Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 115


Thật ra trước đó Địch Tinh Thần đã lo lắng tay hắn như thế nào, cậu cảm giác cú ngã của Bùi Úc ban này không phải một chút mà là rất nặng, vốn tưởng chỉ là trầy da rất nhỏ không nghĩ tới bây giờ mu ban tay đều sưng lên rồi.

Tay Bùi Úc rất lớn, khớp xương rõ ràng, bàn về đẹp chỉ xếp sau Nghiêm Chấp, chỉ là thô dài hơn một chút mà thôi. Hiện giờ mu bàn tay hắn đều là một màu đỏ tím, sưng thực nổi bật, hơn nữa bàn tay khác còn bị nứt da, giờ hai tay hắn thoạt nhìn trông rất đáng thương.

Bởi vì là lễ hội âm nhạc ngoài trời, sau khi trời tối càng lạnh hơn. Địch Tinh Thần móc găng tay của mình ra đưa cho Bùi Úc.

Bùi Úc nhận lấy đeo vào trong tay, ban nãy bởi vì Nghiêm Chấp mà trong lòng vừa lo âu bất an vừa chua đến tận chờ, lúc này mới tính là bình tĩnh lại rất nhiều.

Tay không cảm thấy đau nữa.

Vì đau rất đáng giá.

Bất quá hắn cũng rất điệu thấp, không nói bất cứ lời nào tiếp tục xem biểu diễn trên sân khấu, người lại hơi hơi dịch lại gần Địch Tinh Thần thêm một chút. Ôn Nặc đứng phía trước bọn họ, vốn tưởng rằng người đứng sau mình chính là Địch Tinh Thần cho nên y lui về phía sau, bỗng nhiên có một bàn tay đỡ lấy sau lưng y, y còn tưởng là Địch Tinh Thần, trái tim thình thịch đập nhanh, quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Bùi Úc làm y sợ tới mức nhanh chóng dịch lên phía trước hai bước.

Lễ hội âm nhạc kết thúc vào 7 giờ, ca khúc cuối cùng là một trận cuồng nhiệt long trọng, nhóm lửa trong đám người. Người xem dưới đài cùng nhau nhảy, bảy khách mời bọn họ chỉ có Hồ Anh và Địch Tinh Thần là nhảy sung nhất, Hồ Anh quay đầu nhìn hai người Nghiêm Chấp và Bùi Úc vẫn không chút nhúc nhích: "Sao các anh ai nấy đều nghiêm cẩn hết vậy?"

Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, nhưng Hoắc Thành đã buông thả đứng phía sau Địch Tinh Thần, nhảy theo Địch Tinh Thần, đôi mắt vẫn dán trên người Địch Tinh Thần không chút dịch chuyển.

Ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ chiếu lên người đám người, mùa đông rét lạnh rốt cuộc cũng có độ ấm, trong ánh sáng mờ ảo kia, mọi cái nhíu mày nở nụ cười của Địch Tinh Thần đều khắc sâu trong lòng Hoắc Thành. Một Địch Tinh Thần hoạt bát, sống động tự tin, đối với anh mà nói, trên người giống như đang bao trùm luồng ánh sáng chói mắt.

Anh thật sự rất thích Địch Tinh Thần, chỉ cần nhìn cậu, tâm anh liền nóng, kiềm chế không được vui sướиɠ.

Buổi biểu diễn rất nhanh đã sắp kết thúc, trên sân khấu vang lên vài tiếng bịch bịch, những tia sáng rực rỡ từ trên trời rơi xuống, trong lúc đám người còn đang hoan hô, Đoan Nghệ Hoa nói: "Chúng ta đi trước đi, lát nữa trước cổng khẳng định sẽ kẹt xe."

Bảy người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài công viên.

"Đáng tiếc Thanh Ninh không tới, bằng không chúng ta liền tụ họp rồi." Hồ Anh nói.

"Thanh Ninh đi đâu?" Hoắc Thành hỏi.

