Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 29


Hoắc Thành hôm ra ra cửa rất sớm.

Giác quan thứ sáu nói cho anh biết cuộc cạnh tranh càng ngày càng khốc liệt.

Chỉ chờ đợi thôi thì không đủ, mọi người đều đang ngủ đông chỉ chờ đến thời cơ là nhảy ra.

Sau khi đến công ty, anh nói với trợ lý: "Hỏi thử ai nấu ăn ngon nhất trong công ty, gọi người tới đây một chuyến."

Trợ lý sững sờ.

"Nấu ăn?"

Hoắc Thành ừm một tiếng, nói: "Bỏ đi, buổi trưa tìm cho tôi một nhà hàng, nói đầu bếp đích thân nói chuyện với tôi. Phải là nhà hàng chuyên món ăn nấu tại gia, không cần quá cao cấp."

"Hoắc tổng, ngài lẽ nào muốn học nấu ăn?" Bởi vì tham gia chương trình tạp kỹ sao!

Mọi người lần lượt ra cửa, Nghiêm Chấp giữ lời hứa ngày hôm qua, Địch Tinh Thần và Ôn Nặc đều ngồi xe Nghiêm Chấp.

Ôn Nặc lần đầu tiên ngồi xe của Nghiêm Chấp có chút căng thẳng, chủ động ngồi ghế phía sau.

Địch Tinh Thần liền ngồi ghế phụ.

"Anh đổi dầu thơm trong xe rồi à?" Địch Tinh Thần hỏi,

Nghiêm Chấp ừm một tiếng.

Mùi của dầu thơm này rất dễ ngửi, mang theo một chút khí vị của gỗ hương, sau đó lại mang mùi vị ngọt ngào của thuốc lá.

Dựa theo nguyên văn, đây vốn là một loại dầu thơm có thuộc tính nghiêm ngặt: "LOEWE Morning After the Event."

*LOEWE: Là một tên thương hiệu được lấy cảm hứng từ thiết kế của Berthold Wolpe, nhà thiết kế và nghệ thuật chữ người Đức, là sự tôn vinh di sản của Wolpe và tính tân thời trong thiết kế của ông.

Vừa nhìn tên loại dầu thơm này liền biết là người thuộc Đường gia.

Dầu thơm "Morning after the event" chủ yếu được đóng gói theo phong cách nhạt nhẽo, màu xám đen, ngắn gọn vuông vắn, khẩu hiệu là: 【 Sau triền miên là bình minh ló dạng. 】

Địch Tinh Thần cảm thấy đây là dấu hiệu quan trọng, bởi vì Nghiêm Chấp đi theo tuyến đường của quân tử ôn nhuận, nước hoa trên người anh trước kia là BVLGARI, mát lạnh lại sạch sẽ, không gây khó chịu.

Hiện tại được thay thế bởi dầu thơm "khiến người ta tự chìm trong giấc ngủ vài phút", có lẽ cậu có thể dò xét được nội tâm bí ẩn bên trong Nghiêm Chấp từ mùi hương thoang thoảng.

Phảng phấp như đang ấp ủ một luồng bão táp.

Về khoảng cách, kỳ thực Trung Vũ cách ngôi nhà nhỏ Hồng Lam gần hơn, nhưng Địch Tinh Thần có ý định chăm sóc Ôn Nặc một chút liền nói với Nghiêm Chấp: "Đưa Ôn Nặc đi trước đi, em không vội."

Nghiêm Chấp liền đưa Ôn Nặc đến cửa hàng bánh ngọt mà y đang làm.

Ôn Nặc cùng bạn hợp tác mở cửa hàng đồ ngọt, vị trí nằm bên cạnh một tiểu khu cũ kỹ, bởi vì khoảng cách cách đường lớn khoảng hơn một trăm mét cho nên vị trí cũng không tính là quá tốt, khách cũng không nhiều, đến mua chủ yếu đều là khách quen cạnh tiểu khu. Mà một khu nhà cũ này ngói đen tường đỏ rất có mùi vị của thập niêm năm mươi, nếu nổi tiếng nói không chừng có thể trở thành địa điểm nổi tiếng trên mạng.

