Phiên ngoại:
Bụng Nguyệt Khoa ngày càng lớn, thân hình vốn mảnh mai lại phải vác bụng bầu cồng kềnh, Thiệu Long càng nhìn càng thấy thương.Cô yếu đuối đến thế, vì hắn mà mang thai đứa nhỏ chết tiệt này. Công việc của ông chủ Thiệu bề bộn nhưng vẫn cố gắng thu xếp mỗi ngày về nhà ăn ba bữa cơm với cô vợ nhỏ.
Hôm đó vừa xuống xe, hắn khí thế bước vào nhà. “Phu nhân đâu rồi?”
Quản gia nhận lấy áo khoác từ tay hắn, “Phu nhân đang ở trong thư phòng ạ.”
Hắn vốn ngại mấy thứ sách vở nhưng lại sợ cô ở nhà một mình cả ngày buồn chán nên cho người sắm sửa lại một lượt, dọn dẹp cơi nới phòng ốc. Nguyệt Khoa đang thu thập lại sách vở, cô sợ khi nào quay lại trường sẽ không theo kịp các bạn.
Thiệu Long vừa vào đã thấy vợ mình đang kiễng chân với quyển sách trên cao thì sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cô rồi giúp cô lấy xuống.
“Anh về rồi à?”
Tiểu Khoa xoay người lại ôm lấy hắn, cười vô cùng ngọt ngào, nhưng lại thêm cái bụng lớn chen ở giữa. Thiệu Long cúi đầu hôn cô, dịu dàng như hôn một đám mây. Nhưng chỉ hôn môi sao đủ để thỏa mãn hắn, bàn tay lần vào trong áo, nhào nặn bộ ngực ngày càng lớn.
“Hừ… trướng…”
Cô lẩm bẩm mắng hắn lưu manh, nhưng hạ thân lại thành thật hơn, đã bắt đầu ẩm ướt, rỉ xuống đùi. Thiệu Long cẩn thận từng chút một đặt cô lên bàn sách. Cô cúi đầu nhìn hắn, nhưng cái bụng lớn đã chắn mất tầm mắt, chỉ có thể cảm nhận được đầu lưỡi người đàn ông đang mơn trớn bên dưới mình.
Hoa huyệt dưới sự vỗ về của hắn đã mềm cả ra, trơn bóng ướŧ áŧ, khiến hắn càng thêm hăng hái.
“Bảo bối ngoan, sao có thể ướt như vậy cơ chứ.”
Mang thai làm cô càng trở nên nhạy cảm, thân thể đói khát phóng đãng, không cách nào kìm nén được khát vọng nɧu͙© ɖu͙©,
“A Long ca, em muốn…”
Thiệu Long ngắm nhìn người con gái trước mặt đang bị du͙© vọиɠ thiêu đốt, nhanh nhẹn lột qυầи ɭóŧ của cô ra,
“Em gái nhỏ không chịu được nữa rồi à.”
Bụng cô lớn, Thiệu Long phải hơi ngửa người ra, bức vách chật hẹp dễ dàng khơi gợi lên kɧoáı ©ảʍ của hắn, hơi thở ngày càng nặng nề, cọ cọ một hồi vẫn rất khó để tiến vào. Hắn nhấc cô lên định bế về giường.
Hai tay Nguyệt Khoa chới với không túm được lên người hắn. Toàn bộ sức nặng đều dồn lên Thiệu Long như muốn ép lấy nam căn của hắn,
“Không với được, không với được…”
Thiệu Long ôm lấy cô nhanh chân chạy, hai chân cô vung vẩy giữa không trung, vừa được đặt lên giường liền kẹp chặt lấy hông Thiệu Long.
Vòng eo vẫn yếu ớt nhưng bụng lại lớn như thế, Thiệu Long vươn tay xoa bụng cô trấn an nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính, dùng sức tiến vào. Du͙© vọиɠ nam tính va chạm với âʍ ɦộ mềm mại, nước xuân trào ra.
“Sướиɠ không? Cái miệng nhỏ này, muốn nuốt luôn gia đây đúng không?”
Cái miệng xấu xa của ai đó thích nhất là nói mấy câu vô lại, càng nói càng hăng, càng đâm càng dùng sức nhưng lại không dám quá mạnh sợ tổn thương đến cô.
Trong tiếng gọi khe khẽ yếu ớt, hắn bắn ra, lấp đầy tử ©υиɠ của cô. Trong cơn khoái hoạt, vách thịt vẫn gắt gao hút chặt lấy hắn. Mẹ nó, hắn rút mình ra khỏi mê cốc, nam căn thấm đẫm xuân dịch phô bày trong không khí. Gương mặt cô hồng nhuận gợϊ ȶìиᏂ quay lại nhìn hắn,
“Xoay lại đi.”