"Không biết, Đoan ca nói rất có khả năng anh ấy đi viện bảo tàng." Hồ Anh nói.

"Có khả năng, chẳng phải anh ấy là dạy lịch sử sao?" Nghiêm Chấp nói.

"Lâm ca là giáo viên lịch sử?" Địch Tinh Thần hỏi.

"Hẳn là Bùi Úc cũng biết đi?" Đoan Nghệ Hoa bỗng nhiên cue Bùi Úc.

Mọi người nhìn Bùi Úc, Bùi Úc nói: "Không rõ lắm."

"Không phải hai người rất thân sao?" Nghiêm Chấp hỏi.

Bùi Úc liền liếc mắt nhìn Nghiêm Chấp một cái.

Đoan Nghệ Hoa đột nhiên cue hắn, hắn không có phản ứng gì, nhưng Nghiêm Chấp theo đói hỏi một câu như vậy, hắn liền phát hiện dụng tâm khác của Nghiêm Chấp.

"Hai nhà bọn tôi có lui tới, kỳ thật hai chúng tôi một năm khó mà được gặp nhau một lần, tôi chỉ biết cậu ấy là giáo sư đại học." Bùi Úc nói nhìn túi trong tay Địch Tinh Thần: "Hai người còn mua đồ?"

"Là hoa sao đi." Đoan Nghệ Hoa nhàn nhạt cười nói.

Hiện tại hoa sao là danh từ riêng của CP Sao Băng, có ý gì không cần nói cũng biết. Bó hoa sao kia chỉ lộ ra phần đầu, được ánh đèn chiếu vào liền nhìn rất rõ, là màu hồng phấn.

Hồ Anh có chút ghen, muốn cười mà không cười nói: "Bây giờ Nghiêm Chấp nhận thầu hoa này rồi."

Loại hoa này bây giờ đã khắc sâu dấu vết cá nhân của Nghiêm Chấp, những người khác lại không thể mua nó. Rõ ràng loại hoa sao này rất thích hợp với Địch Tinh Thần, kết hợp với tên của cậu tạo ra sự lãng mạn cực lớn.

Chỉ trách bọn họ chậm một bước.

Ôn Nặc mỉm cười, hơi mím môi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Hình như bên trong còn thứ gì đó."

"Bọn em đi phòng vẽ tranh. Đây là tranh Nghiêm ca vẽ." Địch Tinh Thần nói.

"Oa." Hồ Anh có chút ngoài ý muốn: "Nghiêm Chấp còn biết vẽ tranh à?"

Mấy người Hoắc Thành và Đoan Nghệ Hoa đều không nghĩ tới.

Mặc kệ là nam hay nữ, tài nghê đều được tăng thêm hạng điểm, hội họa nghe thì rất bình thường nhưng rất có khí chất tài nghệ tất nhiên sẽ càng tăng thêm.

"Kỹ năng hội họa của Nghiêm Chấp thế nào?" Hoắc Thành nói.

Bùi Úc mắt lạnh nhìn vào trong túi, hắn cũng không dự đoán được Nghiêm Chấp cư nhiên còn biết vẽ tranh.

Địch Tinh Thần thấy mọi người đều muốn nhìn, cũng biết việc này không thể giấu được liền lấy bức tranh chân dung từ trong túi ra, triển lãm trước mặt cho mọi người xem.

Mấy người Bùi Úc và Hoắc Thành đều nhìn vào bức tranh.

Sau đó sắc mặt mọi người đều ngưng trọng.

Mấy người quay phim chiếu vào bọn họ, hấp dẫn rất nhiều người qua đường, đã có người nhận ra bọn họ, có thiếu niên kích động hỏi: "Các anh đang ghi hình 《 Hồng Lam tín hiệu 》sao?"

Âm thanh của thằng nhóc kia rất lớn, cậu ta vừa kêu một tiếng, người đi đường đều sôi nổi nhìn sang bọn họ.

