Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 79


Hoắc Thành vừa bước ra, làn đạn lập tức cười phá lên.

【 Ha ha ha ha, cư nhiên là Hoắc Thành nhảy múa, 】

【 Theo những kinh hỉ mà hai khách mời trước mang lại, Hoắc Thành cũng khiến mọi người kinh ngạc không kém, nhảy một điệu múa khuynh thành đi ha ha ha ha. 】

【 Nhất vũ khuynh thành, câu này đã thành công làm tui bị sốc! 】

【 Quả nhiên Hoắc ca là người đảm đương khuấy động không khí. 】

Hoắc Thành cảm thấy cho dù mình dùng toàn lực ra sức nhảy múa, với thân hình vừa cao vừa cường tráng như anh, anh có nhảy kiểu gì cũng không biến thành đẹp được, có nghị lực nhưng tính linh hoạt quá kém, nghiêm túc nhảy múa ngược lại lại thấy xấu hổ.

Cho nên cuối cùng anh vẫn đi theo còn đường tấu hài, giả bộ vừa nghiêm túc vừa buồn cười, không chỉ làm khán giả tại hiện trường cười ha ha, ngay cả làn đạn cũng đang 【 ha ha ha 】.

【 Hoắc ca thật đáng yêu. 】

【 Trước kia tui còn cảm thấy hắn có chút du nhị(1), hiện tại đột nhiên thấy hắn thật đáng yêu. 】

(1) Du nhị 油腻: Thuật ngữ mạng đề cập đến mô tả chung về một số đặc điểm nhất định của đàn ông trung niên, bao gồm không chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, ngoại hình luộm thuộm và ăn nói thô lỗ.

【 Một người đàn ông hài hước thú vị có thể hạ thấp thân dưới, trong thực tế chính là bạn trai được chọn hàng đầu. 】

【 Thật sự, lớn lên đẹp trai nhiều tiền còn biết chọc bạn cười, thật là người chồng tuyệt phẩm nhân gian! 】

Hoắc Thành nghiêm túc lại mơ hồ nhảy múa, ngược lại hút được một đống fan hâm mộ, tiết tấu vũ đạo của phần cuối《 Bắc Quốc chi xuân 》tương đối nhanh, anh chàng chân tay vụng về vội vàng, chọc Địch Tinh Thần bật cười thành tiếng.

Sau khi Hoắc Thành biểu diễn xong liền gấp không chờ nổi mà đi tới. Ang ngồi xuống chỗ còn lại bên cạnh Địch Tinh Thần, hơi thở còn chưa ổn định hỏi Địch Tinh Thần: "Vừa rồi anh biểu hiện thế nào, có cứng không?"

Địch Tinh Thần nói: "Rất hài hước."

"Anh cũng biết sẽ buồn cười." Hoắc Thành nói: "Đáng tiếc bọn họ không thể xem em múa《 Bắc Quốc chi xuân 》."

Anh vừa rồi nhảy múa cả người đều là mồ hô, lúc này tuy cầm áo khoác nhưng không mặc vào: "Em và Bùi Úc được phân cùng một phòng, em biết chưa?"

Địch Tinh Thần vốn dĩ đã quên việc này.

Cậu "ừm" một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Thành bên cạnh.

Cậu cảm thấy tựa hồ như Hoắc Thành không biết Bùi Úc cũng thích mình.

Bất quá cũng khó trách, Bùi Úc trông lạnh lùng như vậy mà.

Nếu cậu không có hỏa nhãn kim tinh, sở hữu được góc nhìn của thượng đế, cậu cũng sẽ không phát hiện ra.

Bùi Úc che giấy thật sự quá tốt!

Kế tiếp là Đoan Nghệ Hoa lên sân khấu.

Đoan Nghệ Hoa vừa lên sàn liền khiến mọi người kinh ngạc, ban đầu có cư dân mạng không nhận ra y, y mặc một thân sơ mi trắng quần jean, ngồi trên sân khấu đàn một khúc《 Ngao Du 》.

Lần này y đàn tốt hơn so với mấy lần luyện tập trước đó, bản nhạc guitar có chút sắc thái kỳ ảo được y chơi nước chảy mây trôi, kinh động tất cả mọi người.

Cũng không biết vì sao khi Địch Tinh Thần nghe《 Ngao Du 》, vô cớ nhớ tới đêm hôm trước khi tới Bắc Thành, Nghiêm Chấp cưỡi con Halley chở cậu dọc theo con đường biển.

