Hoang Đảo Thú Nhân

Chương 23

Hưởng kêu một tiếng nho nhỏ, ôm lấy An Thụy Khiêm, đầu vùi vào trong lòng hắn. Bị phá hoại chuyện tốt, bực cái là không thể tức giận, An Thụy Khiêm cho có thể tạm thời bỏ qua, quyết định đợi sau này lại xử lý Hưởng.

Bây giờ, vẫn nên nói chuyện với phụ mẫu trước thì hơn. Hiện giờ cả nhà Hưởng đều có mặt đông đủ, ngồi vây quanh bàn đá, An Thụy Khiêm ngồi ở giữa Hưởng và Tập, bị người ta nhìn chằm chằm cũng thấy hơi lo, An Thụy Khiêm duỗi tay kéo một cái, Tập có hơi giãy giụa, thu tay về lại bị An Thụy Khiêm kéo mạnh lại.

"Ờm thì . . . Hai người hẳn là đã biết rồi nhỉ?"

An Thụy Khiêm mở miệng hỏi một câu. Phụ thân Hưởng ngồi trên mặt đất uống trà, không cho hắn mặt mũi:

"Biết cái gì?"

A mẫu Hưởng đúng là cái khuôn đúc ra y, thân hình cao lớn co rút lại, mặt mang ý cười nhìn ba tiểu bối:

"Hắn không biết chuyện gì, đương nhiên ta cũng không biết."

An Thụy Khiêm thấy lừa gạt cũng vô dụng, đành phải nói:

"Là chuyện Hưởng mang thai."

"Tề Lịch nói chuyện này không thể để lâu, cho nên hôm nay ta muốn mang Hưởng về."

An Thụy Khiêm cảm nhận được ngón tay Tập siết chặt lấy tay hắn, nói bổ sung:

"Còn Tập nữa, ta cũng muốn mang về."

Phụ thân của Hưởng không ngờ hắn nói lớn mật nói trắng ra như vậy, một đứa vẫn chưa đủ, lại còn dám xuống tay với một đứa nữa:

"Mặc dù thân phận của ta không cao quý bằng ngươi, nhưng dù sao thì ngươi cũng muốn cưới hai đứa con nhà ta, không định lấy lòng ta một chút sao?"

Sau khi ông nói như vậy, An Thụy Khiêm còn chưa nói gì, ngược lại là Hưởng bất mãn hét lên:

"Con, con nguyện ý đi cùng hắn."

Giống đực trong bộ tộc vốn không nhiều, An Thụy Khiêm lại là loại đặc biệt, là Hưởng mang hắn về từ trong rừng. Hưởng tuổi vẫn nhỏ, suy nghĩ cũng ngây thơ, chỉ cảm thấy đây là cơ hội mà thiên thần đã ban cho y, sao mà y có thể vứt bỏ An Thụy Khiêm được.

A mẫu Hưởng cười lắc lắc đầu, ghé vào tai phụ thân Hưởng nói nhỏ gì đó với nhau, giả vờ giả vịt thở dài một hơi:

"Haiz. . . Đúng là con lớn không giữ được mà."

Hưởng lập tức khó xử, có hơi khổ sở nhìn phụ mẫu y, cắn môi nắm chặt lấy tay An Thụy Khiêm không chịu buông. Tập nhìn không nổi đi tới gõ đầu y một cái:

"Được rồi, không nhận ra là bọn họ đang trêu ngươi sao? Ngu muốn chết."

An Thụy Khiêm cũng bị Hưởng chọc cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mặc dù như vậy rất đáng yêu, nhưng thật sự có hơi. . . Phụ mẫu Hưởng nhìn nhau một cái, ánh mắt phụ thân Hưởng đảo qua ba người, cuối cùng dừng ở trên người An Thụy Khiêm, còn nghiêm túc nói:

"Phiền ngươi."

An Thụy Khiêm không ngờ bọn họ thật sự thoáng như vậy, dắt tay hai người, lần lượt hôn lên hai tay, có hơi tò mò nhìn phụ thân Hưởng:

"Người biết rõ thân phận của con mà? Thật sự muốn gả bọn họ cho con sao?"

Bởi vì hắn là giống đực trong lời tiên đoán, cho nên không thể chỉ có mỗi hai người Hưởng và Tập, phụ mẫu của Hưởng đều thi hành chế độ một phu một thê, nhưng không ngờ lại có thể thoáng với hài tử nhà mình như vậy.

Phụ thân Hưởng từ từ uống ngụm trà:

"Cho dù chúng ta không đồng ý, hai tiểu tử này cũng sẽ tự tìm đến ngươi thôi. Vì không để chuyện khó coi như vậy xảy ra, chúng ta chỉ có thể nhịn đau cắt thịt."

Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ít nhất chuyện này đã được giải quyết. An Thụy Khiêm dẫn theo Hưởng và Tập về, cả Diêm Cảnh cùng ở trong phòng mà Tề Lịch chuẩn bị cho mình.