"Thật sự là 《 Hồng Lam tín hiệu 》!"

"Đúng vậy đúng vậy, vừa nhìn liền biết chính là mấy người bọn họ!"

"Cậu xem đi vừa rồi tôi nói có đúng không, các cậu còn không tin! Nhìn chiều cao bọn họ là biết!"

Đám người lập tức xôn xao, bắt đầu không ngừng có người chạy tới, người đến lễ hội âm nhạc đa số là người trẻ tuổi, bọn họ phần lớn đều từng nghe nói về tống nghệ 《 Hồng Lam tín hiệu 》. Mấy người bọn họ nhìn đám người đang vây quanh, bước nhanh hơn.

"Địch Tinh Thần!"

"Đại thần Nghiêm Chấp, anh là thần tượng của em!"

"Hồ Anh Hồ Anh!"

Càng ngày càng có nhiều người nhận ra bọn họ, đã có người bắt đầu hét lên.

Địch Tinh Thần nhét bức tranh vào túi, nghe thấy có người đang gọi tên cậu, siêu cấp nhiệt tình, Hồ Anh đối với đám người vẫy tay.

Nếu đã bị nhận ra, Hồ Anh liền tháo khẩu trang xuống vẫy tay với nhóm người vây xem.

"Đừng chơi nữa, chạy nhanh đi." Hoắc Thành túm y.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Ôn Nặc hỏi.

"Buổi chiều tôi đã gọi điện cho nhà hàng Vương Ký." Hoắc Thành nói.

Người vây xem vẫn đi theo bọn họ, hơn nữa thu hút càng ngày càng nhiều người. Người quay phim của bọn họ trái lại thực hưng phấn, Tiểu Lý còn chiếu camera hướng về phía quần chúng, hiển nhiên muốn thu hình ảnh nhân khí náo nhiệt này lại.

Đây là minh chứng cho việc bạo hồng của chương trình bọn họ, cắt nối biên tập gắn vào phân đoạn chính sẽ xây dựng được bầu không khí nổi tiến, do đó càng hấp dẫn nhiều người qua đường.

Đây là Quách Băng nói cho hắn.

"Địch Tinh Thần, cậu thích ai vậy!" Có người hô to một tiếng, ngay sau đó trong đám người vang lên một trận cười, Địch Tinh Thần đỏ bừng mặt.

Bảy khách mời đều đeo khẩu trang, bất quá từng xem《 Hồng Lam tín hiệu 》liếc mắt một cái liền phân biệt tất cả bọn họ. Địch Tinh Thần nghe thấy quần chúng vây quanh nói: "Hình như Lâm Thanh Ninh không ở đây."

"Người nào là Địch Tinh Thần? Người đang xách túi kia sao"

Bọn họ đều đeo khẩu trang, cư nhiên mấy người đó đều có thể nhận ra?

Cậu nhìn qua những người khác, lại cảm thấy nhận ra bọn họ cũng không phải chuyện lạ.

Bởi vì khách mời bọn họ, thật sự như trăm hoa đua nở, mỗi người có đặc điểm riêng, loại hình không ai giống ai.

Đám Bùi Úc thực ăn ý vây cậu ở giữa, cậu là người được quần chúng gọi tên nhiều nhất, lúc này Địch Tinh Thần xem như hoàn toàn trải nghiệm được cái gì gọi là đãi ngộ của vạn nhân mê. Cậu có chút ngượng ngùng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, nghe thấy Hoắc Thành nói: "Chúng tôi đang quay chương trình, hy vọng mọi người đừng chen lấn, cảm ơn mọi người."

"Mọi người phải chú ý an toàn đấy." Nghiêm Chấp hô.

Bọn họ ra khỏi công viên, khi tới cổng lớn, đám người rất nhanh đã vây chặt đầy trước công, có ca sĩ vừa mới kết thúc màn biểu diễn đang ngồi trên xe đi ngang qua, có ca sĩ nói: "《 Hồng Lam tín hiệu 》à."