Bài hát này tạo cho cậu một cảm giác tùy ý, thanh xuân, điên cuồng, kịch tính, cuối cùng tiếng Motor gầm rũ biến mất trong tiếng sóng biển, đàn hải âu bay đi chỉ còn lại con đường dài yên tĩnh vô tận.

Sau khi đàn hết một bài, mọi người đứng lên vỗ tay, ngón tay Đoan Nghệ Hoa đều đang đau nhưng y đàn thực vui sướиɠ, một bài này giống như đem hết áp lực tình cảm của hắn phóng ra bên ngoài, kết thúc biểu diễn, y chỉ cảm thấy cả người hưng phấn.

Kết tiếp là Ôn Nặc, càng khiến cư dân mạng mở rộng tầm mắt.

【 Đây vẫn là Ôn Nặc tiểu khả ái nhà chúng ta sao? 】

【 Võ thuật Trung Hoa YYDS! 】

【 Công khí tăng 10%. 】

【 Ha ha ha ha ha, Ôn Nặc biểu diễn võ thuật mạnh mẽ như vậy, tại sao vẫn còn giác cậu ấy rất thụ ha. 】

【 Nãi hung nãi hung(2), cảm giác càng muốn khi dễ em ấy hơn. 】

(2) Nãi hung 奶凶: Một từ ngũ thông dụng trên mạng, sự xuất hiện của một con chó sữa dễ thương và mềm mại đang tức giận, thường được dùng để mô tả vẻ ngoài của một số người tương đối trẻ con và không che đậy, mềm mại và dễ thương, thường thì dáng vẻ giận dữ này đáng sợ nhưng nó lại làm mọi người thấy nó vẫn còn rất dễ thương.

【 Không có ai thích Ôn Nặc tiểu khả ái sao, vậy chúng tôi ôm đi đây. 】

Fans của Ôn Nặc không tính là nhiều nhưng rất tử trung(3), lấy fan ma ma và fan chỉ gái làm chủ.

(3) Tử trung 死忠: Fan trung thành với thần tượng.

Người tiếp theo lên sân khấu là Nghiêm Chấp.

Trước khi Nghiêm Chấp lên sân khấu, fan của anh đều chờ mong anh có thể kéo đàn violon.... Tuy rằng không biết anh biết chơi không.... Bởi vì chỉ còn lại ba tiết mục, một đàn violon, một đàn accordion, một ảo thuật.

Từ góc độ biểu diễn, đàn violon không thể nghi ngờ khiến người dễ dàng liên tưởng mong chờ nhất, đàn accordion thì nửa vời, ảo thuật là tiết mục làm người khó hình dung nhất trong ba màn biểu diễn. Rất nhiều người đều cảm thấy tiết mục ảo thuật này có thể còn không xuất sắc bằng vũ đạo của Hoắc Thành.

Ảo thuật phải chuẩn bị nhiều đạo cụ mới đẹp, ảo thuật gia cấp bậc thầy mới có thể đạt được hiệu quả kinh diễm. Khách mời luyến tống chơi ảo thuật, cũng chỉ gây được hiệu quả nho nhỏ.

Nhưng Hồ Anh và Hoắc Thành đều rất khẩn. trương.

Nghiêm Chấp là người biết tạo cách lãng mạn nhất trong tám khách mời, bọn họ cảm thấy anh sẽ tạo thủ thuật nhỏ trong lúc làm ảo thuật.

"Nghiêm Chấp, đến phiên cậu rồi." Quách Băng nói.

Nghiêm Chấp muốn biến gì tổ chương trình bọn họ cũng không rõ lắm, theo như nhân viên nói, Nghiêm Chấp thay đổi thành một vài ảo thuật nhỏ.

Nhưng Quách Băng đối với tiết mục này đặc biệt mong chờ.

Điều hắn mong chờ không phải là nội dung ảo thuật, trong thời gian một ngày chuẩn bị, điều kiện sân khấu cũng hạn chế, có thể suy ra Nghiêm Chấp muốn chơi ảo thuật thế nào.

Nhưng hắn cảm thấy tướng mạo khí chất này của Nghiêm Chấp, ăn mặc áo khoác dài đứng trên sân khấu cũng đủ mê hoặc một đống người.

Chương trình bọn họ về yêu đương, cũng không phải tìm kiếm ảo thuật đại tài!

Khán giả muốn nhìn người, không phải ảo thuật!

Sự thật đúng như hắn dự đoán, hắn nhìn vào chằm chằm màn hình theo dõi nhìn Nghiêm Chấp lên sân khấu. Toàn bộ sân khấu đen như mực lập tức sáng lên, Nghiêm Chấp ăn mặc áo khoác dài, áo len co cổ bao lấy chiếc cổ thon dài, cấm dục thân dĩ, dẫn tới làn đạn thét chói tai.