Hắn bảo cô ngồi lên vật nam tính của mình. Thấy cô một tay nâng bụng, một tay chống lên người hắn, từng tấc từng tấc nuốt trọn hắn, sung sướиɠ tới mức cô luôn miệng rêи ɾỉ gọi tên hắn. Chẳng mấy chốc, âʍ ɦộ ngày càng trơn trượt, chuyển động thêm dễ dàng.
Xuân thủy ồ ạt trào ra như thác nước thấm lên người hắn. Cô nâng bụng tích cực xoay mình, Thiệu Long cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi rồi, mẹ nó, sao cô nàng này có thể câu người thế chứ. Vật nam tính càng ngày càng trướng, không kiềm chế được phun thẳng vào người cô,
“Cô nàng dâʍ đãиɠ!”
Hắn giữ lấy eo cô, tiến vào càng sâu. Sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ, hai người đều mệt lả nằm xuống giường, khi tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Thiệu Long đưa cô xuống lầu ăn tối thì thấy Kinh trưởng quan và Tú Nhi, còn có một bác sĩ đang ngồi đó, không biết đã chờ bao lâu.
Anh em Kinh gia buồn chán ngồi trêu chọc nhau, nói vài câu ngu ngốc. Còn vị bác sĩ thì tựa trên ghế salon, dùng ống nghe xem bệnh cho mèo. Tú Nhi vừa thấy Nguyệt Khoa đã sáp lại xoa xoa bụng cô bạn thân,
“Không biết là con trai hay con gái nhỉ…”
Kinh Khải Văn đứng trước mặt Thiệu Long, vừa ngửi qua đã cười nói:
“Không phải nói sẽ không làm à?”
Thiệu Long mặc kệ anh, chỉnh lại cổ áo cho đàng hoàng, nghe anh giới thiệu,
“Bác sĩ khoa nhi, Đới Thanh.”
Thiệu Long xem chừng rất bất ngờ, “Thì ra bác sĩ Đới là nữ…”
“Tôi hiểu mà.”
Kinh trưởng quan bình ổn lại hô hấp, bác sĩ Đới này trông chẳng khác nào gã đàn ông, làm anh vừa nhìn thấy cũng suýt nghẹn chết. Người này nom cao lớn, nhìn mãi cũng chẳng thấy giống một nữ hộ sinh.
Thế nên anh mới tuyệt đối không đồng ý cho Tú Nhi đi du học, lỡ mà học thành cái dạng này thì thôi đi, nhưng lại cách xa anh như thế, đến lúc anh thành lão già bảy tám mươi tuổi rồi mà cô vẫn chưa về thì phải làm sao.
Mặc kệ họ Kinh nào đó suy nghĩ linh tinh cả buổi trời, mọi người đều xúm xít vậy quanh Nguyệt Khoa, Tú Nhi đã vinh quang đoạt được danh hiệu mẹ nuôi. Kinh trưởng quan khịt mũi khinh thường, vẫn còn là con nít mà lại đòi làm mẹ.
Nhưng nhớ tới những lúc lên cao triều, cô sẽ ghé bên tai anh, nói muốn sinh con cho anh, đầu lưỡi nhỏ mềm mại câu dẫn, tất cả như kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh bùng nổ.
Ăn xong bữa cơm chay này của ông chủ Thiệu, tối về nhất định phải ăn sạch cô, khiến cô không biết trời trăng gì nữa. Quần áo vứt sang một bên, tiếng rêи ɾỉ yêu mị vang vọng, giấy bút bay tá lả.
Anh luôn điên cuồng như vậy, điên cuồng “yêu thương” cô, lấp đầy cô, mạnh mẽ khắc sâu dấu ấn của mình trong thân thể cô. Đồ trong túi xách cô văng ra ngoài, là quyển sách cô mới mượn ở thư viện.
Trang sách lật tung, bên trong là sách tranh tuyển tập mỹ nam đương thời do tên vô vị rảnh rỗi nào đó biên soạn, còn kèm theo vài lời tâm tình bộc bạch không thực tế.
Chỗ đánh dấu sách bị gió thổi bay, Kinh Khải Văn trông thấy tấm hình không biết đã chụp từ bao giờ, trong đám đông, hắn đang ôm lấy Tú Nhi.
Bên trên là chữ viết tay thanh mảnh của cô
“Anh hùng cái thế.”
~ Hoàn ~