"Bọn họ thật nổi tiếng."

So với những ca sĩ nhỏ như bọn họ đây càng nổi tiếng hơn.

Xe chạy qua cổng, mấy trăm người vây quanh đám người Địch Tinh Thần, đã có nhân viên lái hai chiếc xe tới.

"Tinh Thần lên trước đi." Hoắc Thành nói: "Đoan ca, Ôn Nặc, Hồ Anh, ba người lên xe trước."

Địch Tinh Thần nghe thấy có người gân cổ lên gào: "Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần!!!!"

Âm cuối cùng đi theo một đường thẳng ngang.

Cậu có chút cảm động, còn có chút thụ sủng nhược kinh, quay đầu nghiêm chỉnh cúi người về phía đám đông, ngay sau đó đám người lập tức càng phát ra tiếng kêu nhiệt liệt, cậu xoay người chui vào trong xe.

Hồ Anh theo sát lên xe, sau đó là Ôn Nặc, Đoan Nghệ Hoa trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Địch Tinh Thần cách tấm kính nhìn ra bên ngoài, cũng may bởi vì nơi này tổ chức lễ hội âm nhạc, con đường đều có bảo vệ, còn có mấy cảnh sát giao thông đang đứng trước cổng chỉ huy xe cộ. Xe chậm rãi lái đi, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Nặc nói: "Chúng ta đều nổi tiếng rồi."

"Ratings đều phá kỷ lục rồi, cậu nghĩ sao." Hồ Anh nói: "Tối nay phát sóng tập thứ ba, khẳng định càng hot."

Ôn Nặc nói: "Tiệm bánh ngọt chỉ sợ không thể phụ tải được."

Điểm ngọt ngào này hơi phiền não.

Tối qua Kim Thiến gửi một tin nhắn cho y, nói bên ngoài cửa hàng hiện tại của bọn họ xếp thành hàng dài, bọn họ phải mời một người chuyên làm bánh ngọt tới, thật sự quá bận rộn. Cô ấy lên kế hoạch dự định mở chi nhánh.

Trách không được nhiều người muốn nổi tiếng như vậy.

Nổi tiếng rồi thật sự đáng sợ, hai tuần này, số lượng buôn bán của cửa hàng bọn họ vượt qua cả một năm số lương buôn bán trước đó.

Đoan Nghệ Hoa và Hồ Anh biểu hiện thực bình tĩnh, đặc biệt là Hồ Anh, vốn dĩ y đã có rất nhiều fans, có thể xem như đại võng hồng.

"Chờ chương trình kết thúc, sinh hoạt của mọi người đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất." Hồ Anh nói.

Đối với kết quả này, một số người rất mong đợi, ví dụ như Hồ Anh, y chính là muốn nổi tiếng mới tham gia chương trình này.

Cũng có người chưa chắc đã vui mừng, tỷ dụ như Bùi Úc.

Cỏ thể là do đã trải qua từ khi còn nhỏ cho nên hắn vẫn không có bất cứ hảo cảm nào với cư dân mạng, hắn nhìn đám người náo nhiệt cũng không có bất luận phản ứng nào, nghe thấy có người gọi tên hắn, hắn còn cảm thấy thực ầm ĩ, hắn đeo khẩu trang đứng một chỗ không nhúc nhích. Nhưng Nghiêm Chấp và Hoắc Thành, đối với người qua đường phi thường nhiệt tình, vốn dĩ Nghiêm Chấp là minh tinh điện cạnh (thể thao điện tử), làm thế nào để ứng đối với người qua đường và fan, anh đều có một động tác theo thói quen, Hoắc Thành thì cảm thấy thực mới mẻ, con người anh vốn đã rất thích náo nhiệt.

Ba người lên xe, Hoắc Thành ngồi ghế phụ, Bùi Úc và Nghiêm Chấp ngồi hàng ghế phía sau.