Nghiêm Chấp vẫn là nam khách mời có nhân khí cao nhất trong bốn mùa《 Hồng Lam tín hiệu 》.

【 Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá đi mất! 】

【 Thì ra dáng vẻ anh ấy không đeo kính chính là như thế này sao, cảm giác khí chất đều khác. 】

【 Không mang đàn violon, cũng không mang đàn phong cầm. Chẳng lẽ Nghiêm Chấp biểu diễn ảo thuật?! 】

Nghiêm Chấp mỉm cười, nói: "Bởi vì tổ chương trình lâm thời nói cho bọn tôi biết phải rút thăm để quyết định hạng mục biểu diễn, ban đầu muốn chơi guitar nhưng tôi không may chọn phải ảo thuật."

Tiếng cười vang vọng trong thính phòng, ngay cả bọn Hoắc Thành cũng nở nụ cười.

【 Tôi đệt, thật sự làm ảo thuật! 】

【 Nghiêm Chấp chơi ảo, thế nhưng tôi đột nhiên thấy có chút chờ mong! 】

Nghiêm Chấp tiếp tục nói: "Trước kia tôi đối với ảo thuật hoàn toàn không biết chút gì, vì vậy tôi đã dành khoảng thời gian một ngày để học mấy trò ảo thuật. Nhưng tôi học không tốt lắm, khả năng cần người lên sân khấu giúp tôi một chút."

Địch Tinh Thần nghe vậy lập tức có dự cảm không tốt.

Ở lối vào sân khấu, Hồ Anh đột nhiên vỗ lên khung cửa: "Tôi biết ngay mà!"

Ngay sau đó y thấy Nghiêm Chấp cười khẽ nhìn về phía Địch Tinh Thần ngồi hàng ghế đầu tiên: "Tinh Thần, em lên giúp tôi chút đi."

Nhà dột ngày đêm liên tục hứng trận mưa lớn.

Con tàu đến muộn nhưng lại đi ngược gió.

(3) Nguyên câu 屋漏偏逢连阴雨 — 船迟偏遇打头风: Đây là những gì chúng ta thường gọi là bất hạnh. Nói rộng hơn, nó đã đủ tồi tệ rồi nhưng nó chỉ xảy ra như vậy khi có một cú đánh thậm chí đã lớn còn đổ thêm dầu vào lửa.

Sợ ma quỷ có ngày gặp phải.

Trong đầu Địch TinH Thần lập tức nghĩ đến câu này.

Màn ảnh hướng về cậu, Địch Tinh Thần đành phải cười đứng dậy, cậu cởϊ áσ khoác ra đặt lên chỗ ngồi sau đó lên sân khấu.

Làn đạn lại biến thành phong cách hoàn toàn khác.

【 Nghiêm Chấp muốn ra đại chiêu sao! 】

【 Sao Băng CP cố lên! 】

【 Tôi đã nói mỗi người bọn họ đều đang làm trò, Nghiêm Chấp sao có thể chỉ biểu diễn mấy trò ảo thuật nhỏ như vậy được! 】

【 Hình như Địch Tinh Thần trở nên xấu hổ hơn. 】

【 Thật, bình thường cậu ấy là người cởi mở, sao cảm giác hiện tại rất xấu hổ ta! 】

Nếu có thể nhìn thấy làn đạn, Địch Tinh Thần sẽ hét lên một câu: "Tôi không có xấu hổ, tôi con mẹ nó đang khẩn trương!"

Kêu ông trời nhiều như vậy cũng vô dụng, ông trời một chút cũng không thương cậu.

Cậu mím môi, hỏi: "Anh muốn xem phối hợp với anh như thế nào?"

Nghiêm Chấp ôn nhu nhìn cậu: "Em không cần khẩn trương, rất đơn giản."

Nghiêm Chấp lấy một cái dây thun từ trong túi ra, giơ lên trước để mọi người nhìn lại giao cho Địch Tinh Thần để cậu kiểm tra một lần.

"Là dây thun bình thường." Địch Tinh Thần nói.

Nghiêm Chấp lại cười, dùng bốn ngón tay làm căng dây thun sau đó, ra hiệu cho Địch Tinh Thần duỗi tay.

"Duỗi tay."

Lần này Địch Tinh Thần thật sự tò mò.

