Tiểu Thư Khuê Các

Chương 19

Quản gia thấy Thiệu Long bước từ trên xe xuống, trong ngực còn đang ôm một vị cô nương. Quả là cảnh lạ, ngày trước chỉ thấy mấy cô bạn gái uống rượu với ông chủ Thiệu trăm phương nghìn kế muốn đuổi theo vào nhà, nhưng vừa tới cửa đã bị đuổi đi.

Nay thì khác rồi, còn mang hẳn một cô gái say rượu về. Đến gần mới vỡ lẽ, thì ra là vị hôn thê của ông chủ Thiệu.

“Lão Lý, gọi điện thoại đến Triệu gia, nói hôm nay nhị tiểu thư ở lại chỗ tôi.”

“Vâng vâng, tôi đi ngay!”

Quản gia cười híp cả mắt đáp ứng. Trước lúc đính hôn ông từng gặp cô gái này rồi, là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện lại lễ phép. Hôm ấy lão Lý đang bận tìm cái đồng hồ bỏ túi rơi ở quanh hồ trong hoa viên, nhị tiểu thư này cũng không ngại phiền phức mà tự mình đi về trước được.

Xem chừng ông chủ cũng có tình ý với con gái nhà người ta, chỉ cần Triệu nhị tiểu thư có thể bạch đầu giai lão cùng ông chủ, làm hắn quên hết mấy cô ả xanh xanh đỏ đỏ ngoài kia, có một gia đình có thể giữ chân hắn, là được rồi. Nguyệt Khoa được hắn ôm suốt một đường, đi thẳng vào phòng tắm,

“Đi tắm sao?”

Nha đầu nào đó nhìn thấy cái bồn tắm thật lớn giữa gian phòng thì vui vẻ vô cùng,

“Bơi thôi! Tắm nào!”

Thiệu Long thấy cô nàng này đã say tới độ cha ruột cũng không nhận ra nữa rồi, giúp cô cởϊ áσ, thầm cảm thán họ Thiệu hắn cũng có ngày lưu lạc đến mức phải đi hầu hạ một tiểu nha đầu.

“Không được cởi! Đồ lưu manh!”

Nguyệt Khoa loạng choạng giãy dụa khiến Thiệu Long cả nửa ngày mới cởi được một nửa, cả thân thể cô bị vây trong cánh tay cứng như gọng kìm của hắn,

“Huhu... Không được...”

Cô gái nhỏ khóc đến là đáng thương, mũi hồng hồng, đôi mắt ầng ậng nước, dáng vẻ tội nghiệp đơn thuần này khiến tim hắn ngứa ngáy,

“Không cởi thì sao mà tắm?”

“Tôi kể cho anh nghe, cha tôi định gả tôi cho một người đáng tuổi làm cha tôi luôn,” vừa nghe được câu này, Thiệu Long suýt chút nữa thì thổ huyết, Kinh đại tiểu thư gọi hắn là chú Thiệu, còn nha đầu này gọi hắn là cha.

Hắn trông già như vậy sao!

“Tôi thì làm sao? Tôi không thông minh như chị gái thì sao, chúng tôi là chị em sinh đôi cơ mà. Cha không thương mẹ không yêu... hức...”

Cô khóc òa lên rất thương tâm, hai tay úp trên ngực hắn, cả người run rẩy nép vào lòng hắn. Nào có tên đàn ông nào chịu được cảnh này. Thiệu Long nghe cô khóc lòng cũng nhói lên. Không ngờ nha đầu này vẫn không cam lòng, thì ra chỉ có mình hắn đơn phương nhung nhớ.

Nhưng hắn không hiểu, sao cô lại gọi hắn là đồ phụ bạc.

“Nhưng tôi đúng là đồ ngu, tim gan đều mang hết cho người ta rồi, nhưng hắn lại sau lưng tôi liếc mắt đưa tình với người khác!”

Cô chợt hạ giọng, rất ngọt ngào, như thì thào bên tai hắn,

“Tôi rất thích anh ấy, vừa cao ráo lại còn đẹp trai... Nhưng anh ấy chỉ muốn đùa giỡn tôi thôi... Còn... còn chiếc khăn tôi thêu cho anh ấy... anh ấy vứt đâu rồi cơ chứ...”