"Tôi biết kiểu gì chúng ta cũng sẽ bị nhận ra, muộn như vậy mới nhận ra đã quá may mắn rồi." Hoắc Thành hưng phấn nói.

Chủ yếu là bọn họ tụ tập quá nhiều người, kỳ thật lúc xem biểu diễn, bên cạnh đã có vài người nhìn bọn họ, phỏng chừng khi đó đã có người nhận ra bọn họ.

Tập thứ ba của 《 Hồng Lam tín hiệu 》 sắp được phát sóng, tất cả các diễn đàn Tieba đều đang bắt đầu dự nhiệt, bản trailer tập này cực kỳ xuất sắc, có cảnh Địch Tinh Thần khiêu vũ, mọi người PK gập bụng trên bờ cát trắng, Hồ Anh và Địch Tinh Thần lần đầu tiên hẹn hò và vài trường hợp khác, đài truyền hình và nỗ lực hết sức tung ra bản trailer, chương trình còn chưa bắt đầu, hot search đã được sắp xếp. Hiện giờ video lộ thấy ở công viên điếu khắc bị truyền lên mạng, nháy mắt đã truyền khắp các trang mạng.

Nhan cẩu nịnh bợ và fan CP xé nhau đã không còn đáng nhắc tới, hiện tại rất nhiều người đang mong ngón làm thế nào để gặp được các khách mời ở ngoài đời thật.

【 Hình thức vừa quay vừa phát sóng này, nếu như đi theo hành trình của tổ chương trình, chắc sẽ rất dễ được gặp bọn họ một cách ngẫu nhiên đi? 】

【 Bọn họ không nghỉ ngơi à? Sao tôi nghe nói mỗi tuần bọn họ đều sẽ nghỉ ngơi hai ngày? 】

【 Trạm tiếp theo bọn họ sẽ đi đâu, Tây Thành hay Đông Thành? Chẳng phải nói mùa này sẽ đi Đông Tây Nam Bắc sao? 】

【 Muốn gặp ngẫu nhiên phải xem vận khí đi? Rất nhiều người đều đi đến Tiểu Bắc Cực mong được gặp bọn họ, kết quả đến thôn cạnh Tiểu Bắc Cực cũng không có người ngoài tiến vào, trực tiếp phong tỏa một tuần. Ai có thể nghĩ tới ở xung quanh huyện thành và trung tâm thành phố có thể ngẫu nhiên gặp được bọn họ. Cái này thật sự phải xem vận khí. 】

【 Đi theo chương trình để được gặp ngẫu nhiên, chi bằng ở nhà cũng có thể gặp được bọn họ, trong lúc ghi hình bọn họ khẳng định sẽ phải về nhà đi? Chẳng phải nhà của Địch Tinh Thần nằm ở trong thôn Xương Bình cạnh Trung Vũ à? 】

【 Đệt, như vậy không tốt đâu, bố Địch mẹ Địch đều là dân bình thường, đừng quấy rầy cuộc sống của nhà người ta. 】

【 Nghe nói nhà Địch Tinh Thần bây giờ đã trở thành địa điểm check-in của võng hồng, mỗi ngày đều có một đống người thủ sẵn trước cửa nhà bọn họ, bố mẹ cậu ấy còn rất tốt nữa, sẽ chào hỏi với mấy người đó. 】

【 Vận đỏ của người bình thường cũng thật đáng sợ, sau này có khả năng Địch Tinh Thần sẽ không làm người bình thường. 】

【 Địch Tinh Thần sẽ tiến vào giới giải trí sao? Cậu ấy như vậy không tiến vào giới giải trí thật sự quá đáng tiếc. 】

【 Đừng, tôi cảm giác em ấy thành thành thật thật khiêu vũ cũng sẽ tạo ra được thành tích, nổi tiếng như vậy rồi, khiêu vũ lại tốt, tương lai tốt nghiệp khẳng định sẽ có một đống đơn vị muốn cướp em ấy. 】

