Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 119


Địch Tinh Thần nắm chặt con nai kia trong tay, con nai có chút ướt, làm ướt luôn lòng bàn tay cậu.

"Thật đáng yêu." Cậu nói.

Cậu hiện tại không biết nên nói gì.

"Bùi Úc cho gì vậy?" Quách Băng ngáp một cái hỏi.

Hắn vừa thức dậy liền tới đây, đầu còn có ổ gà chưa chải: "Không thể phóng to camera được nữa à?"

"Camera số 24 có thể kéo gần một chút, chính là cái ở giao lộ, nhưng lại bị Bùi Úc chặn lại."

"Hình như hắn thò vào trong người người tuyết một lúc rồi lấy ra một thứ màu đỏ."

Bọn họ chỉ nhìn thấy Địch Tinh Thần cất thứ kia vào trong túi.

"Đi thôi." Bùi Úc nói.

Bọn họ còn chưa đi liền thấy phòng số 3 mở cửa. Hồ Anh bọc áo khoác lông màu đỏ chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy hai người bọn họ lập tức vẫy tay: "Tinh Thần!"

Địch Tinh Thần quay đầu nhìn, thấy Lâm Thanh Ninh cũng đi ra.

Bọn họ đi về phía phòng số 3, Hồ Anh đi vệ sinh, còn Lâm Thanh Ninh ở trong sân đánh răng, nhìn thấy Địch Tinh Thần và Bùi Úc, Lâm Thanh Ninh nhớ lại quyết định tối qua của mình, cực kỳ hòa ái nói: "Chào buổi sáng."

Địch Tinh Thần hỏi: "Hôm qua hai anh ngủ thế nào?"

Lâm Thanh Ninh nói: "Tôi còn tạm được, Hồ Anh bị nhiệt rất nghiêm trọng."

Hồ Anh thắt quần từ trong nhà vệ sinh ra, nói: "Hôm qua tôi không nên uống rượu, tôi vốn dĩ đã bị nhiệt nhẹ rồi."

Giọng nói y đều có chút khàn.

Hơn nữa tối qua Hồ Anh còn làm một giấc mơ rất đáng sợ.

Y mơ thấy Địch Tinh Thần và Bùi Úc ở bên nhau, hai người ở trên một chiếc giường trộn hôn môi. Lúc tỉnh dậy y gần như sắp khóc.

Hồ Anh cảm thấy tình yêu đã thay đổi mình.

Thứ gọi là tình yêu này, vốn dĩ rất tốt đẹp nhưng trong đời này y động tâm hai lần, cả hai lần đều nhận lại là mất mát, với hàng loạt cảm xúc tiêu cực như u sầu, y hiện tại không vui vẻ bằng khi vừa tới.

Lúc trước y đến tham gia 《 Hồng Lam tín hiệu 》, chỉ là muốn bày ra khuôn mặt đẹp của mình cho cư dân mạng xem, tạo ra danh tiếng, không nghĩ tới gặp được Địch TInh Thần, vừa lơ đãng liền rơi vào hố tình yêu.

Bây giờ nhìn Địch Tinh Thần và Bùi Úc đứng cạnh nhau, cảm giác bực bội khi làm mộng lại hiện lên.

"Hai anh rửa mặt đi, bọn em đi phòng số 1 trước." Địch Tinh Thần nói.

Hồ Anh nhìn Địch Tinh Thần và Bùi Úc đi xa, dùng sức lau vài cái.

Y không tin mình sẽ bại bởi Bùi Úc.

Nếu như y nhặt được cơ hội, có thể sẽ được ngủ cùng Địch Tinh Thần mấy ngày liên tiếp, y tin dựa vào mị lực và thủ đoạn của mình, y sẽ thu Địch Tinh Thần vào trong túi.

Súc miệng vài lần rồi vội vàng chạy đi đuổi theo.

Lâm Thanh Ninh hỏi: "Em không rửa mặt à?"

"Không rửa, lão tử thiên sinh lệ chất!"

Hôm nay nói thế nào thì y cũng phải nỗ lực biểu hiện một chút, y muốn giúp Địch Tinh Thần làm cơm sáng.

Thời điểm bọn họ đến phòng số 1, Hoắc Thành vừa mới pha trà xong.