Nhìn cô tự nói chuyện, rồi tự xấu hổ, trên thân chỉ còn mảnh áσ ɭóŧ mỏng manh, dáng vẻ nũng nịu yêu kiều, giọng nói thanh thanh ngọt ngọt quả, thực khiến Thiệu Long nghẹn đến phát chướng.

Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là suy nghĩ chiếm lấy cô, đặt cô trong tim mà thương yêu, áp cô dưới l*иg ngực nóng bỏng của hắn. Nha đầu mị hoặc này, toàn thân như muốn phát xuân, khiến hắn khó có thể nhịn được.

Thiệu Long hôn lên gương mặt cô, ham muốn càng không thể kìm nén thêm nữa. Bế cô trở về phòng ngủ, ném cô lên giường, rồi nhanh chóng lột quần áo của mình. Hắn vội vã đè sấp lên người cô, vừa hôn vừa vuốt ve, khiến cô tránh không được mà trốn cũng không xong.

Môi hắn mυ'ŧ cần cỏ non mịn, rồi trượt xuống đảo quanh nhũ hoa xinh đẹp, nghe cô nỉ non,

“Không được, không được, ngứa!”

Thiệu Long nghe tiếng cô rêи ɾỉ lại càng thêm kích động. Hoa hạch của nha đầu này chỉ to bằng hai hạt đậu nành, khung xương lại nhỏ, làm trong lòng Thiệu Long nhen nhóm cảm giác tội lỗi vì làm việc vô đạo đức với trẻ em, nhưng cũng khiến hắn càng muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô.

Hắn chưa bao giờ có ham muốn tiến vào mãnh liệt như lúc này, nhưng không thể. Thiệu Long hôn lên môi cô, một đường nước bọt óng ánh trượt dài trên thân thể cô, tiến thẳng tới hoa huyệt thần bí. Hoa huyệt vẫn còn nhỏ hẹp, trong đầu Thiệu Long thầm so sánh với kích thước của mình thấy không ổn.

Cái động nhỏ như vậy muốn vào quá khó, không nghĩ nhiều, hắn cúi xuống liếʍ mυ'ŧ.

“A a a! Không! Ai cứu với!”

Nguyệt Khoa thoải mái đến phát khóc, hai chân co lại kẹp lấy đầu Thiệu Long. Một tay Thiệu Long nắn bóp mông cô,

“Cứu cái gì! Không phải ban nãy em còn nói đàn ông cũng có thể “thổi” cho nhau sau? Để lão tử “thổi” cho em lên tiên!”

Hắn hung tợn lên giọng, ngón tay cũng thô bạo tiến vào vách thịt. Bên ngoài là lớp lông thưa thớt, mùi vị lại càng mê hoặc hắn. Càng lúc cô càng kích động, cả năm ngón tay hắn tiến công mê cốc, xoay vòng, môi lưỡi cũng phóng túng hơn, không chừa lại cho cô mảnh đất nào.

Dưới sự tấn công như bão táp của Thiệu Long, cô lâm dần vào mê man, hai chân mềm nhũn, chẳng mấy chốc hoa dịch không kìm được nữa bắn ra như con sóng trắng, hắn như kẻ nghiện, liếʍ không sót giọt nào.

Thiệu Long ôm lấy cô, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn

“Lão tử giúp em khai trai.”

Nam căn dưới thân cọ xát với miệng u cốc, bức hoa huyệt ra nước

“Biết lão tử là ai chưa?”

Vừa nói vừa cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa xinh đẹp, cắn đến khi nghe cô ngân nga nói:

“Ưʍ... ưʍ... thoải mái quá!”

“Mẹ nó! Trả lời!”

Nam căn đã tiến vào phân nữa, cơn đau bất ngờ ập tới làm sống lưng Nguyệt Khoa cứng ngắc,

“Nói xem lão tử là ai!” Cô đau đến mức không thốt nên lời, bị ép nhìn thẳng và khuôn mặt hắn, trong tiếng nói lẫn cả giọng mũi nghẹn ngào

“Thiệu... Thiệu tiên sinh...”

