“ Nóng quá, đi tắm mới được” – Thằng Hoàng lè nhè nói vọng cả phòng.“ Trong phòng còn mỗi chỗ cạnh thằng Quân là trống, nhóc Thiện Vĩ ngủ chỗ đó nhá, thằng đấy khó lắm, ngủ mà làm phiền nó, nó lại đạp cho, cẩn thận.” – Hoàng trước khi vô phòng tắm nói vọng ra ngoài với Thiện Vĩ.
“ Ừm, cảm ơn, làm phiền rồi” – Hình như mệt quá nên Thiện Vĩ đáp lại cũng khá bé, mặt cũng không trưng ra tí cảm xúc gì.
“ Giường cậu bên phải” – Đình Quân nói với Thiện Vĩ.
Tìm được đúng chỗ ngủ của mình, Thiện Vĩ để hành lí rồi đánh tiếng cảm ơn Đình Quân rồi cầm luôn đống hành lí của cậu đang để ở chỗ hắn ta.
“ Buổi tối phòng thư viện của trường có được mở không? Tớ cần lên đó có chút việc” – Thiện Vĩ hỏi Đình Quân.
“ Được, nhưng đóng cửa khá sớm chỉ tầm 7h là họ đóng cửa.” – Đình Quân đáp lại.
“ Cảm ơn cậu.” – Thiện Vĩ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“ Có việc gì sao không để sáng rồi làm?” – Đình Quân hỏi Thiện Vĩ.
“ Lúc nãy trên đường về kí túc xá, chủ nhiệm Trình có đưa tài liệu ôn kiểm tra, thầy bảo tầm một tuần nữa là kiểm tra rồi, nên tớ muốn ôn tập muốn chút. Lên thư viện cần sách gì thì tớ đọc luôn cho tiện.” – Thiện Vĩ trả lời lại rồi sắp xếp đồ đạc trong hành lí.
Thấy Thiện Vĩ lúi húi sắp xếp đồ, hắn cũng chỉ ừ một tiếng rồi cũng chuẩn bị đồ đi tắm.
“ Đúng là sảng khoái, trời nóng tắm nước lạnh phê không gì tả nỗi.” – Thằng Hoàng vừa mới ra thì Đình Quân đi vào.
“ Đúng rồi, sao nhóc Vĩ lại trao đổi xuống trường X, sao không lên trường Z tốt hơn?” – Hoàng hỏi Vĩ.
“ Tớ thi không đủ điểm để trao đổi lên trường Z, nhưng trường X cũng tốt mà.” – Thiện Vĩ đáp lại.
“ Ồ, cũng đúng, chất lượng học sinh mặt bằng trung tại trường này đương nhiên không thể nào so sánh với trường Z được nhưng tính ra vẫn có học sinh đạt giải nhất tỉnh như lớp trưởng mà, ha ha.” – Hoàng đáp lại. Cũng nhờ những phần tử não tàn như anh Hoàng mà thành tích mấy năm gần đây của trường bị giảm sút hơn rất nhiều so với trước.
Nghe vậy Thiện Vĩ cũng không đáp lại gì. Thực lực của cậu dư sức vào Z nhưng cậu lại cố tình bỏ câu cuối của đề. So với X thì Z tốt hơn thật nhưng X gần nhà cậu hơn, vì sức khỏe của bà và nhiều kí ức đáng quên khác nữa nên cậu quyết định chuyển về X. Trước đây khi làm lao công cho chỗ cũ (gần trường Y) được một thời gian thì bà của Vĩ hay bị ngất xỉu, đi khám thì được biết là mắc bệnh suy tim nên công việc bà làm không được nhiều như trước đây. Thấy gia cảnh bà cháu tội nghiệp, bà già yếu nhưng vẫn phải nuôi cháu ăn học nên ông chủ vẫn ưu ái cho bà làm ít việc hơn nhưng vẫn trả lương như bình thường còn cho hai bà cháu Vĩ ở lại coi như là coi quản tài sản công ty giúp ông. Nhưng không được bao lâu, ông chủ của bà bị người ta hãm hại mất trắng hết tất cả, nên đương nhiên cả cơ sở mà bà đang làm cũng bị người ta điều người khác đến đây làm quản lý, nhưng từ khi tên quản lý mới tới đây, dù bà luôn làm việc cẩn thận tỉ mĩ nhưng làm gì cũng không vừa mắt ông ta, hết dọn dẹp công ty rồi bưng trà rót nước cho bọn họ, làm hết tất cả những việc mà đám người đó yêu cầu nhưng bà cháu cậu vẫn bị họ coi như rác rưởi mà sỉ nhục.
