Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 104


Đêm mùa đông bên này vô cùng lạnh, trên đường từ thị trấn về Tiểu Bắc Cực, ngay cả xe cũng rất ít, khắp mọi nơi đều một màu đen, ngay cả những ngọn núi phủ tuyết cũng biến thành tối đen như mực dưới ánh trăng, thỉnh thoảng sẽ có nhà ở xuất hiện ven đường, phần lớn đều là nhà hai tầng, ánh đèn từ cửa sổ khiến màn đêm càng thêm hiu quạnh lạnh lẽo.

Trong quán rượu lúc này lại là một bầu không khí ấm áp hòa thuận vui vẻ.

Sáu khách mời đều uống rất nhiều rượu, trên mặt mang theo tửu sắc nồng nặc. Sau khi ăn cơm xong, Hồ Anh hỏi nhân viên: "Hai người Tinh Thần vẫn chưa trở lại?"

Nhân viên nói: "Vẫn chưa."

Mọi người nhìn đồng hồ, Ôn Nặc nói: "Bọn họ sẽ ngủ qua đêm ở bên ngoài sao?"

"Có lẽ không." Lâm Thanh Ninh nói: "Lần trước khi Hoắc ca và Tinh Thần hẹn hò, tuyết rơi lớn như vậy bọn họ vẫn chạy về trong đêm mà."

"Bọn họ cũng không cần thiết phải ngủ ở bên ngoài." Hồ Anh nói: "Trở về hai người bọn họ cũng ở ngủ cùng nhau."

Mà có quay về bọn họ sẽ ngủ trên một chiếc giường, nếu như ngủ ở bên ngoài, khẳng định cũng phải ngủ trên hai chiếc giường. Bùi Úc không ngốc, không có khả năng sẽ ngủ ở bên ngoài.

Lần này Bùi Úc thật sự lượm được món hời lớn.

Bốn ngày liên tục thật sự quá có lực sát thương.

"Bọn họ phỏng chừng cũng sắp trở lại rồi, chúng ta về thôi." Đoan Nghệ Hoa nói.

Bọn họ ra khỏi quán rượu, về thẳng đến phòng số 1.

Tất cả mọi người đều không rời đi, rất ăn ý mà ngồi trong phòng khách phòng số 1 chờ Bùi Úc và Địch Tinh Thần.

Hoắc Thành ra ngoài hút thuốc, hút xong cũng không quay về ngay, một mình ở bên ngoài tản bộ, cứ tản bộ liền đi đến phòng số ba.

Anh nhớ tới lúc trước khi mình hẹn họ với Địch Tinh Thần, cùng nhau leo lên núi Bạch Ngọc, buổi tối quay về rất muộn, kết quả khi xe lái tới đây liền đυ.ng phải Bùi Úc đang đắp người tuyết.

Hiện giờ nghĩ lại, đâu có cái gì gọi là trùng hợp, Bùi Úc rõ ràng giống với anh như bây giờ, đặc biệt ở chỗ này chờ bọn họ đúng không?

Mọi thứ đều có dấu vết, chỉ là lúc đó bọn anh không chú ý tới.

Hai người tuyết vẫn nắm tay nhau như cũ, chỉ là có một người tuyết bị gãy mũi, thoạt nhìn có chút xấu.

Anh ngồi xổm nhìn một lúc, bỗng nhiên liếc nhìn mấy tàn thuốc bị anh ném vào buổi sáng, màu đen thui, trong nền tuyết trắng nhiễm một màu đen vàng dày đặc, anh vươn tay nhặt mấy tàn thuốc kia lên, sau đó thở dài một hơi đứng dậy.

Anh ném tàn thuốc vào trong thùng rác, lại một mình quay lại phòng số 1.

Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh ngồi bên bàn ăn chơi cờ nhảy, bọn Hồ Anh đều ngồi bên cạnh xem, chỉ có mình Nghiêm Chấp ngồi trên ghế chơi game.

Hồ Anh thấy anh tiến vào, lập tức quay đầu lại nhìn, hỏi: "Về rồi?"

"Vẫn chưa."

Hồ Anh thấy Hoắc Thành cầm củ cà rốt trong phòng bếp ra liền hỏi: "Anh lấy cà rốt làm gì vậy?"

"Người tuyết mà Bùi Úc đắp bị gãy mũi rồi." Hoắc Thành nói.

"Sao mũi của người tuyết lại bị đứt vậy?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

"Không biết, chắc tự gãy." Hồ ANh nói.

Y chỉ không hiểu vì sao Hoắc Thành lại đột nhiên nhớ tới cái này, còn muốn thay cái mũi khác cho người tuyết nữa.

