Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 49
Chương trình có một khởi đầu tốt đẹp, nhà làm phim Chu Lan cũng rất cao hứng.
Cô đến thẳng đại trạch Chu gia trước, muốn chúc mừng với Bùi Úc một phen, thuận tiện tâm sự với hắn về lần thu hình tiếp theo.
Ngày mai phải đi Bắc Thành, dựa theo kinh nghiệm của cô, trạm Bắc Thành khẳng định sẽ càng kịch liệt hơn so với Nam Thành.
Tuần đầu tiên của luyến tống về cơ bản là dùng để lên men và mở đường, tới tuần thứ ba, tuyến tình cảm gần như có thể xác định và định hình hoàn toàn. Trong thời kỳ này, mỗi một lần hẹn hò đều quan trọng, rất nhiều cảnh lãng mạn sẽ phát sinh trong lúc này.
Vừa vặn, Bùi Hoa Nùng và Chu Giang Bạch cũng ở nhà.
Hai anh em Chu Lan và Chu Giang Bạch thực thích đối đầu với nhau, Chu Giang Bạch nhìn thấy cô liền nói: "Cô bận rộn như thế còn có thời gian rảnh tới thăm lão già tôi sao."
"Không phải tới gặp anh, em tới gặp Bùi Úc và chị dâu."
Bùi Hoa Nùng cười bưng ly trà cho cô.
Chu Lan hưng phấn ngồi xuống, hỏi: "Hai người có xem chương trình không?"
"Nhắc tới cái này anh liền tức giận." Chu Giang Bạch nói: "Em làm cô người ta, chương trình biên tập cắt Bùi Úc thành như thế, em cũng không quản?"
Bùi Hoa Nùng an ủi ông nói: "Bọn họ làm chương trình, luôn yêu cầu sự bùng nổ, đều phải chỉnh sửa kịch bản."
Chu Lan nói: "Oan uổng cho em, tính tình của Bùi Úc không phải anh không biết, trên thực tế nó còn kiêu ngạo hơn khi quay chương trình nữa."
Bùi Hoa Nùng cười mỉm nói: "Vậy em phải chiếu cố nó một chút nha. Đừng để nó bị cư dân mạng mắng thảm."
Bà xem tập đầu tiên những khách mời khác đều được đánh giá tốt, duy chỉ có Bùi Úc, người mắng còn nhiều hơn người thích, đều nói hắn mặt thối không hòa đồng.
"Em đến chính là muốn tâm sự với nó." Chu Lan nói: "Hi vọng nó có thể chủ động một chút, các cư dân mạng mắng như thế nào cũng không sao, lại cũng chẳng phải nhân dân tệ, đâu ai có thể được người người thích chứ, nó cũng không để bụng, nhưng thật ra em cảm thấy nó nên nắm chặt chút, người nó thích sắp bị người khác theo đuổi tới tay đến nơi rồi."
Trước đó Bùi Hoa Nùng đã được nghe Chu Lan nói qua chuyện của Địch Tinh Thần, nghe vậy cười nói: "Đứa nhỏ Tinh Thần kia, rất không tồi, nhìn thực giống mặt trời."
Có lẽ bởi vì biết được người con trai mình thích là ai, Bùi Hoa Nùng mang theo định kiến(1) để đánh giá cậu, chỉ cảm thấy đứa nhỏ Địch Tinh Thần này lớn lên khiến người ta phải thích, tích cách cũng làm cho người ta thích.
(1) Nguyên văn 滤镜: Định kiến, khiến mọi người nhìn mọi thứ một cách thiếu khách quan, có thể làm đẹp hoặc xấu.
Chu Giang Bạch cũng khác thích cậu.
"Vậy em phải giúp đỡ người trong nhà đấy." Chu Giang Bạch nói.
"Em sẽ giúp nó." Chu Lan nói: "Nhưng nó không cần em giúp, nói muốn tự mình ra tay."
Chu Giang Bạch liền cười nói: "Thằng nhóc này sắp yêu đương rồi, cuối cùng cũng có chút giống bộ dáng người trẻ tuổi."
"Em đến chính là muốn tâm sự với nó đây." Chu Lan nói: "Nó ở nhà không?"
"Ở, nói ngày mai phải đi Bắc Thành rồi, hôm nay hiếm có ở nhà một ngày với bọn chị." Bùi Hoa Nùng nói: "Chắc đang ở quán đấu kiếm bên cạnh. Trương Duy Tư tới."