Căn nhà của Tề Lịch vừa to vừa tốt hơn so với những nhà khác trong bộ tộc, bên trong tách ra làm mấy phòng, chiếc giường đá trong phòng của An Thụy Khiêm lại to đến mức đủ để 5 người năm song song trên đó lăn lộn.

An Thụy Khiêm nhìn giường đá lớn như vậy mà khóe miệng co rút, duỗi tay nhéo hai má Tề Lịch:

"Ngươi chuẩn bị cái giường lớn như vậy làm gì? Còn muốn nuôi ta như ngựa giống hả?"

Tề Lịch im lặng bị hắn nắm hai má, trên mặt y không có biểu cảm gì, để mặc An Thụy Khiêm nhéo y:

"Ta không muốn vậy."

Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhìn ra chút tâm tư trong mắt y. An Thụy Khiêm đuổi ba giống cái đi, ngón tay nâng cằm Tề Lịch lên, ngồi ở bên giường đá, vỗ vỗ bên cạnh:

"Đến đây."

Tề Lịch hơi nghi hoặc nhìn hắn, lắc lắc đầu không chịu đi qua. An Thụy Khiêm nhíu mày:

"Có tới không?"

Trong lòng Tề Lịch giật nảy một cái, lạnh mặt vội đi tới. Tề Lịch có hơi căng thẳng khép chặt hai chân lại, thắt lưng thẳng đứng, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay của y nắm vào nhau, ánh mắt có hơi khẩn trương nhìn An Thụy Khiêm, y hé môi, hơi chần chừ hỏi:

"Ngươi, ngươi tức giận à?"

"Đương nhiên tức giận."

An Thụy Khiêm duỗi tay bắt đầu cời áo choàng của y:

"Ngươi thử bị coi là ngựa đực mà xem? Mỗi này mang ngươi cho người ta thao, ngươi có thể vui vẻ hay không?" Tề Lịch nắm lấy bàn tay của An Thụy Khiêm không cho hắn cởϊ qυầи áo mình, cúi đầu xuống nghiêm túc suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn An Thụy Khiêm:

"Sẽ không."

"Ta sai rồi, sẽ không làm như vậy nữa."

An Thụy Khiêm thấy Tề Lịch như học sinh tiểu học thành thành thật thật nhận sai, trong lòng như bị mèo cào, hô hấp của hắn cũng hơi rối loạn, giãy mạnh khỏi tay của y, dùng sức xé toạc áo choàng của y.

Tề Lịch chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy áo choàng của mình đã biến thành từng mảnh trong tay của An Thụy Khiêm, vải lót đen bên trong khiến làn da của Tề Lịch càng trắng. Dường như y rất kinh hoảng, ngây ngốc để mặc An Thụy Khiêm đẩy y nằm xuống giường đá.

Trên giường đá trải một lớp đệm da thú thật dày, nằm lên đó thấy hơi mềm mại, cho tới khi An Thụy Khiêm hôn lên ngực của y, đầu lưỡi gảy núʍ ѵú hồng phấn, Tề Lịch mới run run đẩy hắn ra.

Tề Lịch ngồi chồm hổm trên giường, cả người không có mảnh vải che thân, tóc dài tới thắt lưng cơ thể của y như ẩn như hiện, ngón tay Tề Lịch nắm lấy sợi tóc của mình, có hơi kinh ngạc:

"Sao ngươi đột nhiên lợi hại như vậy?"

An Thụy Khiêm nhìn nhìn bàn tay của mình, giữa ngón tay đều có rất nhiều lực:

"Đại khái là do ở đây lâu nên bị đồng hóa đi, hiện giờ ta cũng có thể ngửi được mùi giống cái trên người ngươi, trên người Hưởng cũng có mùi ngòn ngọt."

Tề Lịch trầm ngâm gật đầu: "Đó là do hắn lại tới kỳ động dục."

"Ngươi, vậy sao ngươi không đi tìm hắn đi?"

Tề Lịch bắt đầu duỗi tay đẩy hắn:

"Dù sao ta cũng là giống đực, không mềm mại được như giống cái. . . Cho dù ngươi muốn, thao ta, cũng không thoải mái như vậy."

An Thụy Khiêm nắm cằm y lắc lắc: "Ta thấy ngươi rất mềm mại, mềm hơn cả giống cái."

Phi tới ôm lấy y, An Thụy Khiêm cắn liếʍ vành tai trắng nõn của y:

"Da của ngươi cũng rất trắng . . ."

Bàn tay di chuyển xuống nắm lấy mông thịt của y xoa xoa:

"Mông vừa to vừa vểnh . . . Hay để ngươi cũng mang thai hài tử của ta cũng hay."

An Thụy Khiêm vừa vuốt ve cơ thể y, vừa đùa giỡn y, cơ thể trắng nõn của Tề Lịch cũng nổi lên một màu trắng hồng.