Hoắc Thành cầm củ cà rốt rời đi, nhổ cái củ cà rốt bị gãy một nửa ra, sau đó dùng tuyết trên đất bao lấy củ cà rốt trong tay cắm vào.

Anh lại nhìn hai người tuyết kia một lúc, phát hiện có chiếc xe từ phía xa chạy tới.

Trong lòng anh vui vẻ, mím môi dừng lại ven đường.

Là hai chiếc xe, một trước một sau.

Xe vừa mới lái đến phòng số 3, Địch Tinh Thần liền nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Đèn xe chiếu sáng cả một con đường, Hoắc Thành đứng giữa hai người tuyết, giờ phút này tựa như đang tái hiện lại. Chỉ là Bùi Úc ở trong xe, đổi thành Hoắc Thành đứng ven đường.

Bùi Úc dừng xe lại, Địch Tinh Thần kéo cửa sổ xe xuống, gọi: "Hoắc ca."

Hoắc Thành mỉm cười nhìn cậu, nói: "Cuối cùng cũng về rồi."

Bùi Úc ở trong xe nói: "Tôi sẽ không xuống, tôi đi trả xe lại cho tổ chương trình trước."

"Đi đi." Hoắc Thành nói xong liếc mắt nhìn ra phía sau, kết quả thấy hai gương mặt quen thuộc.

Là hai camera của tổ chương trình.

Bùi Úc đưa găng tay cho Địch Tinh Thần: "Có chút lạnh."

Hoắc Thành sắp không giữ được nụ cười đứng bên cạnh nhìn. Bùi Úc lái xe đi, Địch Tinh Thần còn có chút lúng túng nói: "Sao anh lại đứng ở đây."

"Anh đến thay mũi cho người tuyết." Hoắc Thành nói.

Địch Tinh Thần nhìn về phía mũi của người tuyết, quả nhiên có một cái mũi đỏ tươi mới.

Cậu đút hai tay vào trong túi áo nói: "Mọi người đều nghỉ ngơi rồi sao?"

"Đều đang chờ hai người." Hoắc Thành nói: "Đi thôi. Chúng ta cùng đi qua đó."

Hai người bọn họ liền đi về hướng phòng số 1.

Tiếng gió bắc vù vù thổi mạnh lạnh lẽo, Hoắc Thành quay sang nhìn Địch Tinh Thần, sau đó đút tay vào trong túi áo, làm bộ không quan tâm hỏi: "Ngày hôm nay chơi thế nào?"

Địch Tinh Thần nói: "Vui lắm."

Hoắc Thành không hỏi nhiều nữa, anh cảm giác càng hỏi nhiều càng cảm thấy không thích hợp, mặc dù anh rất muốn biết.

"Bọn anh còn tưởng lần này tổ chương trình sẽ không phái camera đi cùng." Hoắc Thành nói.

"Bọn họ lén lút đi theo, nhưng mà nửa đường bị bọn em nhìn thấy."

Địch Tinh Thần nói rồi liếc mắt nhìn Hoắc Thành, cậu nhớ tới sáng sớm hôm nay Hoắc Thành đến đây rất sớm, không nghĩ tới buổi tối người đứng ở chỗ này chờ bọn họ trở về vẫn là anh.

Hoắc Thành là người đàn ông cẩu thả, có lẽ cũng bởi vì cẩu thả cho nên chút tình ý này sâu nặng hơn.

Thật ra trải nhiệm càng nhiều càng cảm nhận được lời nói kia của đạo diễn, những người này đều thật lòng thích cậu.

Bùi Úc và Hoắc Thành cũng vậy.

Lần này cậu phát hiện Hoắc Thành đội mũ.

Mũ bông màu xám.

Bọn Hồ Anh đang ngồi trên bàn ăn chơi trò chơi, Nghiêm Chấp là người phát hiện ra có người bước vào đầu tiên.

Người vào là Bùi Úc.

Nghiêm Chấp trong lòng hơi động, lập tức buông điện thoại xuống ngồi thẳng người dậy.

Ngay sau đó Đoan Nghệ Hoa cũng nhìn thấy Bùi Úc, y cũng ngồi thẳng người, nói: "Về rồi."

Hồ Anh và bọn Lâm Thanh Ninh đều quay sang nhìn, thấy Bùi Úc bước vào, Hồ Anh đột nhiên đứng lên: "Các anh về rồi à? Tinh Thân đâu?"

Bùi Úc nói: "Ở phía sau."

Cả khuôn mặt Hồ Anh lập tức sáng bừng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bùi Úc quay đầu nhìn y chạy ra ngoài, mình thì đi tới bàn ăn lấy cốc nước của hắn và Địch Tinh Thần, rót hai cốc nước nóng.

"Người trong phòng đều sống lại rồi." Nhân viên công tác cười nói.

