An Cẩn khóc trước cửa Tập đoàn An Thị, nhìn xe vội vã rời đi lại bất đắc dĩ thở dài, cô mới vừa giải thích rất nhiều với Đường Tống ở trên xe, sao dáng vẻ anh vẫn lạnh băng như vậy?
Cô cạn lời vuốt trán, aiz!
"Tiểu Cẩn!"
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc sau lưng truyền đến, vẻ mặt An Cẩn nghiêm trọng, cô quay đầu, mặt vô cảm nhìn Văn Cầm cách đó không xa, cô không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn cô ta lại khiến cho trái tim Văn Cầm không khỏi run lên.
"Tổng, tổng giám đốc An."
Văn Cầm vô thức đổi cách xưng hô, giọng nhẹ nhàng, đôi môi mím chặt, thân thể vẫn còn đang khẽ run, sắc mặt cũng trắng vài phần, thậm chí không biết sao lông mi rung động lại dính vài giọt nước, trông điềm đạm đáng yêu giống như tiểu nha hoàn đang bị địa chủ giày xéo, dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý muốn thương tiếc và bảo vệ của người bên cạnh.
An Cẩn cười lạnh, cô còn chưa mở miệng thì đột nhiên có một người đàn ông mặc tây trang từ một bên chạy tới.
"Tiểu Cầm, em làm sao vậy? Là ai ăn hϊếp em?”
Xem đi, hộ hoa sứ giả tới rồi, An Cẩn cười càng sâu vài phần, trong mắt thoáng qua vẻ xem kịch vui.
Văn Cầm thấy người đi tới, vẻ mặt càng chọc người thương tiếc, cô ta nhìn An Cẩn rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, người sợ run lên, lắc đầu: "Không, không ai ăn hϊếp em."
"Tiểu Cầm, em quá lương thiện, mỗi lần bị người ăn hϊếp cũng tự mình chịu đựng, em có biết không, em như vậy sẽ dung túng cho kẻ ác kiêu căng, sau này bọn họ chỉ càng ăn hϊếp em thêm."
"Trương Huân, anh đừng nói như vậy..."
"Tiểu Cầm, em đừng sợ, anh bảo vệ em."
Trương Huân ngắt lời Văn Cầm rồi kéo cô ta ra phía sau bảo vệ, lúc xoay người, vẻ dịu dàng và lo lắng trên mặt đã không còn, anh ta cau mày tính cho người ăn hϊếp Văn Cầm một bài học, lại không nghĩ rằng người đứng ở trước mặt anh ta lại là một cô gái xinh đẹp mà xa lạ.
"Cô, cô là?" Anh ta không nghe nói hai ngày nay có nhân viên mới đến công ty.
"Trương Huân, anh đừng trách Tiểu Cẩn, hôm nay cô ấy mới đến công ty ngày đầu tiên, cho nên..." Văn Cầm cố ý nói rất mơ hồ, hơn nữa dáng vẻ bị uất ức này càng làm cho Trương Huân hiểu lầm.
Trương Huân thu hồi ngạc nhiên ở đáy mắt, cau mày, nói với An Cẩn bằng giọng tiền bối: "Cô là nhân viên mới tớic sao? Bộ phận nào? Cô không biết công ty lớn giống như An Thị kiêng kị đồng nghiệp lục đυ.c với nhau sao? Cô mới đi làm ngày đầu tiên lại đi ăn hϊếp nhân viên cũ, cô có biết chỉ cần một câu nói của tôi thì ngay cả kỳ thực tập cô cũng không thể qua được không?"
An Cẩn nhíu mày, khẽ cười: "À! Thì ra là anh có quyền lợi lớn như vậy? Chẳng lẽ anh là Tổng quản lý, hay là..."
Trương Huân nhấp môi, sự thật anh ta không phải là lãnh đạo gì, nhưng anh ta vẫn phải bảo vệ nữ thần trong lòng anh ta.
"Tôi là Trợ lý của Giám đốc Bộ phận nghiên cứu sản xuất, thường ngày đều tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao và những kỹ thuật quan trọng nhất của công ty, dĩ nhiên, chắc chắn nhân viên mới như cô không hiểu những chuyện này, nhưng mà không sao, có thể vào An Thị làm việc thì cô cũng có phần cố gắng, như vậy đi, tôi cũng không làm khó cô, chỉ cần cô nhận sai với Tiểu Cầm, nói xin lỗi và đảm bảo sau này không ăn hϊếp cô ấy nữa thì tôi sẽ không truy cứu chuyện mới vừa rồi."
Vẻ đùa cợt trong mắt An Cẩn bị sự lạnh lùng thay thế: "Vậy tôi còn phải cám ơn anh giơ cao đánh khẽ, anh tên là gì?"
"Trương Huân."
Trương Huân cố ý ưỡn ngực chờ đợi ánh mắt nịnh nọt của người khác, anh ta không nhìn thấy vẻ mặt Văn Cầm muốn nói lại thôi ở bên cạnh.
"Trương Huân đúng không? Anh bị sa thải." An Cẩn ngưng cười, lạnh lùng nói.