Trương Duy Tư là vận động viện đấu kiếm nổi danh, mấy năm trước sau khi giải nghệ bắt đầu làm huấn luyện viên chuyên môn. Bởi vì khi còn trẻ do Chu Giang Bạch thích vận động đấu kiếm, Trương Duy Tư bởi vậy mới quen biết người của Chu gia. Chu Giang Bạch còn đặc biển biến sân sau nhà bọn họ thành một hội quán nhỏ.
Sau khi Chu Giang Bạch tuổi tác đã cao, Trương Duy Tư liền trở thành huấn luyện viên độc quyền của Bùi Úc, một thân kỹ năng kia của Bùi Úc, đều là ông dậy.
Bùi Úc trên nhiều khía cạnh đều có tư chất thiên tài, hắn hoàn toàn vì Chu Giang Bạch mới chơi đấu kiếm, cũng coi như trở thành một môn yêu thích, nhưng tư chất hắn xuất chúng, chơi cái gì cũng đặc biệt tốt.
Khi Chu Lan bước vào hội quán đấu kiếm, Trương Duy Tư và Bùi Úc đang đánh khó phân thắng bại.
Bùi Úc mặc bộ quần áo đấu kiếm màu trắng, mang mặt nạ bảo hộ, tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng nhìn dáng người cũng đủ biết đây là cực phẩm soái ca, vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp.
Chu Lan cảm thấy tiếc nuối vì chương trình bọn họ không phơi bày được kỹ năng đấu kiếm của Bùi Úc, loại vận động này không giống với bóng rổ, thích là có thể chơi, nhưng khách mời khác sẽ không, bọn họ đi hẹn hò sẽ không chọn đi hội quán đấu kiếm.
Trước đó khi quay quảng bá, cô thật ra đã từng đề nghị qua nhưng Bùi Úc không đồng ý.
Hắn có thể tham gia luyến tống là một thỏa hiệp lớn rồi, không có ý định thể hiện kỹ năng nào của mình.
Cũng không biết hiện tại hắn có hối hận không.
Bùi Úc khi đang vận động phi thường bùng nổ, hơn nữa ra tay lại ôn chuẩn tàn nhẫn, hắn là người cực thích vận động, bởi vậy mới duy trì được phản ứng cực nhanh nhẹn. Trương Duy Tư lại lần nữa bị hắn đánh bại, cởi mặt nạ bảo hộ nói: "Không được, không đánh lại cậu."
Bùi Úc cũng tháo mặt nạ bảo hộ xuống, cởi bộ đấu kiếm trên người lộ ra khuôn mặt ửng hồng.
Quần áo bên trong đều ướt đẫm, trên mặt trên cổ đều là một mảnh đỏ bừng, tất cả đều là mồ hôi.
"Mỗi lần thấy con mồ hôi đầm đìa như mưa, ta nghi ngời con được làm từ nước đấy." Chu Lan nói.
Bùi Úc quay đầu nhìn Chu Lan.
Trương Duy Tư cùng Chu Lan chào hỏi, bọn họ đều là người quen, tiếp đón xong Trương Duy Tư liền đi tắm rửa trước.
"Cô tìm con?" Bùi Úc hỏi.
Chu Lan nói: "Con trước tiên tắm rửa sạch một thân mồ hôi đi rồi nói. Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy."
"Trời sinh." Bùi Úc nói.
Bùi Úc quay về tắm rửa, Chu Lan liền vào phòng hắn ngồi chờ.
Phòng của Bùi Úc rất lớn, là căn phòng lớn nhất ở Chu gia, nhưng đồ đạc lại rất ít, bởi vậy thoạt nhìn căn phòng thực trống trải, thiết kế theo phong cách tối giản với hai màu đen trắng, đường nét phi thường mạnh mẽ.
Bùi Úc có một loại cố chấp kỳ lạ đối với màu sắc, người trẻ tuổi thường thích màu sắc tươi sáng nhưng hắn đều không thích.
Căn phòng to như vậy chỉ có hai màu đen trắng cực đơn giản, bỗng nhiên cô thấy một nét đỏ.
Trong căn phòng chỉ có duy nhất một thứ màu đỏ, trong bình hoa màu trắng trên đầu giường cắm hai bông hoa hồng màu đỏ sắp khô héo.
Bạn nhìn đi, người lại nhạt cũng có một trái tim mềm mại.