"Chào buổi sáng Hoắc ca."

Hoắc Thành ngẩng đầu nhìn Địch Tinh Thần, mỉm cười: "Sớm."

Anh hỏi Bùi Úc: "Đây là bữa sáng cậu mua à?"

Bùi Úc "ừm" một tiếng.

Hoắc Thành nói: "Cậu dậy cũng thật sớm."

"Bây giờ mua bữa sàng đều đắt hàng như vậy à?" Hồ Anh nói: "Người này còn dậy sớm hơn người kia."

Kế hoạch làm cơm sáng của y lại ngâm nước nóng.

Mấy tên nam nhân này càng ngày càng không chừa cơ hội nào cho y.

Địch Tinh Thần đi qua nhìn đồ ăn Bùi Úc mua, Bùi Úc hỏi: "Lạnh không?"

"Còn được, vẫn ấm." Địch Tinh Thần nói.

"Tôi đi gọi mấy người Nghiêm Chấp dậy." Hồ Anh nói nhìn về phía Địch Tinh Thần: "Tinh Thần, chúng ta đi chung đi."

Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, nói: "Được."

Cậu cùng Hồ Anh ra khỏi phòng số 1.

Hồ Anh rất đắc ý, tâm tình buồn bực lập tức lóe sáng, đắc ý vì mình chủ động xuất kích.

Hai người cùng đi về phía phòng số 2, Hồ Anh nói: "Cậu xem mụn nước ở khóe miệng tôi này."

Y nói xong bĩu môi cho Địch Tinh Thần xem, Địch Tinh Thần hỏi: "Anh uống thuốc chưa? Đợi lát nữa ăn xong, uống thuốc rồi bôi thuốc mỡ xem thử."

"Hôm qua tôi uống thuốc rồi nhưng không có tác dụng." Hồ Anh nói: "Đầu lưỡi tôi còn đau nữa, cậu xem."

Y nói lại duỗi đầu lưỡi ra cho Địch Tinh Thần nhìn.

Đầu lưỡi mềm mại đỏ như máu, còn có mụn nước, trông có chút đáng sợ.

Địch Tinh Thần nghiêm túc hơn, nói: "Nếu không anh để bác sĩ Trương xem thử xem, em thấy rất nghiêm trọng."

Hồ Anh muốn chính là được Địch Tinh Thần quan tâm, y hơi cắn lưỡi nói: "Khi nói chuyện đều thấy đau."

Y cảm giác mình và Địch Tinh Thần không còn thân mật như lúc ở Nam Thành, sắc mặt Địch Tinh Thần tựa hồ có chút câu nệ, chỉ nói: "Lát nữa để bác sĩ khám giúp anh."

Hồ Anh có chút nhụt chí, hai tay đút vào trong túi. Hai người yên lặng đi được một lúc, Địch Tinh Thần bỗng nhiên nói: "Có phải anh thấy hơi nóng không?"

Hồ Anh "A?" một tiếng.

Địch Tinh Thần nhìn về phía Hồ Anh nói: "Em thấy mặt anh có chút đỏ."

Hồ Anh sờ mặt mình, mặt y vẫn lạnh lẽo mà.

Y liền đưa đầu sang để Địch Tinh Thần sờ.

Địch Tinh Thần đưa tay sờ trán y, trán y thực ẩm ướt lại lạnh lẽo. Thời tiết quá lạnh, chỉ dựa vào sờ trán căn bản không dò được gì.

Nhưng từ góc độ cảm nhận của Hồ Anh, lòng bàn tay của Địch Tinh Thần thật ấm áp.

Khô ráo mà ấm áp.

Y hơi giương mắt lên nhìn Địch Tinh Thần, cánh tay của Địch Tinh Thần gần như che toàn bộ tầm mặt, y chỉ nhìn thấy nửa mặt dưới trắng nõn thanh tú, góc cạnh rõ ràng lại không sắc bén của Địch Tinh Thần. Chiều cao của hai người không hơn kém nhau quá nhiều, nhưng y lại cảm thấy Địch Tinh Thần cao hơn mình.

Địch Tinh Thần buông tay, nói: "Không sờ được gì. Lát nữa để bác sĩ Trương khám cho anh. Sắc mặt anh có chút không thích hợp."