"Đến cũng đã đến, chúng ta vào nhìn một lát đi." Địch Tinh Thần cười nói.

Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần đều xuống xe, Địch Tinh Thần ngẩng đầu thì thầm: "Tiệm đồ ngọt Nhất Nặc Thiên Kim, oa, cái tên này nghe thật hay."

*Nhất nặc thiên kim 一诺千金: Ngoài ra còn có nghĩa một lời nói một gói vàng.

"Thời điểm đặt tên cho cửa hàng bọn tôi đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên đặt thế nào mới tốt, cuối cùng lấy một chữ trong tên tôi và bạn của tôi, cô ấy tên Kim Thiên."

Vẫn luôn tương đối trầm lặng Nghiêm Chấp nghe đến đó cũng nở nụ cười, nói: "Tên hay."

"Muốn không phát tài cũng khó." Địch Tinh Thần cười nói.

Hai người bọn họ cùng Ôn Nặc vào cửa hàng dạo một vòng, Địch Tinh Thần còn đặc biệt ở cửa hàng bọn họ mua một cái bánh kem nhỏ.

"Em để dành trưa ăn."

Ôn Nặc rất cảm động.

Bởi vì những cảnh quay thế này có thể làm tăng cơ hội xuất hiện của cửa hàng bọn họ trong chương trình, cho dù là một giây đồng hồ thôi cũng làm khán giả thấy rõ tên cửa hàng của họ, nó có thể mang lại cho bọn họ không ít lượng khách.

Y là người tầm thường nhất trong số tám người, trước sợ phân đoạn quay cửa hàng bọn họ sẽ bị cắt mất.

Hiện tại có Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần, bọn họ ở chỗ này lâu như vậy ống kính chắc chắn sẽ thu không ít nơi trong cửa hàng.

Y cảm thấy Địch Tinh Thần quả thật rất tri kỷ.

Cậu không phải Địch Tinh Thần, cậu là Địch Thái Dương.

Tới gần cậu sẽ thấy ấm áp.

Tâm lý yên tĩnh vì Địch Tinh Thần mà tăng lên một bậc.

Sau khi rời khỏi tiệm đồ ngọt Nhất Nặc Thiên Kim, Nghiêm Chấp đưa Địch Tinh Thần đến Trung Vũ.

Ngày hôm nay Nghiêm Chấp có chút trầm mặc, tuy nhiên vẫn như trước đẹp trai sáng láng nhưng khí tràng rõ ràng mất tinh thần không ít.

Sau khi đưa Địch Tinh Thần tới trường học, Địch Tinh Thần nói: "Chiều này anh không cần tới đón em đâu."

Nghiêm Chấp "ừ" một tiếng, bỗng nhiên xuống xe ra hiệu cho cậu ra bên ngoài nói chuyện.

Địch Tinh Thần liếc nhìn camera thu hình trong xe liền đi theo Nghiêm Chấp cách xa một chút.

Tâm tình có hơi kích động.

Quả nhiên, hai người vừa dừng bước Nghiêm Chấp liền hỏi nói: "Là Hồ Anh?"

Đây vốn là bí mật mà mọi người đều biết, Địch Tinh Thần liền ra dáng thẹn thùng gật đầu.

Nghiêm Chấp mím môi mỏng, trầm mặc một lúc, nói: "Hồ Anh rất tốt, thế nhưng... em chưa từng bước ra xã hội, có phải cũng chưa từng yêu đương không? Em đơn thuần có một số việc có khả năng em không biết."

Địch Tinh Thần không nghĩ tới anh sẽ nói lời này với mình, thần sắc liền trở nên nghiêm túc.