Cậu phát hiện ảo thuật có chỗ tốt, đó là sự chú ý sẽ bị hấp dẫn theo, trong đầu cậu sẽ không có suy nghĩ lung tung rối loạn nào. Cậu vươn tay ra ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chấp, thấy Nghiêm Chấp mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu, tươi cười đẹp mắt.

Trong lòng cậu hoảng loạn, cúi đầu xuống, đúng lúc này, Nghiêm Chấp bỗng nhiên vỗ tay cậu, trong tích tắc dây thun trên tay Nghiêm Chấp truyền sang tay cậu.

【 Vãi nồi vãi nồi vãi nồi! 】

【 Sao làm được hay vậy! 】

【 Quá nhanh rồi! 】

Hai mắt Địch Tinh Thần sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Chấp, trên mắt thần sắc không thể tưởng tượng được.

Nghiêm Chấp thấy bộ dáng kinh ngạc kia của Địch Tinh Thần, cười càng thêm ôn nhu: "Lợi hại không?"

"Sao anh làm được thế?" Địch Tinh Thần nói xong giơ tay lên trước camera để mọi người cùng xem.

Cậu cảm giác trong nháy mắt dây thun liền ở trên tay cậu, quá thần kỳ!

Nhưng hứng thú chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vì tiếp theo Nghiêm Chấp lại làm hai màn ảo thuật, cái trước càng khoa trương hơn cái trước, ngay cả Hồ Anh cũng xem đến ngây người.

Hoắc Thành nghĩ, anh hối hận, ban đầu anh cho rằng trò ảo thuật này rất nhàm chán, không nghĩ tới ảo thuật còn có thể tìm Địch Tinh Thần tới hỗ trợ. Xem ra đơn điệu không phải là ảo thuật mà là người chơi ảo thuật. Sao anh lại không có ý nghĩ này như Nghiêm Chấp chứ.

Với sự tương tác này, ảo thuật càng thêm thú vị, còn có thể tạo ấn tượng với Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần hoàn toàn bị màn ảo thuật của Nghiêm Chấp làm cho sợ ngây người.

Nghiêm Chấp có thể biến dây đứt được nối lại, có thể biến tiền xu trong lòng bàn tay thành tờ giấy bị đốt cháy bay lên.

Sao có thể làm được như vậy thế!

Cậu hoàn toàn bị hấp dẫn, càng ngày càng phối hợp, Nghiêm Chấp muốn cậu làm cậu cậu sẽ làm cái đó.

"Trò ảo thuật cuối cùng." Nghiêm Chấp nói xong lấy hộp giấy cứng từ trong túi ra.

Đó là cái hộp khắc băng trước đó Nghiêm Chấp đã đưa cho cậu xem.

Địch Tinh Thần đã hoàn toàn quên mất cảm giác khẩn trương, cậu có trực giác trò ảo thuật cuối cùng này của Nghiêm Chấp rất có khả năng sẽ ra đại chiêu, cậu vô cùng chờ mong mà nhìn Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp nói: "Em cầm đi."

Địch Tinh Thần cầm cái hộp kia trong tay.

"Giơ lên để mọi người nhìn xem." Nghiêm Chấp lại nói.

Địch Tinh Thần mở hộp ra giơ lên trước camera để mọi người xem.

Trong màn hình, ánh đèn chiếu lên chiếc hộp khắc băng kia, phát ra thứ ánh sáng rực rỡ thanh mát.

【 Cái gì vậy cái gì vậy? 】

【 Giống như một bông hoa. 】

【 Giống hoa băng! 】

Nghiêm Chấp hỏi Địch Tinh Thần: "Nhìn ra là cái gì không?"

"Băng khắc." Địch Tinh Thần nói: "Một bông hoa được khắc từ băng."

Nghiêm Chấp lại hỏi: "Nhận ra là hoa gì không?"

Địch Tinh Thần nhìn kỹ, sau đó lắc đầu.

Cánh hoa kia được điêu khắc rất nhỏ, đại khái do tay nghề điêu khắc của Nghiêm Chấp còn chưa được thuận, khắc được bông hoa khá phức tạp lộn xộn, cánh hoa cũng không ra hình dạng rõ ràng, nhưng khi ánh đèn chiếu kên thật sự rất đẹp , có một loại vẻ đẹp tinh xảo.

Cậu nghĩ Nghiêm Chấp muốn biến ra cái gì?

Đám Bùi Úc ở dưới đài cũng nghiêng thân về phía trước.

Hoắc Thành đã quên đề phòng và cảnh giác, lòng tràn đầy tò mò không biết Nghiêm Chấp sẽ biến ra cái gì.

