Chương 8: Bí Mật Khi Chồng Đi Công Tác. (Phần 1).
Một người thật sự có thể hoàn toàn hiểu rõ một người khác sao, cho dù là làm bạn với nhau mười mấy năm, khi tình yêu còn vẹn nguyên như chưa từng thay đổi, cho dù quen thuộc với nhau đến mỗi tấc da dẻ hay đến từng điểm mẫn cảm.
Ngay cả như vậy, trong nội tâm vẫn có một góc trong xó xỉnh tối tăm dơ bẩn, cũng quyết không mở ra trước mặt đối phương, chỉ có thể trong vô tình khiến tôi lẻn vào nhìn thấy đến tột cùng.
Đầu óc của tôi lùng bùng, hỗn loạn thành một đống tương hồ, đầy các loại ý nghĩ lung tung phiền toái.
Con gái thấy tôi bộ dạng thất hồn lạc phách, có chút đau lòng nói: “Ba ba ngu ngốc, một người làm sao có thể hoàn toàn hiểu được một người khác, loại người lẳиɠ ɭơ giống mẹ, không đáng để cha thương tâm nha”.
Đau lòng sao? Thế thì hình như không có, tôi chỉ không biết vì sao đối tượng của cô ấy lại là Tử Hiên, con trai của cô ấy, từ trong cơ thể cô ấy mà sinh ra, chậm rãi nuôi nấng dần lớn lên, cô ấy không cảm thấy ghê tởm sao?
Có lẽ bởi vì ghê tởm cho nên càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi.
Trong đầu tôi hiện lên lần thứ nhất tôi gặp vợ mình bây giờ, cô ấy thanh thuần xinh đẹp như thiên sứ, khi cùng cô ấy kết hôn, mặc lên trên người chiếc váy lụa trắng, tay cầm bó hoa hồng, ngọt ngào mà hạnh phúc, lúc cô ấy ở trên giường phòng sinh, mồ hôi nhễ nhại, lại cứng cỏi cố sinh cho tôi một đôi nam nữ.
Sau đó ở giữa những hình ảnh đó, đột nhiên biến thành hình ảnh cô ấy nằm trên giường, dang rộng hai chân, một bàn tay nắm lấy cặρ √υ' đã cứng rắn, một tay khác cầm một cái dươиɠ ѵậŧ giả vừa thô vừa dài đâm vào nơi ướt đẫm giữa hai chân, miệng dâʍ đãиɠ kêu rên: “Tử Hiên, mẹ sắp bị con đâm chết”.
Vì sao người mà cô ấy nghĩ đến lúc đó không phải là tôi.
Tử Hiên, nó thậm chí còn trông giống như phụ nữ.
Tôi có chút vô lực, thở dài, giả vờ không để ý chút nào nói: “Con gái ngoan, ba ba không có thương tâm. Tất cả mọi người đều có một chút dơ bẩn ảo tưởng, kỳ thật cũng không có gì”.
“Có lẽ không phải chỉ là ảo tưởng nha” Tử Kỳ cũng thở dài, thấp giọng nói: “Ba ba, kỳ Thật người ta còn có ít thứ cho ba nhìn đấy”.
Tôi mờ mịt trợn to hai mắt, trong lòng lại không khỏi hoảng sợ.
“Cái gì vậy?”Con gái mở điện thoại lên, đưa cho tôi nói: “Từ lần người ta nghe thấy mẹ kêu têm em trai về sau, liền để ý chụp được một ít ảnh chụp, muốn cho ba ba xem nha”
Tôi cầm lấy điện thoại vừa nhìn liền thấy một bức ảnh hai mẹ con ở trong nhà bếp, theo góc độ và khoảng cách trong bức ảnh, là do Tử Kỳ ở trên ghế sofa phòng khách chụp, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người, Tử Yên đang tại phòng bếp bận rộn, Tử Hiên ở bên cạnh dính vào người cô ấy, một tay khác lên phía sau eo, Cái tay kia chỉ cần đi xuống một chút là có thể sờ đến mông của Minh Yên, mà Minh Yên lắc mông đây Tử Hiên ra, giống như đang nói: “Tránh ra đừng làm phiền mẹ đang nấu cơm”.