Ngược lại sắc mặt Nghiêm Chấp hòa hoãn rất nhiều: "Đây là luyến tống, chúng ta tham gia làm khách mời, một số đến là để yêu đương, mốt số thì không, có thể chỉ đến để tiếp xúc, nhân khí hoặc vì cái gì đó, Hồ Anh là người làm về phương tiện truyền thông cá nhân, cậu ta đến tham gia chương trình này có thật sự đến để yêu đương hay không còn chưa rõ, em không cần ngốc nghếch đem chân tâm dâng ra ngoài nhanh như vậy, em có thể từ từ theo dõi không cần định ra tình cảm quá sớm làm gì."

Địch Tinh Thần vốn chỉ muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nghiêm Chấp một chút mà thôi, khiến Nghiêm Chấp ăn dấm chua, không ngờ đến cư nhiên Nghiêm Chấp nói lời chân thành với mình như vậy.

Cũng không phải đang ăn dấm chua của cậu và Hồ Anh, mà là thật tâm thật lòng lo lắng thay cậu, sợ cậu quá đơn thuần dễ dàng trao gửi tình cảm đi.

Cậu cảm giác Nghiêm Chấp nói quá mức chân thành, một chút tư tâm đều không còn nữa!

Địch Tinh Thần không tiếp tục làm trò nữa liền gật đầu nói: "Em biết rồi."

Tâm tình buồn bực cả ngày nay của Nghiêm Chấp rốt cuộc được an ủi tạm thời.

Chính anh cũng không rõ lời mình nói có phải là lấy công làm việc tư hay là phát ra từ tận đáy lòng không, riêng phần mình đã chiếm mấy phần, giữa tình địch trời sinh có cảm xúc đối địch, đây là bản năng của động vậy, mà Hồ Anh là người phong lưu vừa nhìn là loại người đào hoa cũng rất vượng, là người có độ nổi tiếng nhất trong số những phú nhị đại, y muốn nói chuyện yêu đương hay là muốn ra mắt, xác thực khó nói.

Coi như anh không chiếm được Địch Tinh Thần, anh cũng hi vọng người nghiêm túc đối xử duy nhất với Địch Tinh Thần.

Là vì thích cậu mới yêu cậu, không phải vì lưu lượng mà yêu cậu.

Mục đích rất cao thượng, tư tâm cũng rất nặng.

"Chương trình vừa mới bắt đầu, em không cần quá gấp áp, từ từ đến, mỗi người đều đang theo dõi không cần vội ấn định tình cảm." Nghiêm Chấp nói: "Không sao nữa rồi, đi đi."

Địch Tinh Thần đi được hai bước, đột nhiên cảm giác mình tựa hồ bị Nghiêm Chấp đảo khách làm chủ.

Cậu quay đầu lại nhìn Nghiêm Chấp, Nghiêm Chấp đứng dưới tán cây ánh nắng chiếu rọi, trên kính mắt hiện ra ánh sáng đỏ sậm.

Nghiêm Chấp đổi mắt kính, trước kia mắt kính của anh dưới ánh mặt trời hiện ra màu xanh lạnh.

Nghiêm Chấp có sự hiểu lầm với Hồ Anh rất sâu.

Kỳ thực cậu cảm giác được Hồ Anh mới là người muốn nói chuyện yêu đương nhất trong số tám người bọn họ.

Y là người đàn ông khát khao yêu đương.

Lẽ nào Nghiêm Chấp cho rằng Hồ Anh theo đuổi anh rõ ràng như vậy chỉ vì lưu lượng và đề tài sao.

Cậu phải tâm sự với Hồ Anh.

Nghiêm Chấp trở về nhà mình một chuyến, anh có biệt thự năm ở Nam thành, năm ngoái mới mua chủ yếu dùng để đậu chiếc xe Harley-Davidson.

*Harley-Davidson:

Anh là người cuồng thích văn hóa Harley-Davidson, có vài chiếc Moto đều có giá trị trăm vạn trở lên.