"Đám Bùi Úc trở về rồi, có phải hai người Tiểu Vệ cũng về rồi không?"

Tiểu Vệ và Tiểu Lý chính là hai camera đi theo bọn Bùi Úc lên thị trấn ngày hôm nay.

Hắn vừa dứt lời, liền thấy Tiểu Vệ và Tiểu Lý ôm camera chạy vào.

"Quách đạo!"

Quách Băng lập tức đứng lên: "Rốt cuộc các cậu đã quay được những gì, thừa nước đυ.c thả câu với tôi đến bây giờ, nếu không phải cảnh đẹp gì đó, tôi sẽ trừ tiền thưởng của hai người các cậu."

"Đạo diễn, nếu như hai bọn em quay được cảnh siêu cấp đặc sắc, có phải ngài nên khen thưởng hơn mức quy định không?" Tiểu Vệ cười nói.

Nhân viên công tác bên cạnh nói: "Nghe giọng điệu này, xem ra là có thu hoạch lớn."

Bọn họ vội vàng nhận lấy hai cái camera, sau đó kết nối với chiếc máy bên cạnh. Tiểu Vệ hưng phấn nói: "Lần này đi thật sự không vô ích! Các canh có biết lần này Bùi Úc chuẩn bị có bao nhiêu tuyệt vời không? Trước đó theo khuôn phép cũ, kết quả cuối cùng tung ra đại chiêu! Em cảm thấy lần này chỉ cần Địch Tinh Thần không phải đầu gỗ, cậu ấy nhất định sẽ có động lòng!"

Hắn vừa nói như vậy, tất cả nhân viên trong phòng đều đi tới. Quách Băng hỏi: "Không phải Bùi Úc đã nói không cho các cậu đi cùng sao?"

"Phần đầu thì không có quay được thật, chủ yếu là Bùi Úc tự quay, đợi lát nữa các anh có thể xem tư liệu mà camera của hắn quay được. Bất quá em cảm thấy sẽ không có cảnh đặc sắc gì đó đâu."

Đồng nghiệp đưa một cốc trà nóng cho hắn, Tiểu Vệ cười nhận lấy uống hai ngụm: "Nhưng từ khi lên núi, em dám khẳng định những tư liệu mà bọn em ghi được không phải vô dụng! Trước đó bọn em vẫn cho rằng hắn chỉ muốn lên núi ngắm sao thôi, kết quả hắn lại dẫn Địch Tinh Thần đi bắn vào hoa!!"

"Tuyệt nhất chính là, các anh có biết hắn đã bắn pháo hoa gì không?" Tiểu Lý nói tiếp.

Mọi người hoàn toàn bị dáng vẻ hứng phấn của hai người hấp dẫn đi: "Pháo hoa gì?"

"Ngôi sao đầy trời!"

"Hôm qua các anh cũng thấy hoàng hôn đi? Eem chỉ có thể nói màn pháo hoa kia của Bùi Úc, so với hoàng hôn ngày hôm qua xán lạnh lộng lẫy hơn nhiều!"

Quách Băng kích động đỏ bừng mặt, ngồi vào vị trí máy tính bên cạnh, mở tư liệu ra bắt đầu xem, trong lòng hắn quá gấp gáp, trực tiếp mở đến cảnh có pháo hoa, vừa mở ra, toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc hô lên.

Hồ Anh bước nhanh về phía trước, cuối cùng là bắt đầu chạy, từ xa nhìn thấy Địch Tinh Thần và Hoắc Thành.

Niềm vui chua xót ấm áp ngập tràn trong lòng y, thay vào đó y dừng bước đứng lại.

Cuối cùng là Địch Tinh Thần chào hỏi y trước.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi." Y cười nói.

Cảm giác ngày hôm nay thật dài dằng dặc.

Địch Tinh Thần cảm nhận được nỗi nhớ cậu trên người Hoắc Thành và Hồ Anh.

Kỳ thật lúc chuẩn bị quay lại Tiểu Bắc Cục, cậu có chút hồi hộp, hẹn hò cả một ngày, thời điểm quay về cũng chẳng chẳng tốt hơn lúc bọn họ lên xe rời đi bao nhiêu. Nhưng cảm nhận được phần chân thành trên người Hoắc Thành và Hồ Anh, khiến cậu không còn căng thẳng nữa.

Có lẽ cậu chính là người thay đổi lớn nhất sau lần đi ra ngoài này.

Ba người bọn họ cùng tiến vào phòng số 1, vừa vào cậu liền thấy Ôn Nặc và đám Đoan Nghệ Hoa tất cả đều đứng lên nhìn về phía cậu, mọi người dồn dập chào hỏi cậu: "Về rồi."