Lòng tôi hơi căng thẳng, sau đó lại thả lỏng, đây là một tấm ảnh rất thân mật, nhưng có thể chứng minh cái gì, hai bọn họ là mẹ con, cho dù thân mật hơn một chút, cũng là việc hết sức bình thường.
Khóe miệng con gái tôi lại mang ý cười, cũng không nói thêm gì,ngón tay lại trên màn hình điện thoại lướt một cái, lướt đến một tấm hình, là một tấm chính diện, nhân vật chính vẫn là vợ tôi với con trai, Minh Yên đang thu thập bát đũa trên bàn ăn, con trai ở bên cạnh cô ấy, trên tay cầm một cái thìa đang đút cô ấy ăn gì đó, vợ tôi trên mặt mang ý cười, trong miệng ngậm thìa, ngọt ngào vui vẻ.
Sau đó lại lật đến bức thứ ba, hai người đang ở trên sân thượng, thê tử đang ngồi xổm bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, mà con trai thì đang thu quần áo đã phơi khô vào, nó một tay ôm lấy đống quần áo, một tay cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ ren mím môi cười, Minh Yên chỉ hướng chân hắn đấm nhẹ một cái.
Toàn bộ ảnh chụp đều là sự tác động thân thiết giữa hai mẹ con, tác động qua lại.
Con gái cúng không nói nữa, để tôi yên lặng xem ảnh chụp, cuối cùng tôi dừng ở tấm hình trên cùng, hai mẹ con đang ngồi trên sofa xem ti vi, vợ tôi mặc váy ngủ màu hồng, ngồi xếp bằng, tựa như dựa nửa người vào con trai bên cạnh, con trai đang nghiêng đầu nói chuyện với nàng, một bàn tay lại đặt trên bắp đùi của nàng.
Bởi vì vấn đề tư thế, nên váy ngủ của vợ tôi bị tốc đến trên đùi, hai bắp đùi trắng nõn hoàn toàn lộ ra, mà tay con trai lại để giữa hai đùi, chỉ cần nó muốn có thể tùy thời với vào trong váy ngủ, chạm đến âʍ ɦộ của mẹ hắn.
Tôi ngờ ngợ cảm thấy con gái tôi chụp những tấm hình này là có ý đồ riêng, chỉnh đốn lại những suy nghĩ linh tinh trong đầu, nói : “Tử Kỳ, con rốt cuộc là muốn chứng minh điều gì”
“Người ta không có nghĩ muốn chứng minh gì a, con gái vô tội trừng mắt nhìn tôi , chun chun mũi cổ quái nói: “Hoặc là ba ba cho rằng có thể chứng minh gì đây, kỳ thật á...nhìn hết những hình ảnh này chỉ tháy họ mẹ con mẫu hiền con ngoan, mẹ cùng ba ba cũng không có thân mật đến như vậy, thật hâm mộ, thật ghen tị nha, nếu như cái người lẳиɠ ɭơ kia không có kêu tên nó lúc đang thủ da^ʍ a”.
Tôi cau mày, mơ hồ có thể ý thức được nữ nhi đáng hướng ta đến nghĩ việc họ lσạи ɭυâи.
Chính là chân tướng của sự việc rốt cục là thế nào, là bởi vì âm mưu của con gái đối với mẹ bất mãn, hay là hạnh phúc cả đởi của tôi đang bị cướp đi.
Tôi chỉ thấy trái tim bị khủng hoảng chiếm lấy, không dám tiếp tục nghĩ sâu thêm.
Lòng tin cùng với tình yêu là nền móng của gia đình, tôi không nên nghi ngờ tình cảm của vợ mình.