Vĩ vốn là đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, khi tưởng chừng cậu sắp chết đến nơi thì bà đã cưu mang, cứu vớt linh hồn vô định của cậu, dù không máu mủ ruột rà nhưng bà luôn chăm sóc cậu như giọt máu của mình nên từ khi còn nhỏ, cậu luôn là đứa bé hiểu chuyện không bao giờ làm phiền lòng bà, thấy Vĩ nhìn vào những que viên xiên mà đám bạn cùng trang lứa với cậu được bố mẹ yêu chiều mua cho mà nuốt nước bọt, thương cháu nên bà ngỏ ý mua cho cậu cây viên xiên giống vậy thì cậu lắc đầu lia lịa bảo không ngon không thích rồi kéo tay bà chạy về nhà, nhìn đứa bé hiểu chuyện đến đau lòng ấy mà nước mắt bà cứ chảy không ngừng, mấy ngày sau bà để dành tiền mua gạo rồi thức ăn trong nhà rồi ghé lại quầy viên xiên ấy mua cho cậu hai que, bà muốn mua nhiều hơn cho Vĩ nhưng với đồng lương ít ỏi của bà hai que viên xiên ấy thực sự đã đạt đến giới hạn rồi, số tiền còn lại phải để dành cho cậu đi học, Vĩ về nhà thấy viên xiên thì đôi mắt sáng rực nhưng cậu biết rằng đấy là số tiền mà bà phải bỏ cả tính mạng để đổi lấy nên cậu sụt sùi rồi chạy lại ôm chầm lấy bà mà khóc lớn nói :“ Bà đã cho cháu rất nhiều rồi, cháu chỉ cần bà thôi, viên xiên đó cháu thực sự …… thực sự….. không cần mà.” Cứ thế mà nước mắt của bà lại rơi một lần nữa.
“ Đứa bé ngốc này, chỉ là viên xiên thôi bà đủ sức mua được cho cháu mà, cháu cứ ăn đi. “ – bà nở nụ cười hiền lành mà dỗ dành lấy thiên thần đáng yêu của bà.
“ Cháu xin lỗi bà, cháu thực … thực sự … không nên nhìn những que viên xiên đó.” – Vĩ nấc lên từng tiếng từng tiếng một, trái tim cậu đang đau lắm, đau vì người bà đã vì mình mà vắt kiệt sức để lo cho một đứa cháu không một chút máu mủ ruột rà như cậu.
Nên khi thấy bà bị người khác chà đạp dưới chân của họ như vậy, sự phẫn uất của cậu ngày càng lớn, nhưng bà luôn dặn cậu phải nhẫn nhịn, vì không muốn trái ý bà nên cho dù có bị quát nạt, sỉ nhục, cậu chỉ luôn im lặng đợi họ nói xong rồi cậu trốn vào một góc ngồi khóc mà bà không hề biết.