Nghiêm Chấp còn đang ngủ, nhưng Ôn Nặc đã dậy, nghe nói Hồ Anh có khả năng bị cảm, Ôn Nặc liền lấy nhiệt kế đưa cho y. Hồ Anh nhét nhiệt kế vào trong áo, ngồi xuống mép giường.

"Phòng hai người thật thơm." Hồ Anh nói.

"Nghiêm ca xịt nước hoa." Ôn Nặc nói.

Địch Tinh Thần cũng ngửi được, là mùi nước hoa rất quen thuộc, không khác loại nước hoa mà Nghiêm Chấp cho cậu. Hương thơm bị hơi nhiệt từ bức tường ấm huân nóng, tăng thêm vài phần ngọt ngào.

"Hôm qua Nghiêm ca lại thức khuya sao?" Cậu hỏi.

Nghiêm Chấp đeo kính lên, "ừm" một tiếng, nói: "Hơn 4 giờ mới ngủ."

"Sao cậu nhịn được vậy." Hồ Anh nói: "Tôi cảm giác ở đây rất lạnh, người cũng dễ mệt nữa, tôi thường xuyên nằm lên đã ngủ ngay rồi."

Sắc mặt Nghiêm Chấp có hơi mệt mỏi, kính cũng không thể che được tơ máu trong mắt anh.

"Em ngủ ngon không?" Nghiêm Chấp hỏi Địch Tinh Thần.

"Hôm qua em ngủ rất sớm." Địch Tinh Thần nói.

Địch Tinh Thần có chút không quá thoải mái, tay đút vào trong túi, vừa lúc sờ đến con nai mà Bùi Úc cho cậu.

Nghiêm Chấp nói: "Hôm qua tôi thua vài trận."

Hương thơm trên người Nghiêm Chấp nồng hơn một chút, giống như trong phòng đặt một đống hoa sao. Bên ngoài lạnh, trong lòng nóng, nóng lạnh đen xen làm người có cảm giác hư ảo không thật. Địch Tinh Thần hỏi: "Anh cũng sẽ thua sao?"

Nghiêm Chấp nói: "Có, tôi cũng không phải vạn năng."

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hồ Anh ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Thao."

Cậu xoay người nhìn, thấy Hồ Anh đã rút nhiệt kế ra: "Tôi phát sốt thật rồi."

Địch Tinh Thần và Ôn Nặc đi qua nhìn, gần 38 độ.

Hồ Anh khi chưa phát hiện thì thôi đi, một khi phát hiện mình phát sốt, lập tức trở nên mảnh mai, cơm cũng không ăn, tiêm thuốc xong liền lên giường nằm nghỉ ngơi.

"Vậy hoạt động ngày hôm nay cậu có thể tham gia không?" Quách Băng hỏi.

Hồ Anh lập tức ngồi dậy: "Hoạt động gì?"

"Chẳng phải hôm qua đã phát tám địa điểm du lịch cho mọi người sao, kết quả không nghĩ tới có nhiều người lại chọn cùng một địa điểm như vậy, dẫn tới còn rất nhiều địa điểm chưa đi, hôm nay bọn tôi dự định mời toàn bộ khách mời cùng nhau đi xe lửa tùng lâm, hơn nữa còn đi suối nước nóng."

Suối nước nóng chính là hạng mục mà bọn họ đã định sẵn trước khi tới Bắc Thành, giống với suối nước nóng ở phòng số 1, sở dĩ tổ chương trình quyết định ra phân đoạn này, bởi vì trong phân đoạn này các khách mời có thể để lộ thịt.

Các khách mời dễ dàng sinh ra tình tố ái muội, khán giả cũng có thể xem đã mắt. Mặc dù đoạn này hơi tục nhưng xếp hạng rating luôn cao. Không có biện pháp, khán giả chỉ thích xem cảnh này.

Nam sắc mùa này của bọn họ quá hấp dẫn người.

Dù sao dáng người của các khách mời đều rất tuyệt.

"Hôm nay hẹn hò tập thể sao?" Lâm Thanh Ninh cười hỏi.

"Đúng vậy, hôm nay cùng nhau ra ngoài."