Tề Lịch bị hắn vuốt ve cơ thể, không hiểu sao thấy nhũn cả người, tim đập cuồng loạn, ngửi được mùi xạ hương cực kỳ nồng tỏa ra từ người An Thụy Khiêm, mùi xạ hương kia khiến Tề Lịch có hơi không thoải mái nhăn mày, trong nội tâm lại dần quen với mùi xạ hương này.

Y muốn kháng cự, nhưng căn bản là không thể kháng cự.

"Ta, ta là giống đực . . . Không thể mang thai hài tử được."

Giọng của Tề Lịch trầm thấp, đã có vẻ hơi mụ mị.

"Một lần không thể mang thai . . ."

An Thụy Khiêm dùng sức bóp mông của y một cái:

"Vậy thao thêm nhiều lần, cho tới khi ngươi mang thai được mới thôi."

Tề Lịch nghe hắn nói có hơi xấu hổ, trong đầu bất giác nghĩ tới hình ảnh An Thụy Khiêm thao mình, cơ thể y run rẩy.

" . . . Ngươi sẽ thất vọng."

Tề Lịch vẫn nhẫn tâm đánh gãy lời hắn:

"Giống đực không thể sinh hài tử. Nếu ngươi thích, làm cho ba giống cái kia sinh cho ngươi thêm vài lần. . . . Có lẽ, tìm thêm giống cái khác cũng được."

"Thật là không ngoan, còn muốn đẩy ta ra ngoài?"

An Thụy Khiêm cắn một cái lên môi hoa của y, Tề Lịch còn muốn mở miệng nói, đầu lưỡi của An Thụy Khiêm đã đâm vào trong, đầu lưỡi đỏ hồng làm loạn trong khoang miệng của y, ngậm lấy đầu lưỡi của y mυ'ŧ vào, mυ'ŧ đến mức cơ thể Tề Lịch run lên, kɧoáı ©ảʍ khác thường theo đầu lưới truyền tới toàn thân.

"Hôn một cái đã ngoan chưa?"

An Thụy Khiêm cảm giác được sự phản kháng yếu ớt của Tề Lịch, rút đầu lưỡi ra, mang theo sợi chỉ bạc lại liếʍ cổ của y.

Tề Lịch cao hơn hắn một chút, cơ thể không cường tráng như giống cái, nhìn đẹp hơn rất nhiều, giống như những người mẫu nam An Thụy Khiêm từng nhìn thấy trên TV, là kiểu người mặc quần áo thấy gầy nhưng cởi ra rất có thịt, An Thụy Khiêm sờ sờ thắt lưng của y, đẩy y ngã lên giường, hôn từ cổ xuống dưới.

Đầu lưỡi mới vừa liếʍ lên cơ bụng của y, Tề Lịch liềm hít mạnh một hơi, tứ chi của y cũng bất giác hơi nâng lên.

"Thích bị ta liếʍ như vậy à?"

An Thụy Khiêm áp chế y, cười cười, bàn tay tách hai chân y ra, để hai chân dài của Tề Lịch vòng vào thắt lưng của mình, ngón tay cầm lấy tính khí hồng hồng của y tuốt vài cái.

Tề Lịch chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, bị An Thụy Khiêm sờ vừa thoải mái vừa khó chịu, thắt lưng của y cứng lại, ngón tay siết chặt lấy da thú bên dưới, y khó nhịn thở hổn hển vài tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn An Thụy Khiêm:

"Vì sao, nhất định phải là ta. . . Ta không phải giống cái. . . ."

Y lặp lại câu mình không phải giống cái. An Thụy Khiêm tặc lưỡi một cái:

"Chậc, đương nhiên là ta biết ngươi không phải là giống cái. Nếu là giống cái thì giờ huyệt da^ʍ đã chảy nước lênh láng rồi."

An Thụy Khiêm hung hăng tuốt dươиɠ ѵậŧ y một cái, trên bàn tay dính đầy dịch tuyến của y, hắn dùng ngón tay ướŧ áŧ tách hai cánh mông thịt của Tề Lịch ra, trọc đầu ngón tay vào miệng huyệt chật hẹp khô ráo của y:

"Ngươi xem, ngươi hoàn toàn không chảy một giọt nước."

Tề Lịch lại thấy khó hiểu:

"Vậy sao còn muốn ta? Rõ ràng là thao giống cái sẽ thoải mái hơn."

Ngón tay của An Thụy Khiêm mạnh mẽ chen vào miệng huyệt chật hẹp của y, nửa ngón tay đã bị miệng hoa cắn chặt, Tề Lịch phát ra tiếng hít khí, mày cũng nhíu chặt lại, hai chân y bất giác muốn kẹp lại, lại như là chủ động quấn lấy thắt lưng của An Thụy Khiêm.

Ngón tay của An Thụy Khiêm di chuyển trong miệng hoa của y, kiên nhẫn bôi đều dịch tuyến lên vách thịt:

"Đương nhiên là bời vì. . . . . . Ta thích ngươi."

Tề Lịch hút khí lạnh, ngây ngốc nhìn hắn:

"Thích, ta?"