Nhẫn nhịn chịu nhục đủ đường, ấy vậy mà ông quản lý lại viện lý do công ty thiếu hụt ngân sách, hết trừ bớt rồi trễ nãi từng đồng lương ít ỏi mưu sinh của hai bà cháu nhưng bà của Vĩ cũng chẳng thể làm gì ông ta cả, biết sao được hai bà cháu cậu vẫn phải sống, Vĩ vẫn phải đi học, bà không muốn cuộc đời cậu cứ mãi chìm trong bóng tối như thế này được, dù có phải chịu khổ chịu sự nhục mạ của đám người độc ác đó bà vẫn cắn răng chịu đựng để nhặt từng đồng lương bạc bẽo mà họ vứt xuống đất rồi tiếp tục làm việc. Nhưng sự chịu đựng của con người chỉ là giới hạn, khi cứ liên tục thấy bà bị lăng mạ như vậy, Vĩ thực sự không chịu được nữa mà nói lí với họ nhưng một thằng nhóc còi cọc như cậu thì làm được gì họ chứ. Từng cái tát từng cú đá của đám người cao to đó giáng liên tiếp lên người cậu rồi họ lại tiếp tục quay ra lăng mạ, chì chiết bà của Vĩ. Thấy cháu vì mình mà bị hành hạ bà chỉ có thể khóc lóc cầu xin, nhưng đám người đó lấy làm khoái trí mà tiếp tục lặp lại những hành động độc ác dã man ấy, thấy cậu không cử động nữa thì những con thú đó mới bắt đầu dừng lại. Bà như chết lặng mà ôm chầm lấy Vĩ, hai bà cháu dìu nhau đi đến cửa sảnh của công ty thì cả hai ngã quỵ vì kiệt sức, người đi đường thấy vậy bèn gọi xe cứu thương tới mà cứu hai bà cháu một mạng. Trong bệnh viện Vĩ ôm bà mà khóc lớn, bà cũng muốn nghỉ làm chỗ đó lắm chứ nhưng thân thể già cỗi này thêm chứng bệnh tim quái ác thì không một quán ăn nào hay thậm chí là làm ôsin cho người ta với lương thấp họ cũng không thèm nhận nữa, nhưng cứ như thế này hai bà cháu bà sẽ chết mất, bà già rồi thì không sao nhưng Vĩ còn quá trẻ, bà không muốn một đứa bé tốt như vậy phải chấp nhận một kết cục cay đắng như thế.
Rời viện được vài hôm, nhà trường có tổ chức thi chọn học sinh trao đổi, dù đề đối với cậu có thể nói là không thể nào dễ hơn được nữa nhưng Vĩ biết nếu cậu đứng nhất Vĩ sẽ được trao đổi lên trường Z, nhưng ngôi trường ấy là ngôi trường của trung tâm thành phố, số tiền ít ỏi của hai bà cháu cậu làm sao chống đỡ được những chi phí đắt đỏ trên đó chứ, dù cậu có từ chối thì bà chắc chắn cũng sẽ không đồng ý để cậu đánh mất đi cơ hội học tập lớn nhất như thế, nghĩ vậy cậu nhớ đến trường X ở gần ngôi nhà cũ của hai bà cháu ngày xưa, trường Y này và trường X chất lượng gần như nhau, X nhỉnh hơn một tí về mặt giáo viên đào tạo và cũng nằm trong diện trao đổi nên cậu đã cố tính không làm câu cuối và cuối cùng kết quả cũng nằm trong tính toán của cậu. Biết cháu mình được nằm trong diện trao đổi đến trường X ở gần khu nhà mình ngày xưa, bà cũng đã quyết tâm hơn khi suy nghĩ về vấn đề nghỉ việc tại công ty đó. Bà dự tính đợi một vài ngày nữa nhận nốt tháng lương cuối cùng rồi lên nhận quyết định chuyển trường của Vĩ bã sẽ nghỉ việc. Sáng hôm đó, bà lên nhận học bạ của Vĩ còn cậu ở lại công ty để làm việc giúp bà, nhưng khi vừa về đến cửa công ty, thì trước mắt bà là cảnh tượng mà đến chết có lẽ bà vẫn không bao giờ quên được, tên quản lý đó đang muốn làm những điều đồϊ ҍạϊ với cháu của bà, hắn đè Vĩ lên bàn rồi áp thân hình to béo của hắn lên thân ảnh bé nhỏ của cậu mà cười lên khoái trá, Vĩ chỉ mới khỏe lại nên còn yếu không thể kháng cự lại sức mạnh to lớn của gã ấy, Vĩ chỉ đành khóc lóc van nài cầu xin hắn tha cho cậu, nhưng những lời ấy của Vĩ dường như là viên thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho thú tính của hắn lại nỗi lên mạnh mẽ hơn, hắn vồ lấy cậu ngày càng thô bạo. Bà không ngờ hắn ta lại có thể đồϊ ҍạϊ đến mức như thế này.