Địch Tinh Thần âm thầm thở phào.

Hẹn hò tập thể rất tốt.

Từng người một thật sự quá mệt mỏi.

Hồ Anh nói: "Vậy tôi cũng đi, tôi cố gắng một chút là được."

Xe lửa Tùng Lâu nằm ở đầu sơn cốc trong núi Bạch Ngọc, nơi đó có một mảnh rừng thông lớn, xe lửa đi từ đuôi rừng thông mà xuyên qua, cuối cùng dừng lại sơn trang nước nóng.

"Bởi vì chúng ta phải ngâm nước nóng, phải cởϊ áσ, cho nên nhắc nhở mọi người một chút, cố gặng mặc qυầи ɭóŧ hoặc quần bơi cũng được, nhưng đừng quá hở. Đặc biệt là vị khách mời nào đó gây nên các cuộc thảo luận."

Mọi người nghe vậy đều cười nhìn về phía Hoắc Thành, tập đầu tiên vì đại bao của Hoắc Thành lúc chơi ván bay đã tạo nên các cuộc bàn luận sôi nổi, đề tài vừa nóng vừa ấu hổ, sau đó còn cắt ra một số phân đoạn, tiếp tục lăng xê một lần nữa.

Nhưng loại thảo luận sôi nổi này không chỉ tạo xấu hổ cho nam nhân, còn đặc biệt ở trên chương trình luyến tống này, tóm lại rất vi diệu. Hoặc Thành nhướng mày, có chút xấu hổ, còn có chút kiêu ngạo.

"Hôm nay chúng ta sẽ phát sóng trực tiệp, hơn nữa thời gian sẽ đặc biệt dài, đại khái khoảng hai đến ba giờ." Quách Băng nói.

Bởi vì rating của tập ba đạt đến mức cao mới, phá rất nhiều kỷ lục, cũng tạo được nhiều tin tưởng từ đài truyền hình, thường xuyên phát sóng trực tiếp cũng không hạ thấp được rating, ngược lại càng tăng cao độ chờ mong cho người xem, đặc biệt là phần thi múa cuối kỳ của tập ba, đỉnh cao của phân đoạn Địch Tinh Thần khiêu vũ cao đến mức đáng sợ, chứng minh người xem không phải vì từng xem phát sóng trực tiếp mà không xem tập chính.

Bởi vậy đài truyền hình không kiên trì nữa, đồng ý hình thức nhử bằng phát sóng trực tiếp.

Lúc này đã đưa tin phát sóng trực tiếp từ sớm, bởi vì là chủ nhật, hơn nữa còn phát sóng hai ngày liên tiếp, nhiệt độ phát sóng trực tiếp của《 Hồng Lam tín hiệu 》lần này lại đạt được thành tích cao, cao đến mức người phụ trách của cũng phải gọi điện thoại tới để bảo đảm "Nội dung của phát sóng trực tiếp phải xuất sắc".

"Ngâm suối nước nóng." Quách Băng tự tin tràn đầy nói: "Tôi cũng không mạnh miệng, ngay cả khách mời của chúng ta không làm gì, chỉ cần yên tĩnh ngồi trong ao cũng có hơn ngàn vạn người xem thịt tươi ngon, anh tin không?"

Hắn đã quá hiểu khán giả muốn nhìn cái gì.

So với lần phát sóng trực tiếp trước đó tràn đầy năng lượng để chơi những trò chơi đa dạng, tạo Tu La tràng, lần này Quách Băng dự định lên kế hoạch "tĩnh".

Ba từ "suối nước nóng" là điểm bán lớn nhất của phát sóng trực tiếp lần này.

Địch Tinh Thần và Bùi Úc trở về khách sạn thu dọn quần áo, đêm nay bọn họ phải ở lại biệt thự suối nước nóng.

Bởi vì ở lại qua đêm cho nên cũng không cần thay, Bùi Úc thấy Địch Tinh Thần mang theo quần ngủ dài đến đầu gối, liền hỏi: "Em không có quần ngủ dài một chút sao?"

Địch Tinh Thần lắc đầu, cậu chỉ có qυầи ɭóŧ và quần ngủ, không có kiểu quần cộc.