Anh chơi moto cũng như chơi game, chủ yếu là vì du͙© vọиɠ cực đại trong anh. Từ năm mười sáu tuổi lần đầu tiên tiếp xúc với giới Harley-Davidson anh liền nghiện.

Anh đem xe đậu trong gara, đội nón bảo hiểm lên cưỡi một chiếc Harley-Davidson ra ngoài.

"Các anh còn muốn đi theo quay nữa không?" Nghiêm Chấp hỏi tổ chương trình.

VJ nói: "Thật nhiều người không biết cậu chơi moto đấy, phát sóng độ tương phản tương đối lớn, đối với cậu sẽ thêm điểm."

"Tôi sợ các anh không theo kịp." Nghiêm Chấp nói.

Tổ chương trình cảm giác lời này có chút quen như từng nghe rồi.

Nghĩ nghĩ, lúc trước Hồ Anh muốn đi theo Bùi Úc chạy bộ, Bùi Úc cũng nói y như vậy.

"Nhanh bao nhiêu?" Quay phim hỏi.

Hai giây sau, Nghiêm Chấp biến mất không thấy bóng dáng trong tiếng gầm rú của động cơ.

Quay phim thở hồng hộc dừng lại, trong nháy mắt vừa hâm mộ vừa phiền não: "Hiện tại sao mọi người đều lấy Bùi Úc làm tiêu chuẩn vậy!"

Nghiêm Chấp cưỡi Harley chạy băng băng trên đường lớn cạnh biển, giống như ngôi sao chổi nghiêng xẹt qua các khúc ngoặt, xa xăm là vùng biển xanh mênh mông, chim biển bay lượn.

Tốc độ và cảm xúc mạnh mẽ, cực hạn nguy hiểm và tốc độ, xa gắn máy giống như trò chơi, cảm giác sảng khoái mạnh mẽ nhất trong điên cuồng và tàn bạo.

Trên sân khấu phòng khách của Trung Vũ, Địch Tinh Thần múa theo âm nhạc, thân hình như con chim yến bay lượn, xoay người, dò bước, lùi về sau rồi nhảy lấy đà, tóc cậu đen tuyền dày đặc như hải tảo theo động tác mua đung đưa, gò má cậu ửng hồng chảy mồ hôi.

Bùi Úc đang gọi điện cho Chu Lan.

Sáng sớm tổ chương trình có gọi cho Chu Lan nói cho cô biết chuyện hoa hồng.

"Hiện tại có thể xác nhận được mũi tên của Bùi Úc rồi!"

Chu Lan giật mình.

Nói thật, cô sắp buông tha đường dây của Bùi Úc rồi.

"Không lẽ bởi vì trước đó tôi nói qua với nó muốn nó phối hợp làm chút ám muội với chúng ta, nó mới làm như vậy?" Chu Lan hỏi.

"Chị, mũi tên hiện tại của cậu ấy cực kỳ thôi!" Quách Băng nói: "Sáng sớm cậu ấy còn ra ngoài mua cao dán cho Địch Tinh Thần!"

Lần này Chu Lan thất sự kinh sợ rồi.

Bùi Úc không phải người ôn nhu săn sóc như thế, nếu như không phải có ý với người ta, hắn sẽ không đi chủ động.

Chu Lan mở cờ trong bụng, lập tức gọi điện cho Bùi Hoa Nùng, chị dâu ở trong điện thoại kích động rất lâu.

Bùi Úc rốt cuộc có thể thoát khỏi vận mệnh cô đơn rồi!

Chu Lan cảm thấy cô cần nghiệm chứng lần thứ hai.

Vì vậy cô quanh co lòng vòng nói: "Chương trình của chúng ta sắp chính thức lên sóng. Ta gọi điện là muốn hỏi con một chút, đoạn giới thiệu trước đó không có cách nào gỡ xuống, thế nhưng thời điểm con vừa vào nhà liền nói vài câu khó nghe, vẫn có biện pháp gỡ bỏ. Con muốn ta giúp con gỡ xuống không?"