Câu trả lời của cô làm hắn càng vui sướиɠ, ưỡn eo lên, dùng lực đẩy vào,

“Chết tiệt!”

Một tay nâng mông cô lên,

“Không phải em gọi tôi là cha sao! Cái lão già khô quắt đó sao có thể so được với lão tử? Giờ em đổi sang gọi tôi là cha cũng được đấy!”

Nguyệt Khoa bị dị vật xâm nhập, đầu óc đã choáng vàng, chỉ có hắn là càng lúc càng kích động, rút ra tiến vào dần có quy luật. Hắn đè cô xuống giường, cầm hai cổ chân bé xinh dựng lên vai. Hắn thèm khát cảm giác mềm mại mà cô mang lại, nâng mông cô vểnh lên.

Cửa huyệt vô cùng miễn cưỡng bao lấy vật nam tính nóng bỏng đang ra vào liên tục. Làn sóng bạc tàn nhẫn ẩn hiện trong đôi mắt hắn, cảm giác xâm phạm cô làm hắn phát nghiện. Cô nương thuần khiết đến thế, cuối cùng lại bị hắn nhúng chàm, cũng chỉ có thể bị nhúng chàm bởi hắn.

“Đừng có chặt như vậy chứ!”

Hắn bị kẹp đến sít sao, tiến không được mà lùi không xong. Hắn thô bạo, từ bên trên đâm thẳng xuống, lún sâu trong vách thịt ấm nồng. Da thịt va chạm tạo thành những tiếng động mờ ám. Đây là lần đầu tiên của cô, nhưng cảm giác này thật kỳ lạ, vừa thoải mái lại vừa khó chịu, làm cô muốn hét lên thật to.

Thiệu Long ra ra vào vào liên tục, nghe cô rêи ɾỉ gọi hắn,

“Cha! Cha! Muốn đi vệ sinh!”

Hai mắt Thiệu Long đỏ ngầu, trong đầu chỉ còn cảm giác vật nam tính của mình đang co rút trong tử ©υиɠ của cô, theo tiếng thét của cô, hoa dịch trào ra ồ ạt, Thiệu Long vừa mừng vừa sợ.

“Ngồi lên đi.” Thiệu Long dạy cô cách chủ động, y muốn tiến vào nơi sâu nhất, muốn khai sáng cô.

“Ngồi lên đi, chân chống xuống giường.”

Hai gò má Nguyệt Khoa đỏ bừng, nhưng lúc này nào còn biết xấu hổ là gì. Cô nghe theo lời Thiệu Long ngồi lên, nướ© ŧıểυ rỉ ra, cánh mông cũng rất tự nhiên tách ra nuốt trọn lấy y.

Thiệu Long tưởng như mình đang trên mây. Cô gái ngày thường đơn thuần là thế, lúc này đang cưỡi lên người y, chủ động cầu hoan. Thiệu Long cong người lên, bảo cô ngoan ngoãn ngồi, chỉ cần ngồi thôi cũng có thể cảm nhận được sự hầu hạ của y.

Tư thế này có hơi mất sức, cô ngã nhào lên thân y. Nào ngờ cô nàng lại tự mò tay sờ lấy hoa hạch của mình rồi phát xuân, xuân thủy vì vậy mà trào ra không ngăn lại được, dính cả lên người Thiệu Long, đượm hương tìиɧ ɖu͙©,

“Mẹ nó đúng là dâʍ đãиɠ.”

Tách hai chân cô ra, hoa huyệt vừa bị dục tính tàn phá, cảnh tượng xinh đẹp đến nỗi Thiệu Long muốn trào máu mũi. Không chịu nổi cơn hứng tính, hai chân khép lại kẹp chặt, bao lấy cây gậy sắt to lớn của y,

“Cha! Trời ạ! Không được!”

Hai mắt Nguyệt Khoa ngậm xuân tình, toàn bộ hạ thân đều phơi bày trước mặt y

“Bảo bối ngoan, lão tử làm chết em!”