Bùi Úc nói: "Quần ngủ quá mỏng, nếu không em mặc của tôi đi, tôi mang theo vài cái."

Mặt Địch Tinh Thần đều đỏ rồi.

Trái tim Bùi Úc càng nóng hơn, tưởng tượng đến cảnh Địch Tinh Thần mặc quần áo của hắn lên người, còn là phía dưới, hắn liền muốn kích động.

Hắn lấy hai cái quần màu đen từ trong hành lý ra, nói: "Của tôi đều sạch sẽ, mỗi người một cái."

Hắn nói xong gấp lại bỏ vào rong túi, hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Địch Tinh Thần một cái, thấy Địch Tinh Thần không phải đối, vội vàng kéo khóa vào.

Sau khi hắn kéo khóa xong, nói: "Em có qυầи ɭóŧ màu tối không?"

Địch Tinh Thần quay đầu nhìn Bùi Úc.

Bùi Úc nói: "Bên ngoài mặc màu đen, bên trong mặc màu trắng, sau khi ướt rất dễ hiện ra."

Hắn nói rồi lại cầm cái quần góc bẹt màu đen của hắn: "Nếu không em cũng mặc của tôi đi."

"..... Em có quần màu xám." Địch Tinh Thần nói: "Máu xắm chắc được đi....."

Bùi Úc không nói nữa, sắc mặt bình thản nhưng tai đều đỏ bừng.

Địch Tinh Thần mím môi, nhét quần đùi của mình vào trong túi.

Bầu không khí xấu hổ ái muội trong lúc nhất thời đạt đến cực điểm, Địch Tinh Thần nghĩ, Bùi Úc cư nhiên còn muốn cậu mặc qυầи ɭóŧ của hắn.

A, nam nhân!

Cậu liếc nhìn Bùi Úc một cái, Bùi Úc xách túi của hai người lên rồi nhìn cậu.

Địch Tinh Thần đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh thành thật chút cho em."

Bùi Úc hơi sửng sốt, ngay sau đó khẽ cười, Địch Tinh Thần đi ra ngoài, hắn đi theo phía sau Địch Tinh Thần, lúc đóng cửa hắn lại gần Địch Tinh Thần, nói: "Tôi thật oan uổng."

Giọng thấp trầm tô muốn chết, Địch Tinh Thần cầm lấy túi từ tay Bùi Úc, vác lên vai bước nhanh đi.

Chuyến tàu xuyên rừng rất gần Tiểu Bắc Cực, lái xe hơn mười phút là tới. Nhà ga đặt ở lối vào rừng thông, đưa mắt nhìn xung quanh toàn cây thông đều bị tuyết bao phủ, rừng thông hoàn toàn là một thế giới băng tuyết.

Lần này Bùi Úc không ngồi bên cạnh Địch Tinh Thần, Đoan Nghệ Hoa, Ôn Nặc, Lâm Thanh Ninh và Hồ Anh bốn khách mời Hồng phương đều vây quanh Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần và Ôn Nặc rõ ràng rất chủ động. Đặc biệt là Đoan Nghệ Hoa.

Hắn liền ngồi phía sau Nghiêm Chấp và Hoắc Thành.

Chuyến tàu xuyên qua rừng thông, đưa mắt nhìn tất cả đều là tuyết, ngoại trừ cây tuyết tùng còn có rất nhiều ngôi nhà tuyết, người tuyết... hoàn toàn là một thế giới cổ tích.

Lần này bọn họ không chỉ đi chơi, còn thực hiện nhiệm vụ quảng cáo.... Sở dĩ nhóm chương trình 《 Hồng Lam tín hiệu 》có được sự hỗ trợ đắc lực từ phòng du lịch địa phương chủ yếu là do họ đã đồng ý khi ký hợp đồng, rằng họ sẽ mang tất cả địa điểm du lịch thu hút khách ở Bắc Thành phát sóng hết một lượt trong trương trình.

Trong đó bao gồm hạng mục ngồi xe lửa ngắm cảnh.

Chỉ là mọi người đều quá an tĩnh.

"Mọi người vui vẻ một chút đi." Quách Băng kêu.

Hồ Anh bị bệnh, cả người đều héo rũ, cho nên nhiệm vụ khuấy động bầu không khí giao cho Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần nghe vậy lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Oa, thật đẹp nha. Các anh mau xem!"