【 Em ấy bây giờ thật sự cần một đoàn đội chuyên nghiệp giúp em ấy, thứ như nhân khí rất ngắn ngủi, sang năm tống nghệ mới được phát sóng có thể em ấy không nổi tiếng nữa, còn hai năm nữa em ấy sẽ tốt nghiệp đi? Tìm đoàn đội chuyên nghiệp giúp em ấy lập kế hoạch, từ đây lập tức phi thăng. 】

【 Trời ạ, người ta có tài có nhan sắc, tiền đồ rộng mở, còn có một đống phú nhị đại yêu cậu ấy, các cô còn sợ tương lai cậu ấy không được? 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha, cười chết mất. 】

【 Thật ngưỡng mộ cuộc sống của Địch Tinh Thần. 】

【 Hiện tại xem thử cuối cùng cậu ấy chọn ai. Húc Nhật Tinh Thần xông lên! Có mẹ là đại minh tin, có đoàn đội vương bài chuyên nghiệp, mặc kệ tương lai làm minh tinh hay là diễn viên vũ công đều không cần lo! 】

【 Ha ha ha ha, Lục nhà nhà tôi cũng là đại minh tinh, dựa vào mẹ chồng có đáng tin cậy bằng dựa vào chồng sao? 】

【 Ha ha ha ha ha ha, chẳng lẽ đoàn đội xã giao của ông chủ lớn Đoan ca nhà tôi không đủ lợi hại à? 】

【 Fan CP bắt đầu rồi, đây đều là năm gì rồi, còn muốn dựa vào mẹ chồng dựa vào lão công? Địch ca nhà tôi ai cũng không cần dựa, Địch ca độc mỹ! 】

【 Địch Tinh Thần có thể nổi tiếng đương nhiên là dựa vào bản thân, nhưng có đoàn đội chuyên nghiệp nhất định sẽ càng tốt hơn, 】

【 Hiện tại fan only của Địch Tinh Thần có phải cũng bắt đầu nổi dậy rồi không? 】

【 Fan Cp hay fan only đều đừng lạm loạn, để chúng ta cùng nhau ngắm mỹ nhan thịnh thế Địch ca. 】

Ngay sau đó có một người spam cả đống ảnh gif tuyệt mỹ của Địch Tinh Thần.

Lần này fan CP đều không làm loạn nữa.

Tuy lập trường của mọi người đều không giống nhau, cách ship CP cũng khác nhau, nhưng bọn họ có một điểm chung, đó chính là bọn họ đều thích Địch Tinh Thần.

Bốn người đám Địch Tinh Thần tới Vương Ký trước, sau khi đến nơi Địch Tinh Thần muốn đi nhà vệ sinh, vừa ra thì bắt gặp Bùi Úc tiến vào.

Bùi Úc đi vệ sinh, còn cậu thì rửa tay, vừa rửa vừa hỏi: "Tay anh bây giờ thế nào rồi, bác sĩ nói sao?"

Bùi Úc nói: "Tôi không cởi được quần, không có sức."

Địch Tinh Thần nghe vậy liền xoay đầu nhìn, nghe tiếng nước chảy ào ào mặt lập tức đỏ bừng, quay đầu lại hỏi: "Không phải anh không cởi được à?"

Bùi Úc không nói chuyện.

Địch Tinh Thần lại rửa tay lần nữa, chỉ chốc lát đã thấy Bùi Úc từ bên trong đi ra. Địch Tinh Thần nhìn hắn muốn rửa tay liền nói: "Anh đang bôi thuốc còn rửa tay."

"Không rửa lát nữa ăn cơm thế nào." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần liền nghĩ tới vừa rồi tay hắn chạm vào cái gì, mặt càng đỏ hơn, khóa vòi nước, kéo tờ giấy lau khô.

Bùi Úc nói: "Đầu ngón tay nhức nhức."

Địch Tinh Thần: "...."

Bùi Úc duỗi tay ra: "Hình như càng lúc càng sưng hơn."