Tiếng khóc của cậu như xé nát tâm can bà, trong lúc hoảng loạn bà lấy chiếc ghế mà đánh một cái thật mạnh từ đằng sau khiến hắn ngất đi, bà run cả người vì sợ nhưng khi nghe Vĩ nấc lên từng tiếng mà bà như choàng tỉnh mà mặc lại áo cho cậu, trên mặt cậu vết thương cũ chưa kịp lành hẳn thì lại thêm vết thương mới mà tên quản lí độc ác giáng lên người cậu lúc nãy, làn da trắng của cậu bị những vết cắn đến bật cả máu của tên khốn khϊếp đó in lên làm cho da thịt của cậu dường như không còn chỗ nào là lành lặn. Cậu thấy bà thì chỉ biết khóc, dù cậu cũng là con trai nhưng từ nhỏ cậu đã ăn uống thiếu chất, mặc dù bà luôn cố gắng hết sức nhưng cũng không thể nào tránh được có những bữa đói bữa no, nên khi đến tuổi dậy thì, bạn của cậu ai cũng cao lớn còn cậu chỉ như que củi, gầy gò, ốm yếu nên sức lực của cậu không thể nào kháng cự lại được sức lực của một gã đàn ông to khỏe như vậy, cậu khóc vì sợ, vì hận bản thân mình không thể làm gì khi bị người khác ức hϊếp, không bảo vệ được bà, ấy vậy mà cơ thể cậu giờ đây lại bị gã mập kia vấy bẩn, trong cậu giờ đây thực sự không còn gì khác ngoài việc nghĩ đến cái chết.
“ Bà xin lỗi con, bà xin lỗi Vĩ của bà, bà nên rời khỏi đây sớm hơn, bà…. bà không nên để Vĩ phải chịu nỗi uất ức này, tha lỗi cho bà Vĩ ơi, con tha lỗi cho bà được không, …, con có mệnh hệ gì thì bà cũng không thiết sống nữa Vĩ ơi…” – Bà nói như gào lên trong đau đớn tuyệt vọng.
Dường như quá hoảng sợ, Vĩ ôm chầm lấy bà mà nấc lên từng tiếng nói với giọng cầu xin: “ Bà … Bà ơi… Bà dẫn … Bà dẫn …. Vĩ rời khỏi đây ngay bây giờ được không? …. Vĩ sợ lắm …. Sợ lắm bà ơi….Vĩ thực sự không chịu nỗi nữa….” – Tiếng nấc của Vĩ ngày một lớn trở lại.
Thấy cháu mình nói vậy, bà cuống quýt: “ Được, được, bà sẽ dẫn Vĩ rời khỏi đây ngay bây giờ, để bà lấy hành lí rồi bà cháu mình đi liền. Đợi bà.”
Sau đó, hai bà cháu Vĩ đỡ nhau chạy thục mạng ra ngoài trạm xe buýt, người đi đường thấy cậu thiếu niên mặc áo sơ mi sộc sệch loang lỗ máu chạy cùng với một bà lão thì hoảng sợ tạt ra một bên mà nhường đường cho hai người họ. Vừa lên xe thì bà của Vĩ đã hỏi bác tài chuyến xe này có đi tới thôn X không, may mắn làm sao bác tài gật đầu, hai bà cháu vội vã đưa tiền cho bác tài rồi leo lên xe, ngồi được một lúc thì hình như do khóc nhiều quá mà Vĩ ngủ thϊếp đi trên đùi của bà.
Cuối cùng, hai bà cháu Vĩ cũng về được tới nhà. Nhưng từ sau vụ đấy, Vĩ có những biểu hiện tự làm đau bản thân mình. Nỗi ám ảnh quá lớn đã để lại cho Vĩ một bóng ma tâm lí, bà biết cháu mình như vậy càng thêm chua xót nhưng vẫn phải lo tiền nong sắp tới cho Vĩ đi học để cậu không thua bạn kém bè nên bà chỉ dành được chút thời gian ít ỏi bên cạnh cậu vào mỗi đêm nên việc cậu tự làm thương chính bản thân mình bà thực sự không tài nào để ý được. Tối muộn hôm đó, bà đi về cầm trên tay viên xiên mà hồi nhỏ Vĩ nhìn ngắm, đánh tiếng gọi: “ Vĩ ơi, bà về rồi, Vĩ , Vĩ…. Vĩ ơ … ơi” – Giọng nói của bà trùng xuống khi thấy nền nhà bê bết chỉ toàn là máu.