Mọi người đều nở nụ cười.

Bùi Úc ngồi phía sau, nhìn Hoắc Thành và Nghiêm Chấp đều nhìn chằm chằm vào Địch Tinh Thần đang cười. Hoắc Thành còn bò lên lưng ghế, duỗi tay kéo mũ của Địch Tinh Thần xuống.

Thời điểm bọn họ đến suối nước nóng đã là giữa trưa, mọi người ăn cơm trước sau đó đến khách sạn sẽ ở lại đêm nay. Tổ chương trình vẫn thế, bọn họ vẫn sống theo nhóm như trước kia. Khách sạn đều là phòng đôi tiêu chuẩn, điều kiện tốt hơn so với phòng ở tại Tiểu Bắc Cực, mọi người rất hài lòng.

Hồ Anh nói: "Xem ra đêm nay có thể ngủ ngon rồi."

Mới vừa ăn cơm xong cho nên không ngâm nước nóng, tổ chương trình cho bọn họ thời gian ngủ trưa, nhưng không có mấy ai ngủ, Nghiêm Chấp có thói ở sạch cho nên ở trong phòng thu dọn vệ sinh, tiêu độc, còn có Ôn Nặc ngại ra ngoài một mình nên ở lại hỗ trợ. Hồ Anh muốn nghỉ ngơi đã nằm xuống ngủ, còn lại mấy người đi quán rượu bên cạnh uống rượu nói chuyện phiếm.

"Tinh Thần."

Địch Tinh Thần quay đầu lại nhìn, là Lâm Thanh Ninh.

"Có muốn ra ngoài một chút không?" Lâm Thanh Ninh nói.

Địch Tinh Thần cầm áo khoác đứng lên. Mấy người Bùi Úc và Hoắc Thành đều quay đầu nhìn theo Lâm Thanh Ninh và Địch Tinh Thần cùng nhau ra ngoài.

Chờ đến khi ra ngoài, Địch Tinh Thần mới hỏi Lâm Thanh Ninh: "Có việc gì sao?"

Lâm Thanh Ninh cười nói: "Không có việc gì, gọi cậu ra ngoài hít thở không khí. Cậu yên tâm, tôi là người an toàn tuyệt đối."

Nói tới đây y liền nghĩ tới Hồ Anh lúc trước, trong lòng có loại cảm giác rất quái dị.

Địch Tinh Thần mỉm cười, kéo khóa lên, cùng Lâm Thanh Ninh ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi dọc theo con đường núi.

Lâm Thanh Ninh cũng không nói đến phương điện tình cảm với Địch Tinh Thần, hai người câu được câu không mà trò chuyện, hai người quay phim đi theo phía sau bọn họ. Bọn họ đi dạo ở phụ cận là chủ yếu, hảo cảm của Địch Tinh Thần đối với Lâm Thanh Ninh tăng lên rất nhiều, phi thường cảm khích lòng tốt của y.

Phải biết rằng, Lâm Thanh Ninh thích Bùi Úc, mà Bùi Úc thích cậu, cũng không phải mỗi người đều có lòng lộng lượng như Lâm Thanh Ninh.

Điều này không chỉ khiến cậu thư giãn rất nhiều khi ở cùng Lâm Thanh Ninh, mà còn khiến cậu thả lỏng khi ở cạnh Bùi Úc..... Nếu Lâm Thanh Ninh còn thích Bùi Úc, vậy quan hệ giữa cậu và Bùi Úc khẳng định không thể giống như bây giờ.

Lâm Thanh Ninh cũng không phải người nói nhiều, Địch Tinh Thần chủ động nói đến chuyện đi viện bào tàng ngày hôm qua. Nói tới đây, Lâm Thanh Ninh liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Nếu có cơ hội, chúng ta có thể cùng đi việc bảo tàng, tôi giải thích cho cậu nghe."

"Được." Địch Tinh Thần nói.

"Vậy lần sau nếu có cơ hội, chúng ta chọn nhau đi." Lâm Thanh Ninh nói.

Bọn họ dạo một vòng rồi đi về, bọn Hồ Anh đều ngồi ở quán rượu.