"Không cần." Bùi Úc nói.

Hắn sẽ phụ trách mỗi lời mà hắn đã nói.

"Trạm tiếp theo chúng ta đến là Bắc thành đúng không?" Bùi Úc hỏi.

Chu Lan ở đầu dây bên kia nói: "Trước khi ký hợp đồng rốt cuộc con có xem quy trình của chúng ta hay không vậy."

Lúc sau, Chu Lan nói: "Đúng vậy, trạm tiếp theo là Bắc thành, sao vậy?"

"Ở đó có thể nhìn thấy cực quang?"

Chu Lan nói: "Nơi chúng ta đặt chân không nhìn thấy, nếu muốn xem cực quang phải lái xe đi về hướng Bắc, chỗ thôn Bắc Cực may mắn thì nhìn được."

"Vâng."

"Con gọi cho ta chỉ muốn hỏi cái này?" Chu Lan cười: "Nói đi, con muốn làm gì, ta là người có hậu đài, cô muốn giúp con."

"Không cần, con tự mình làm." Bùi Úc nói.

Chu Lan nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng rất bùi ngùi, tất cả như giấc mộng, Bùi Úc như vậy khiến lòng cô chua xót, cảm động đến lạ.

Cô nghe thấy tiến nhạc truyền đến, bài hát nói:

【 Tôi chưa từng thấy thôn làng nào xuất hiện cực quang,

Cũng chưa từng thấy có người đốt pháo hoa trong đêm khuya.

Ngôi sao buổi tối như con mắt của em,

Biết phóng hỏa gϊếŧ người. 】

Bài hát này có quan hệ với cực quang mà Bùi Úc vừa hỏi.

"Con đang nghe nhạc?"

Bùi Úc "vâng" một tiếng, nói: "Bài của Liễu Sảng."

Chu Lan hơi sửng sốt.

Cô nhớ tới có người rất thích bài hát của Liễu Sảng.

A, là Địch Tinh Thần.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Úc đến trước cửa sổ sát đất, bóng lưng màu đen thẳng tắp của hắn trước cửa sổ sát đất to lớn, gian phòng du dương bài hát của Liễu Sảng, trong máy tính là trang bán vé buổi hòa nhạc của Liễu Sảng ở Bắc Thành, phía trên quảng cáo tuyên truyền có viết:

"Hãy tìm kiếm mọi thứ tỏa ra ánh sáng."

Địch Tinh Thần còn đang ở trên sân khấu xoay tròn, mồ hôi thuận theo gò má chảy xuống.

Giáo viên vũ đạo gõ nhịp bằng tay: "Đến... xoay, xoay tiếp, xoay tiếp, chân phải bước... câu lên, đúng, ổn định!"

Quần áo cuốn lên lộ ra lớp thạch cao sau lưng.

Chân cậu rơi xuống sàn gỗ phát ra tiếng vang lạch cạch, đôi mắt cậu sáng ngời, mồ hôi chảy xuống càng khiến cậu rạng rỡ phát sáng, phảng phất tựa như pháo hoa đầy trời dưới cực quang tỏa ra đều rơi vào trong ánh mắt cậu.

Rất nhiều rất nhiều nhân viên của tổ chương trình 《 Hồng Lam tín hiệu 》tiến đến sân khấu ở phòng khách trong đại sảnh Trung Vũ, bắt đầu điều chỉnh máy quay, điều chỉnh ánh sáng quay chụp.

Hiện trường hỗn loạn, tất cả mọi người bận rộn, chỉ vì muốn kính dâng một màn biểu diễn đặc sắc cho mọi người vào ngày mai.

———

Kiều: Chuẩn bị tiến vào giai đoạn Tu La tràng rồi.