm được như vậy, chỉ là dươиɠ ѵậŧ lại giật giật.

An Thụy Khiêm hung ác thao y vài cái, thao đến mức Tề Lịch kêu rên a a.

"Hửm? Còn chưa trả lời ta đấy . . ."

An Thụy Khiêm cứ như vậy vài lần rồi lại giảm tốc độ, để cho Tề Lịch có thời gian hít thở. Ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi lên ngực Tề Lịch, cuối cùng y cũng mở miệng:

"Ư. . . Không, đáng tiếc. . . A. . . Ưʍ. . ."

Tề Lịch không nhìn được mà rêи ɾỉ khàn khàn khiến dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm lại lớn hơn một vòng, giọng nói Tề Lịch tràn đầy khó nhịn:

"A. . . A. . . Rách mất. . . Thật lớn. . . Đau ư. .."

"Lần sau còn dám từ chối ta. . . ta sẽ ném ngươi lên giường thao ba ngày, thao đến khi ngươi chết mới thôi. . ."

An Thụy Khiêm cắn lên cơ lưng của y mấy cái, Tề Lịch bị cắn đến mức cơ thể lại run rẩy, sau khi bị An Thụy Khiêm thao bắn thêm hai lần mới được buông tha. Hai người mồ hôi nhễ nhại nằm trên giường, An Thụy Khiêm ôm lấy y, dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm ở trong huyệt thịt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngón tay gảy núʍ ѵú sưng đỏ của y:

"Vẫn chưa trả lời ta đâu, lần sau có dám vậy nữa không?"

". . ."

Tề Lịch nhắm mắt lại, mệt không chịu được, trong hậu huyệt bị căng đầy vẫn còn hơi đau nhức:

". . . Không dám."

"Vậy ngươi có muốn sinh hài tử cho ta không?"

Tề Lịch cau mày, chần chừ đáp lời:

".. . Được."