Mọi người chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.

"Nghe nói suối nước nóng ở đây rất tốt, có thể trị bách bệnh." Lâm Thanh Ninh nói.

"Vậy em ngâm một lúc." Hồ Anh lập tức nói.

"Phát sốt được ngâm suối nước nóng à?" Địch Tinh Thần hỏi.

"Tôi hạ sốt rồi." Hồ Anh nói: "Tôi thử xem sao, không thoải mái tôi sẽ lên."

"Vậy mọi người thay quần áo đi." Quách Băng nói: "Phải chừng mực."

Hồ Anh cười nói: "Đạo diễn, anh ước gì bọn tôi lộ thịt đúng không."

Quách Băng cười nói: "Vậy các cậu cũng phải để chúng tôi đem hình ảnh ra ngoài."

Mọi người phải trở về phòng của từng người để thay đồ. Hoắc Thành nhìn Bùi Úc và Địch Tinh Thần ở phía trước, trong lòng cực kỳ ghen tuông.

Hoặc là như ở sân trượt tuyết lần trước, mọi người cùng nhau thay, hoặc là mỗi người một gian thay đồ, lần này thì hay rồi, Bùi Úc chiếm được tiện nghi rất lớn.

Tổ chương trình đưa áo tắm dài cho mọi người, áo tắm dài kia đều là màu trắng, đặt ở trên đầu giường của từng người, Địch Tinh Thần cầm áo tắm kia lên nhìn thử, lông xù xù, còn rất dày nữa.

"Camera còn chưa mở." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần liếc nhìn camera được đặt trong phòng, đưa tay cởϊ áσ khoác lông xuống.

Bùi Úc ở bên cạnh cũng bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Địch Tinh Thần rất xấu hổ, cậu ngồi trên giường, cởϊ qυầи và quần giữ nhiệt ra.

Chân của Địch Tinh Thần cực kỳ đẹp, vừa thon vừa trắng lại vừa dài, không phải kiểu thon gầy mà là kiểu thon khỏe mạnh, sau khi cởi ra cậu còn ngẩng đầu nhìn qua Bùi Úc, thấy Bùi Úc không dùng khóe mắt nhìn cậu, liền cầm quần đùi muốn đổi vào trong phòng tắm.

Chờ đến khi cậu bọc áo tắm dài đi ra từ phòng tắm, Bùi Úc cũng đã mặc xong rồi.

Địch Tinh Thần nghĩ, mọi người đều chú ý đến đại bao của Hoắc Thành, không ai nghĩ tới Bùi Úc cũng có.

Cậu sợ Bùi Úc mặc không kín, đợi lát nữa xuống nước sẽ xấu hổ, liền hỏi: "Bên trong anh mặc mấy lớp?"

"Hai lớp." Bùi Úc nói.

Một lớp là quần góc bẹt, một lớp là qυầи ɭóŧ.

Địch Tinh Thần gật đầu.

Bùi Úc nói: "Tôi mặc có chút chặt."

Địch Tinh Thần không nói gì.

"Quần của tôi em mặc vừa không?" Bùi Úc hỏi.

Địch Tinh Thần nói: "Vẫn được."

Cậu hiện tại không chỉ mặc áo khoác lông, tây trang của Bùi Úc, còn mặc cả qυầи ɭóŧ của hắn nữa.

Giống như gia tăng thêm sự ràng buộc vô hình giữa hai người. Cậu thậm chí còn không biết làm thế nào mà những bước này đều được diễn ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Úc một cái, lập tức bắt gặp ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Bùi Úc.

Cậu vòng qua Bùi Úc, mở cửa muốn ra ngoài, Bùi Úc bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cậu, hơi dùng sức rồi lại buông lỏng ra. Bọn Họ đi ra từ trong phòng liền nghe thấy Quách Băng nói: "Mọi người, đã mở phát sóng trực tiếp rồi đấy."

Địch Tinh Thần quay đầu nhìn Bùi Úc, Bùi Úc đã về bộ dáng cao lãnh, mặc áo tắm dài như mặc bộ quần áo cao cấp, rất khuôn mẫu, lại rất ngầu.

——————

Bị dị ứng thời tiết khó chịu quá đi mất. :