Bùi Úc tắm rửa xong đi ra, bắt đầu thu dọn lại vali hành lý.
Chu Lan cười nói: "Nên để những cư dân mạng đó nhìn thử, con không phải đại thiếu gia không biết làm gì, cái gì cũng đều là tự mình làm."
Cô nhìn bốn cái vali hành lý trên mặt đất.
"Lần này con mang nhiều vậy à, mấy đứa ở đó một tuần thôi mà."
Bùi Úc chuẩn bị bốn chiếc áo khoác lông vũ.
Ngoài ra còn có các kiểu đáng khăn quàng cổ đủ máu sắc khác nhau.
"Con thích màu sắc tươi sáng như này từ khi nào vậy?"
Bùi Úc "vâng" một tiếng.
Chu Lan hai mắt phát sáng: "Chẳng lẽ con chuẩn bị những thứ này cho người khác?"
Cô thực vui mừng: "Con thật có bản lĩnh a, ta còn sợ con chưa thông suốt đây."
Cô ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét hành lý mà Bùi Úc chuẩn bị, giày, bao tay, quần trượt tuyết, mũ bông, miếng giữ ấm, còn có túi y tế.
Chuẩn bị còn đầy đủ hơn so với tổ chương trình.
"Những thứ này đều là tổ chương trình nhắc nhở bọn con phải chuẩn bị." Bùi Úc nói.
Chu Lan nhìn những thứ như mũ và bao tay, đều có hai bộ trở lên.
"Ừm, rất săn sóc, cậu ấy sẽ thích."
Bùi Úc nói: "Không riêng gì em ấy, còn có Ôn Nặc, con nghĩ hai người bọn họ chuẩn bị không đầy đủ."
Bọn họ mua áo khoác thôi khẳng định không đủ ấm, tính năng và chất lượng chắc chắn đều không tốt bằng đồ của đám phú nhị đại bọn họ. Hắn sợ chỉ chuẩn bị cho Địch Tinh Thần thôi không quan tâm đến Ôn Nặc, dựa theo tính cách của Ôn Nặc, không biết có trở nên mẫn cảm tự ti hay không.
Nếu Địch Tinh Thần đã săn sóc Ôn Nặc như thế, hắn cũng học theo săn sóc một chút.
Chu Lan sửng sốt, lần đầu tiên cô thấy cháu trai mình rất tinh tế.
Nếu hắn chịu để tâm, nguyên lai sẽ thành người thực săn sóc.
Chu Lan mỉm cười, nói: "Xem ra ta không còn gì để dặn dò con nữa. Rất nhiều người hỏi ta, trong luyến tống, nếu muốn thành công thì nên làm cách nào, ta chỉ nói với bọn họ thế này, chỉ có một điểm, ta cảm thấy chân tâm đổi chân tâm, chỉ cần trao đi chân tâm của mình, người con thích còn có khán giả đều sẽ nhìn thấy được."
Bùi Úc "dạ" một tiếng, cẩn thận đem chiếc mũ kiểu dáng dáng Bugs Bunny gấp gọn bỏ vào trong vali.
Quần áo, giày trong vali này đều vừa số đo của Địch TinH Thần, thật nhiều thứ có hoa văn liên quan đến ngôi sao, một số rõ ràng, một số khó phát hiện ra.
Chu Lan cười, thấp giọng nói: "Bùi Úc, đến chương trình hãy yên đương thật tốt đi."
Không cần nghĩ đến kết quả, nhiệt liệt mà yêu một lần.
Vì phải đáp chuyến bay lúc sáng sớm, ba Địch mẹ Địch giúp Địch Tinh Thần kiểm tra lại những đồ cần mang.
Ba Địch cầm danh sách đọc từng món đồ, mẹ Địch ở bên cạnh kiểm tra từng thứ. Địch Tinh Thần ngồi một bên cười xem.
Vừa nhìn, hốc mắt liền thấy ươn ướt.
Cậu bỗng dưng nhớ đến người thân của mình.
Người thân của cậu.
Làm một người xuyên sách, cậu kỳ thật đã sớm chấp nhận số phận, có đôi khi nghĩ lại xác định không rõ đâu là thế giới thực đâu là mộng. Cậu ở thế giới này có một cuộc sống mới, có cha mẹ mới, cậu có lẽ đã đổi thế giới cho Địch Tinh Thần trong nguyên tác, nghĩ như vậy, trong lòng xem như được an ủi.