Nghiêm Chấp dùng tấm vải hình ô vuông đậy lên chiếc hộp, nói với Địch Tinh Thần: "Thổi một hơi"

Địch Tinh Thần nửa tin nửa ngờ thổi vào trong hộp một hơi.

"Em thích nhất là hoa gì?" Nghiêm Chấp hỏi.

Địch Tinh Thần sửng sốt, trong nháy mắt cậu nhận ra thứ mà Nghiêm Chấp điêu khắc là hoa gì.

Nhỏ bé khó điêu khắc, bông hoa cánh nhỏ.

Trái tim cậu đột nhiên nảy lên, cậu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chấp, đối diện với khuôn mặt ý cười dịu dàng của Nghiêm Chấp.

"Hoa sao." Cậu thành thành thật thật mà nói.

"Vậy tôi sẽ đưa cho em một bó hoa sao."

Nghiêm Chấp nhấc tấm vải kia lên, chiếc hộp trong tay đã không thấy chỉ thấy trong tay anh xuất hiện một bó hoa sao nhỏ màu trắng.

"Vãi.... đạn." Hoắc Thành ở trong thính phòng không nhịn được mắng.

Bùi Úc đều bị chinh phục bởi thủ thuật của Nghiêm Chấp.

Không thể không phục.

【 A a a a a a a! 】

【 A a a a a a a a a a a a a a. 】

【 Vì sao Địch Tinh Thần thích hoa sao, anh ấy lập tức có thể biến ra một bó hoa sao vậy, quá thần kỳ, đây thật sự là ảo thuật! 】

【 Người chị em ạ, cô thật ngây thơ, khẳng định biết Địch Tinh Thần hoa sao cho nên mới biến ra hoa sao đi! 】

【 Hoa sao, là bởi vì tên của Địch Tinh Thần sao? 】

【 A a a a, cô không nói tôi cũng không ý thức được! 】

【 Quá lãng mạn, Lục ca YYDS! 】

【 Tôi đưa em một bó hoa sen! A a a a a a a! 】

A a a a, Quách Băng cũng theo làn đạn biến thành chuột chũi.

Không hổ là Nghiêm Chấp, thật con mẹ nó có biện pháp!

Hồ Anh nắm khung cửa, nghiến răng nghiến lợi: Thua thua thua!

Địch Tinh Thần có chút ngốc, mặt bất thình lình bị lãng mãn biến đỏ bừng, nếu là cậu trước đây hoặc là khán giả và người theo dõi không hiểu rõ có thể sẽ không hiểu được tâm tư của Nghiêm Chấp, nhưng giờ phút này cậu đã hiểu rõ tâm ý trong Nghiêm Chấp, bởi vậy trong nháy mắt cũng biết được dụng ý trong màn ảo thuật của Nghiêm Chấp. Cậu mím môi, còn chưa kịp xấu hổ liền chú ý tới ngón tay Nghiêm Chấp dùng băng vải băng bó, băng vải kia dính một chút máu, ngón tay càng trắng nõn đẹp đẽ.

Mặc kệ cậu có dự đoán được hay không, có thích hay không, nhưng với màn ảo thuật này hoàn toàn phát ra từ chân tâm của Nghiêm Chấp.

Anh cầm bó hoa sao trong tay, Nghiêm Chấp không nhìn cậu cũng không nói cái gì, anh cúi người hướng về phía khán giả trong thính phòng, giống như đây chỉ là một màn ảo thuật bình thường, cũng không có dụng ý đặc biệt nào. Tình cảm của hắn được che giấu và khắc chế, Địch Tinh Thần nghĩ, nếu bản thân không biết chuyện có thể sẽ không phát hiện ra tình ý phía sau màn ảo thuật.

Cũng là bởi vì cậu nói cậu thích hoa sao, ảo thuật gia liền biến ra một bó hoa sao, nếu là cậu của ngày hôm qua đại khái sẽ kinh ngạc, nghĩ thầm vì sao anh biết cậu sẽ thích hoa gì mà có thể biến ra được. Đây thật sự là ảo thuật, đặc biệt lợi hại.

Bó hoa sao trong tay ở dưới ánh đèn phát ra mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương thuộc về Nghiêm Chấp. Ở nơi đầy băng tuyết, toàn bộ trấn nhỏ không có chỗ bán hoa, cũng không biết Nghiêm Chấp chạy bao xa mới mua được hoa sao về, lại tốn bao nhiêu thời gian mới có thể điêu khắc được bông hoa này.

---------

Thật sự tôi thích hết các anh công làm sao bây giờ.