“ Vĩ ơi, Vĩ, tỉnh dậy đi con, con ơi, con làm sao thế này. Máu, máu đâu ra thế này…..” – Bà nói như gào thét.
Trên sàn nhà nhỏ hẹp, Vĩ nằm trên vũng máu đã khô từ lâu. Trên tay còn cầm con dao đang ghì vào cổ tay cậu. Vĩ thực sự ghê tởm chính bản thân mình, cậu thực sự đã không cần thân xác bị vấy bẩn này nữa rồi. Cậu muốn kết thúc tất cả.
Bà của Vĩ hoảng loạn mà bế xốc cậu lên tay mà nức nở, Vĩ bình thường đã gầy nhưng từ lúc về nhà, cậu dường như đã tự bỏ đói mình để kết thúc sinh mạng của cậu nên giờ đây Vĩ thực sự như một cành hoa nhỏ bị một tác động nhẹ là có thể lìa bỏ sinh mạng của mình. Bà bế cậu trên tay mà kinh ngạc đến tột độ, một cậu thiếu niên đầu lớp 11 mà có thể nhẹ đến mức này sao, lòng bà nóng như lửa đốt, tim bà như bị ai đó bóp chặt. “ Đáng lẽ , đáng lẽ mình phải để ý đến nó nhiều hơn, Vĩ ơi, sao con lại dại dột đến mức như thế chứ, bà mất con rồi thì mọi thứ bà cố gắng là vì ai đây? “ – Những suy nghĩ tồi tệ nhất cứ nảy trong đầu bà.
Ra tới đường cái, bà bắt taxi trở cậu lên bệnh viện A, thấy hơi thở của cậu ngày càng yếu mà bà hối tài xế taxi tăng tốc. Tới nơi trời cũng đã tối sầm chỉ còn loe loét ánh đèn chào mừng từ cổng bệnh viện.
Từ cổng bệnh viện một bà lão tay đang bế một cậu thiếu niên tầm 14 – 15 tuổi mà vừa khóc vừa chạy trong kiệt quệ: “ Xin hãy cứu cháu tôi với, cháu tôi nó sắp không xong rồi.”
Các cô y tá vừa mới bước ra từ sảnh bệnh viện thấy một bà lão trên tay là một cậu bé người bê bết là máu thì cũng hoảng loạt, người thì chạy tới giúp bà một tay đỡ cậu bé, người thì chạy đi tìm băng ca đỡ cậu nằm lên.
“ Đưa đến phòng cấp cứu, nhanh!, Người nhà bệnh nhân chờ ngoài phòng cấp cứu.” – cô y tá trưởng quay ra nói với bà và các cô y tá còn lại.
Đứng ngoài phòng cấp cứu, mà tim bà đập lên loạn nhịp nhưng bà vẫn cố gắng khống chế nhịp tim của mình, bà sợ bà ngã xuống đây thì đứa cháu tội nghiệp của bà cũng sẽ chết mất.
Chờ đợi khoảng 1 tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nói với bà: “ Cháu của bác hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, may vật cắt không quá sâu, chưa làm đứt mạch máu. Cháu bé là do mất máu nhiều nên tạm thời ngất đi, hiện tại đang truyền máu ở phòng hồi sức. Bác đừng lo quá cứ để thằng bé nghỉ ngơi là được, sau này để ý hơn đến cháu.”
Nghe được vậy mà lòng bà nhẹ nhõm hẳn, bà cuống quýt mà cảm ơn bác sĩ rồi chạy tới phòng hồi sức của Vĩ, thầy l*иg ngực của cậu đang nâng lên rồi hạ xuống nhẹ nhàng mà bà gục xuống bên cạnh giường của Vĩ mà khóc trong mững rỡ.
Ngày hôm sau, Vĩ tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường mà không tin được. Thấy động bà cũng tỉnh dậy, thấy Vĩ ngồi được mà bà hớn hở ôm chầm lấy cậu mà nấc lên trong vui sướиɠ, rồi bà trách Vĩ: “ Sao con lấy ngốc thế chứ, tại sao con không thương bà, con đi rồi bà sống có nghĩa lý gì nữa?”.