Chia tay ngắn ngủi chỉ có cảm giác buồn, sinh ly tử biệt lại không thể lay chuyển được.
Đều là người rất tốt.
Làm tốt chuyện của mình, chăm sóc những người mà mình có thể chăm sóc.
Cậu thở ra một hơi, bình phục cảm xúc ban đầu của mình, nói: "Đều đã kiểm tra vài lần rồi, sẽ không thiếu đâu."
Mẹ Địch nói: "Tốt hơn hết nên kiểm tra kỹ càng một lần, đừng bỏ sót thứ gì."
Ba Địch nói: "Thôi, không kiểm tra nữa, bọn chúng có tổ chương trình đi theo, bọn họ càng để tâm đến sức khỏe ăn toàn của khách mời hơn chúng ta."
Địch Tinh Thần nói: "Đúng vậy."
Bọn họ khóa vali lại cẩn thận, bên phía tổ chương trình lại gọi điện cho cậu, nói ngày mai sẽ có nhân viên phụ trách đến đón cậu đến sân bay.
Lần nay Hồ Anh vẫn là người mang vali nhiều nhất.
Y mang theo sáu cái vali.
"Cậu muốn chuyển nhà à." Thỏ Thỏ nói.
"Bên kia lạnh muốn chết, tất phải mang hai đôi cùng lúc, một chút cũng không khoa chương đâu, bọn tớ có thể sẽ đến thôn bắc cực xem cực quang, cậu biết thôn bắc cực không, đó là nơi lạnh nhất!"
"Vậy cậu cũng không cần mang nhiều như thế đâu." Thỏ Thỏ nói: "Giống lần trước, cậu mặc không hết... Cậu còn mang mặt nạ, lạnh vậy cậu còn muốn đắp mặt nạ?"
"Trong phòng khẳng định có giường đất đi? Không có máy sưởi sao?" Hồ Anh suy nghĩ một lúc: "Bỏ đi, mang hết đi, vạn nhất dùng đến."
Y giao hành lý cho tổ chương trình mang đi trước, sau đó cùng Thỏ Thỏ đi ăn cơm.
Cơm nước xong, y dự định đi cắt tóc.
"Cậu thật sự muốn xoay người làm công?" Thỏ Thỏ cười hỏi.
Hồ Anh nhìn mái tóc dài của mình: "Vừa công vừa thụ, thắng thì làm công, thua thì là thụ."
Chẳng lẽ không gia tăng được tỷ lệ thắng Địch Tinh Thần sao.
Địch Tinh Thần muốn làm công thì y làm thụ, Địch Tinh Thần muốn làm thụ, y cũng có thể xoay người làm công!
Xác xuất gấp đôi so với người khác!
So với những người khác, trước khi đi Ôn Nặc bận rộn cả một đêm, việc kinh doanh cửa hàng của bọn họ hai ngày nay rõ ràng tốt hơn một chút, một số người đến cửa hàng bánh ngọt của bọn họ mua đồ, vì muốn giữ khác, y gần như đều ở trong tiệm tiếp đãi khách cả ngày, buổi tối đóng cửa cũng muộn hơn ngày thường.
Thời điểm y chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên có chuyển phát nhanh tới đưa đồ.
Dối phương đưa cho y một cái túi rất lớn.
Một chiếc túi hàng hiệu.
Ôn Nặc giật mình, hỏi: "Tôi không mua đồ."
"Cậu là Ôn Nặc phải không?" Đối phương nhìn địa chỉ: "Không sai, cậu xem đi, tiệm bánh ngọt Nhất Nặc Thiên Kim, chính là nơi này, cậu ký nhận giúp tôi."
Ôn Nặc tức khắc nghĩ tới tổ chương trình.
Sau khi ký nhận xong, Kim Thiến hưng phấn mà nói: "Mở ra nhìn xem là cái gì."
Bọn họ mở túi ra, phát hiện bên trong là một áo khoác lông.
"Oa, cái áo khoác này..." Kim Thiến nói: "Cái này rất đắt, tớ không nỡ mua! Ai cho cậu vậy?"
Ôn Nặc lắc đầu, y không biết.
Đối phương không để lại lời nhắn gì cho y.
Nhưng y rất cảm động.
Mà đối phương hiển nhiên cũng không muốn để y biết mình là ai.
Đây chỉ là ý tốt đến từ người vô danh mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Tinh Thần ngồi lên xe của tổ chương trình.