Địch Tinh Thần và Bùi Úc trở về khiến căn phòng số 1 trong nháy mắt trở nên náo nhiệt.

Địch Tinh Thần ngửi thấy mùi rượu rất đậm liền hỏi: "Các anh uống rượu à?"

"Hôm nay bọn họ đi quán rượu." Lâm Thanh Ninh cười nói.

Nói xong liền liếc mắt nhìn sang phía Bùi Úc.

Mọi người đều len lén quan sát hai người bọn họ sau một ngày hẹn hò, cố gắng phán đoán tâm tình và nét mặt của bọn họ, đoán trạng thái tình cảm bây giờ của hai người.

Mà con người Bùi Úc từ trước đến nay đều không thể hiện rõ vui giận trên mặt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên người hắn, chỉ nhìn ra hắn đang rất khát, sau khi trở về uống liên tiếp mấy cốc nước.

Địch Tinh Thần cũng khát nước, nhìn thấy cốc của cậu đã được rót đầy nước nóng, cũng không biết là ai rót cho cậu.

"Có phải hai người đi xem phim không?" Hồ Anh hỏi.

Địch Tinh Thần nói: "Sao anh biết?"

"Tôi thấy lộ thấu trên mạng." Hồ Anh nói: "Bọn họ nói các cậu đi xem《 Đại lão thích thượng thôi 》?"

Địch Tinh Thần cũng không nghĩ tới chi tiết nhỏ cũng bị truyền lên mạng rồi, bởi vì hành trình do Bùi Úc sắp xếp, cậu rất sợ mọi người hiểu lầm Bùi Ú cố ý dẫn cậu đi xem bộ phim này, liền giỏi thích nói: "Nơi bọn em đến chính là một rạp chiếu phim có thể ăn cơm, trong đó có thể tùy ý chọn phim, em thấy bộ phim kia xếp thứ nhất, nghĩ thầm nếu có thể đạt được vị trí đầu khẳng định không tồi, liền chọn xem bộ phim đó, kết quả xem một nửa hai người bọn em liền bỏ chạy."

Không phải chuyên môn đến xem.

Xem ra bọn họ hiểu lầm Bùi Úc.

Cũng phải, chắc chắc Bùi Úc sẽ không sốt ruột như vậy đâu.

"Hôm nay các cậu đi đâu vậy?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

Đi hẹn hò về liền thảo luận đã chơi cái gì, cũng là một phân đoạn không thể tránh khỏi trong luyến tống, lần trước mấy người bọn họ đi hẹn hò trở về vẫn trao đổi qua với nhau. Dù sao về sau cũng sẽ được phát sóng, Địch Tinh Thần cũng không lừa gạt bọn họ, nói: "Đầu tiên bọn em đến xưởng nghệ thủ công trước, làm tranh vỏ cây."

"Ở đây có chỗ làm tranh vỏ cây sao?" Ôn Nặc lập tức nói: "Nghe nói tranh vỏ cây ở Bắc Thành rất nổi danh, là di sản văn hóa nữa đấy, em tìm trong cảnh khu nhưng không thấy."

"Có mà, bên cạnh bưu điện có bán tranh vỏ cây." Lâm Thanh Ninh nói.

"Sau đó thì sao?" Đoan Nghệ Hoa cười hỏi.

Không chờ Địch Tinh Thần trả lời, Bùi Úc liền lên tiếng.

"Sau đó đi xem phim, đi dạo phố cũ." Hắn cảm thấy đến phần này nên thay Địch Tinh Thần nói thì tốt hơn, tránh khiến Địch Tinh Thần xấu hổ, giọng điệu hắn bình tĩnh, trầm thấp: "Cuối cùng lên núi bắn pháo hoa."

Quả nhiên như hắn dự đoán, tất cả mọi người sau khi nghe thấy bắn pháo hoa, sắc mặt đều rất kinh ngạc.

Tất cả đều giật mình, quay đầu nhìn về phía hắn.

Trong lòng đều có một loại suy nghĩ, đệt, bắn pháo hoa?

Bùi Úc cũng quá đỉnh rồi!

Bọn họ đều thấy khϊếp sợ.

Bời vì bọn họ cảm thấy cái này còn đáng sơn hơn hoa sao của Nghiêm Chấp.

Nhớ lại cảnh hoàng hôn ngày hôm nay.

Cam(*)!

(*) 淦 - Ban đầu có nghĩa là nước ngấm vào trong thuyền, nhưng bởi vì nó phát âm giống với 干 (làm), do đó được sử dụng để biểu đạt cảm xúc mãnh kiệt. Nói chung 干 như đ*t ấy.

Bùi Úc nhìn mọi người.

Xem ra hắn đã trở thành tình địch số một rồi.

—————