Địch Tinh Thần lại nghĩ tới vấn đề tay hắn vừa rồi chạm vào cái gì, trong lòng có chút thẹn, hơi hoi nghiêng qua nói: "Đã chụp x-quang chưa?"

"Chụp rồi, bác sĩ nói không sao."

"Vậy sao lại sưng thành như vậy."

"Không biết."

"Nếu không đợi lát nữa đi bệnh viện khác khám thử xem, nếu gân cốt bị tổn thương thì phiền lắm." Địch Tinh Thần nói: "Lúc đó anh không nên che chở cho em, em biết tự bảo vệ bản thân như thế nào, anh ôm em, em ngược lại không thể động đậy nổi."

Bùi Úc nói: "Tôi bị thương thì không sao, tôi sợ em bị thương."

Địch Tinh Thần nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bùi Úc, cậu cảm giác Bùi Úc thật giống nguyên tác, lời nói ái muội như vậy hắn vẫn có thể nói một cách tự nhiên. Cậu nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, liền quay đầu nhìn về phía cửa, còn chưa ra khỏi cửa đã thấy Hoắc Thành đi vào.

Hoắc Thành nói: "Em cũng ở đây à."

Địch Tinh Thần có hơi xấu hổ, ừm một tiếng rồi ra ngoài.

Ngay sau đó Bùi Úc cũng đi ra ngoài, Hoắc Thành cởi thắt lưng quay sang nhìn bóng lưng Bùi Úc.

Bọn họ quay lại phòng, đám Nghiêm Chấp đang gọi món, thấy Bùi Úc trở lại rồi Đoan Nghệ Hoa liền đưa một cuốn thực đơn cho cậu.

Người phục vụ nhận ra bọn họ, cực kỳ hưng phấn nhìn chằm chằm.

"Tinh Thần gọi món đi." Hồ Anh nói.

"Mọi người đều chọn đi, chọn món mà mình thích ăn." Địch Tinh Thần nói.

"Cậu hiểu mỹ thực." Hồ Anh nói.

Địch Tinh Thần gọi một món canh, sau đó đưa thực đơn cho Bùi Úc, Bùi Úc không chọn mà lại đưa cho Đoan Nghệ Hoa.

Bọn họ chọn mười mấy món ăn: "Trước tiên ăn bằng đó đi, không đủ chúng ta lại gọi thêm."

"Túi cậu đưa cho tôi đặt ra phía sau." Đoan Nghệ Hoa nói với Địch Tinh Thần.

"Bức tranh kia bọn tôi còn chưa xem kỹ đâu, lấy ra xem đi." Hồ Anh nói.

Địch Tinh Thần lại lấy bức tranh chân dung kia ra, mọi người nhìn chằm chằm vào nó, ánh sáng trong nhà hàng vừa đủ, xem một cách rõ ràng hơn. Ôn Nặc khen không dứt miệng, ngay cả Hồ Anh cũng lộ ra vài sắc mặt kinh ngạc, nói: "Thật đẹp nha."

Đúng lúc Hoắc Thành trở về, Hồ Anh đưa bức tranh chân dung cho anh xem.

Hoắc Thành nhìn thoáng qua liền trực tiếp nói với Hồ Anh: "Không tệ. Xem ra Nghiêm Chấp có không ít bất ngờ."

"Cậu chắc đã học vẽ nhiều năm rồi đi?" Đoan Nghệ Hoa nói: "Nhìn ra không phải chỉ là một hai năm thôi đâu."

Nghiêm Chấp nói về kinh nghiệm học vẽ của mình, Đoan Nghệ Hoa liếc nhìn Địch Tinh Thần, còn Địch Tinh Thần vẫn đang cúi đầu giúp mọi người lấy bộ đồ ăn.

Nghiêm Chấp vẽ mấy chục phút đã ra được một bức tranh sinh động như vậy, nếu cho anh thời gian, phỏng chừng bức tranh càng đẹp hơn nữa.