Ba Địch mẹ Địch tiễn cậu lên xe, vẫy tay tạm biệt cậu dưới ánh ban mai.
"Chú ý an toàn." Mẹ Địch nói.
Địch Tinh Thần gật đầu: "Hai người quay về đi."
"Chú dì có thể xem phát sóng trực tiếp, tuần này bọn cháu phát sóng trực tiếp rất nhiều." Nhân viên cười nói.
Xe dần dần đi xa, mẹ Địch vỗ lưng ba Địch nói: "Đừng nhìn nữa, không thấy nữa rồi."
"Trưởng thành rồi, dần dần phải rời xa nhà rồi." Ba Địch nói.
"Cho nên mới nói cha mẹ và con cái không thể luôn ở cạnh nhau mọi lúc, muốn người ở bên còn phải dựa vào bạn già." Mẹ Địch cười nói.
Hai vợ chồng cùng nhay lên lầu, mẹ Địch cảm khái: "Thật ra em cảm thấy những khách mời này đều rất tốt, Bùi Úc, Hoắc Thành còn cái người tên Nghiêm Chấp kia nữa, còn có những người mà chúng ta chưa gặp, hẳn là đều rất tốt. Con trai nếu như thật sự tìm được người mà nó thích trong chương trình này, cũng rất tốt, tương lai không còn cô đơn nữa."
8 giờ 10 phút sáng ngày thứ hai, Địch Tinh Thần ngồi trên máy bay đi Bắc Thành.
Cậu xuyên qua cửa sổ nhìn toàn bộ Nam thành, tòa nhà san sát nhau, sông dài nối biển.
Cùng lúc đó, xinghai.com nếm được ngon ngọt lại một lần nữa tuyên bố bản xem trước phát sóng trực tiếp.
Tập đầu tiên nhận được nhiệt lớn, cư dân mạng chú ý đến 《 Hồng Lam tín hiệu 》 trực tiếp tăng gấp đôi, 《 Hồng Lam tín hiệu 》 mùa này dựa vào giá trị nhan sắc siêu việt cùng tính cách thiết lập, thành công trở thành gameshow được đón xem nhiều nhất trong mùa đông này, phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu, đề tài đã bùng nổ trên các diễn đàn lớn.
Một đoạn video ngắn nhanh chóng được lan truyền mạnh mẽ.
Đây là video được thực hiện bởi mỗ UP, sở dĩ có thể nổi tiếng là bởi vì sự sáng tạo của anh ta.
Nhấn mở video, đầu tiên hiện ra là một đoạn video quay cảnh đạo diễn Quách Băng đang tiếp nhận phỏng vấn, hắn đứng trên sân khấu, nói với phóng viên: "Chúng tôi sẽ chiếu trên vệ tinh."
Đây vốn dĩ là một đoạn phỏng vấn bình thường, nguyên bản đang trả lời câu hỏi của phóng viên mùa thứ tư có chiếu trên vệ tinh hay không.
Nhưng là!
Ngay khi hắn nói xong câu đó, video đột nhiên thay đổi phong cách, phát nhạc thiếu nhi tên 《 Tiểu Tinh Tinh 》.
【 Lấp lánh lấp lánh sáng rọi, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ. 】
Nhiều ảnh chụp từ các loại video của Địch Tinh Thần được cắt nối biên tập, kỹ thuật chỉnh sẽ của mỗ UP rất cao siêu, chỉ dựa vào cảnh quay của phát sóng trực tiếp trực tiếp và nội dung của tập đầu tiên, lại phối hợp với câu thoại xấu hổ của kịch truyền thanh nổi tiếng nào đó, chỉnh sửa thành một cốt truyện Tu La tràng bảy khách mời cùng tranh giành Địch Tinh Thần!
Bá đạo tổng tài Hoắc Thành, nam thần cao lãnh Bùi Úc, vương thần cấm dục Nghiêm Chấp, mỹ nhân nóng bỏng Hồ Anh, tiểu đáng yêu Ôn Nặc, v...v....
Làn đạn tràn đầy màn hình:【 UP chủ yyds! 】
【 Sẽ thượng tinh? Vậy tôi yên tâm rồi. 】
【 Tống nghệ thượng tinh, hì hì hì. 】
【 Nguyên lai mọi thứ đều do nhân duyên! 】
—————
Kiều: Thượng tinh chính là chiếu trên truyền hình vệ tinh trên TV á.