Trong đêm hôm đó, ngay lúc cắt tay mình xong, cậu cũng đã thực sự hối hận khi nghĩ về bà, nhưng cơ thể suy nhược của cậu đã ngã gục trong vũng máu từ cánh tay gầy trơ xương ấy. Cậu chỉ kịp nghĩ: “ Vĩ xin lỗi bà, nếu có kiếp sau, nếu … nếu có kiếp sau, Vĩ sẽ báo đáp lại bà. Vĩ thật sự hối hận rồi.”
Khi tỉnh dậy, biết mình còn sống, Vĩ đã òa khóc mà ôm lấy bà mà nức nở: “ Bà ơi, cháu sai rồi, cháu xin lỗi bà.” Tiếng khóc to đến mức các y tá đi ngang cũng phải nhìn vào rồi nói: “ Cháu bé mới tỉnh dậy còn yếu nên nghỉ ngơi, tránh kích động mạnh.”
Nghe thế, bà cũng dỗ Vĩ nín rồi kêu cậu nằm đây đợi bà thu xếp xong nhà cửa rồi lên với cậu. Lúc này cậu cũng hết khóc rồi gật gật. Thấy cháu mình khỏe lại mà bà cũng nhẹ lòng mà đi về.
Trong mấy ngày ở viện, các cô y tá lớn tuổi thấy Vĩ cũng bằng tuổi với các cháu ở nhà của mình mà bị như vậy nên cũng đến hỏi thăm bà của Vĩ. Bà sợ Vĩ bị kích động khi nhắc đến chuyện trước kia nên cũng chỉ nói qua loa chứ không dám đề cập nguyên nhân sâu xa bên trong. Thấy bà không muốn kể nhiều nên cũng các cô cũng chỉ lựa lời động viên rồi đi làm việc của mình.
Nằm viện được một tuần thì vết thương bầm tím của Vĩ cũng đã mờ đi nhưng trên cổ tay thì vẫn còn dấu cắt rất rõ, Vĩ nằng nặc đòi bà cho cậu xuất viện. Bà của Vĩ cũng hỏi qua ý kiến của bác sĩ thì được chấp thuận nên cuối tuần hôm đó Vĩ được trở về nhà. Dù sắc mặt của Vĩ cũng có khá hơn đôi chút nhưng bà vẫn rất lo, bảo cậu ở nhà thêm một tuần nữa rồi đi học nhưng cậu bảo cậu sợ trễ việc học nên vẫn kêu tuần sau cậu sẽ đi học lại. Thấy cháu mình như vậy bà cũng không nói nhiều sợ cậu mệt nên cũng gật đầu đồng ý.
Nói trường X gần nhà cậu thì cũng không hẳn, chỉ là gần hơn so với Y và Z thôi, chứ muốn đi tới trường X thì cũng phải bắt xe buýt đi tầm 2 – 3 giờ đồng hồ mới tới được. Bà thấy cũng lo ngại cho sức khỏe của Vĩ, Vĩ biết ý nên kêu bà cậu sẽ ở lại kí túc xá ở trường rồi đi học cho thuận tiện, cũng đỡ tồn tiền xe. Bà cậu nghĩ vậy cũng được, ở nhà thì thời gian bà đi làm ít hơn, cậu lên đó có bạn có bè lại ít nghĩ quẩn hơn. Nghĩ vậy bà đồng ý.
Trưa hôm sau, bà tiễn cậu ra xe ngỏ ý muốn đi cùng với cậu nhưng vì cả một tuần liền bà đã lao lực vì cậu rồi nên cậu không đồng ý mà chỉ bảo bà đừng lo rồi lật đật bước lên xe. Ở dưới nhìn bóng hình cháu dần rời xa bà cũng lững thững đi về nhà.
Chúng mình sẽ cập nhật truyện hằng ngày vào khung giờ 1h- 5h
và buổi tối 8h-23h . Rất mong các bạn luôn sát cánh bên chúng mình nhé💌. Have a nice day 😙🥰