Hơn nữa bức tranh này nhất định Địch Tinh Thần sẽ giữ lại, đoán chừng sẽ giữ lại cả đời.

Cái này so với hoa sao còn ý nghĩa hơn.

Hồ Anh và Hoắc Thành lại được truyền cảm hứng.

Hẹn hò còn có thể tặng quà.

Món quà càng có kỷ niệm ý nghĩa càng tốt, mà cất giữ được lâu thì tốt hơn nữa, đưa một bó hoa mấy ngày sau đã héo, tặng một bức tranh treo lên tường, vậy về mặt lâu dài sẽ không thay đổi.

Bùi Úc cảm thấy bức tranh này có điểm giống với bức tranh hoa hồng của hắn.

Bức tranh hoa hồng hắn tặng cho Địch Tinh Thần là hoa hồng thật, xem như tốn hết tâm tư tạo ra nó, chính bức tranh chân dung này cũng là Nghiêm Chấp tự mình động bút vẽ, hai cái đềucó ý nghĩa, nhất thời khó phân cao thấp.

"Tôi nhớ rõ lần trước Bùi Úc cũng tặng một bức tranh cho Tinh Thần?"

Bùi Úc nghe vậy nhìn sang đối diện liền thấy Đoan Nghệ Hoa mỉm cười hỏi hắn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Đoan Nghệ Hoa thành thục ổn trọng, thoạt nhìn cả người đều thực chính phái anh khí nho nhã, chỉ là trong ánh mắt có một tia nhàn nhạt.

Lần trước khi Địch Tinh Thần và Bùi Úc trở về, thời điểm bọn họ nói chuyện, Địch Tinh Thần từng đề cập đến chuyện bọn họ làm tranh vỏ cây, nhưng sau đó lại là pháo hoa cho nên mọi người đều bị pháo hoa làm cho khϊếp sợ, thế cho nên không ai chú ý đến tranh vỏ cây, hiện tại Đoan Nghệ Hoa đột nhiên nhắc tới, đám Hồ Anh và Hoắc Thành đều kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Bùi Úc, bao gồm cả Nghiêm Chấp và Ôn Nặc.

Nghiêm Chấp có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Bùi Úc cũng biết vẽ tranh?"

Bùi Úc nói: "Tôi tặng tranh vỏ cây."

Ôn Nặc bừng tỉnh: "Tranh vỏ cây à."

"Anh làm cái gì?" Hồ Anh hỏi: "Chúng tôi vẫn chưa được xem."

"Nhỏ hơn cái này." Bùi Úc nói: "Một đóa hoa."

Trời ạ.

Nghe thấy hắn chế tác ra một đóa hoa, Nghiêm Chấp, Hồ Anh, Hoắc Thành, Đoan Nghệ Hoa, Ôn Nặc bọn họ đều kinh ngạc.

Thật giỏi.

Một đóa hoa.

Càng là một câu tùy ý đơn giản, càng ẩn chưa sức tưởng tượng vô tận.

So sánh một chút, tranh chân dung cũng không tính là cái gì.

Hoắc Thành mím môi, trái tim đập nhanh hơn một chút.

Hồ Anh cắn môi dưới, dựa lên trên lưng ghế.

Ôn Nặc nghĩ, y sắp bị loại trừ rồi.

Đoan Nghệ Hoa hơi rũ mắt, khóe miệng mang theo ý cười cứng đờ.

Tâm tình tốt khi vẽ tranh của Nghiêm Chấp bỗng chốc biết mất.

Thực ghen ghét.

Cảm giác mũi nhọn của mọi người chuyển từ trên người Nghiêm Chấp sang trên người mình, Bùi Úc cầm ấm trà bắt đầu rót trà cho mọi người.

Địch Tinh Thần mím môi, tiếp tục lấy bộ đồ ăn cho mọi người.

Trời ơi, mau cứu vạn nhân mê là cậu đi.

---------

Ai cũng không thua kém ai.