Cậu thiếu niên của tôi

Chương 3

Một lúc sau, Đình Quân cũng bước ra. Chỉ là cậu ta không mặc áo để lộ ra những múi cơ bụng chắc nịch, dù mới lớp 11 nhưng do luyện tập thể thao nhiều nên cơ thể của hắn săn chắc hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Trong phòng tắm hắn bất cẩn làm rơi chiếc áo xuống đất, nghĩ trong phòng chỉ toàn là con trai với nhau nên hắn cũng ngang nhiên đi ra ngoài lấy chiếc áo mới thay vào, chỉ là hắn không biết cặp mắt của Tiểu Vĩ đang đỏ lên vì sợ, những nỗi ám ảnh kinh hoàng ấy vẫn không buông tha cậu. Cơ thể của Vĩ đang run rẩy, thấy biểu hiện lạ của Thiện Vĩ, Khánh Hoàng quay ra nói:“ Bạn học mới bị làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy một đứa con trai có cơ múi như tên Đình Quân kia nên ngạc nhiên à. Đừng ghen tị thế chứ, giờ thì cậu có hơi nhỏ thật nhưng chăm chỉ luyện tập thì sớm muộn cũng được như hắn ta thôi, ha ha.” – Hắn thấy Vĩ nhỏ nhẹ như một con mèo con, ít nói nên muốn chọc cậu vui lên một tí.

Nhưng Vĩ giờ đây đang thực sự cảm thấy hoảng loạn, cậu cảm thấy ngột ngạt mà hơi thở cũng trở nên nặng nề, gấp gáp hơn, cậu phóng vọt ra ngoài trong cặp mắt ngờ vực của hai người Quân và Hoàng.

Trốn vào một góc mà cơ thể cậu run rẩy, từ sâu trong lòng mắt đang trào dâng từng dòng nước, từ sau lần tự tử bất thành cậu cũng đã cố gắng kìm hãm nỗi sợ bên trong mình nhưng thực sự bóng ma tâm lí của cậu quá lớn. Đầu óc cậu trống rỗng, cơ thể cậu tê liệt, không còn một chút sức lực nào mà gượng dậy được nữa.

Đình Quân thấy Vĩ nhìn hắn ta có những biểu hiện lạ như vậy rồi chạy đi, trong lòng cũng có chút ngờ vực nhưng hắn vẫn lật đật mặc áo vào rồi chạy theo cậu, Hoàng thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng hắn lại đang bận đánh game nên cũng không để ý lắm mà chơi tiếp. Do chạy theo sau Vĩ tầm mấy phút nên Quân bị mất dấu Vĩ, không biết được cậu đang ở trong góc kia mà bỏ qua đi tìm chỗ khác.

Khi ngồi một mình, Vĩ nghĩ đến bà nên tâm trạng cũng ổn định được đôi chút, đôi chân có thể tự đứng dậy được. Cậu loạng choạng đi về phòng, lúc vừa về tới phòng thì Quân cũng vừa quay trở lại. Thấy cậu hắn liền chạy tới nắm vai cậu rồi thở hỗn hển. Bị giật lại bất ngờ, Vĩ hoảng sợ mà ngồi sụp xuống, thấy cậu lại có biểu hiện lạ như lúc nãy, hắn buông tay ra rồi ngồi xuống nghi hoặc mà nhìn Vĩ.

“ Tôi làm cậu đau à? Cậu bị làm sao vậy?” – Quân vừa thở vừa nói với cậu.

“ T … tớ …. Tớ ….. khô …. Không làm sao cả…….. không có gì cả…… thực…. thực sự không có gì cả….” – Đôi mắt Vĩ không dám nhìn thẳng vào Quân cố che giấu đi con người đang run rẩy sợ hãi củ cậu.

Vĩ ý thức được bản thân mình lại đang run rẩy nên cậu đã nhanh chóng đứng dậy bước vào lấy đồ rồi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.

nHai đôi mắt Hoàng và Quân nhìn nhau nghi hoặc khi bạn cùng phòng có những biểu hiện lạ như vậy.

“ Người ta mới tới mà mày đã dọa người ta ra nông nỗi đấy rồi à Quân” – Thằng Hoàng lắc đầu nhìn Quân.

Đình Quân nghe vậy cũng không nói gì. Rõ ràng hắn đã làm gì Thiện Vĩ đâu còn giúp cậu ta xách đồ nhưng sao từ lúc mới vào lúc nào cậu cũng giống như muốn trốn tránh hắn vậy. Hắn lắc đầu tỏ ý khó hiểu rồi ngồi xuống nghỉ mệt.

Trong phòng tắm, từng dòng nước mát dội xuống đầu Vĩ, tâm trạng của Vĩ trấn tĩnh trở lại. Mọi thứ như đóng băng, cậu thật sự thật sự mệt mỏi với thân xác yếu đuối này rồi. Cậu ngồi phịch xuống mà thở dốc.

Được nửa tiếng sau, Vĩ mới bước ra. Dáng người cậu khá nhỏ nên bộ đồ cũng hơi rộng so với cậu để lộ ra vùng xương quai xanh ẩn hiện dưới lớp da trắng ngần nhưng bị bầm tím vài chỗ. Thấy cậu bước ra, Đình Quân định nói gì đó nhưng ngập ngừng rồi nuốt lại những lời định nói vào trong, hắn ta sợ Vĩ lại có những biểu hiện lạ như vậy rồi tên Hoàng não tàn kia lại nói hắn ta bắt nạt cậu.

Thấy chú mèo con bước ra, tên Hoàng lại ngoác mồm: “ Tên Đình Quân kia bắt nạt cậu à, hắn bắt nạt cậu thì cứ nói với ca ca đây, ca ca đây sẽ đòi công bằng giúp cậu.”

“ Khô… không phải. Cậu ấy không làm gì tớ cả.” – Vĩ lắp bắp trả lời, ánh mắt cậu lờ đi như muốn giấu lẹm đi nguyên nhân.

Hoàng định nói thêm gì đó thì Vĩ lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng đi ra ngoài bỏ lại thằng não tàn đó và Đình Quân trong phòng.

“ Thằng nhóc này bị làm sao vậy ta, cứ như con gái vậy, lắp ba lắp bắp, nãy cậu ta nói chuyện mà đôi tai cứ đỏ ửng lên vậy, kì quặc thật.” – Hoàng nói với Quân.

Quân chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi cũng lấy điện thoại của mình ra ngồi lướt, mặc kệ lời nói nhảm nhí của thằng Hoàng. Trong đầu của Quân lúc này liên tục nảy ra những câu hỏi mà khó có thể giải thích được.

“Nhạy cảm sao? Kì lạ thật! “ – Những câu hỏi có ý nghĩa tương tự cứ xuất hiện lỡn vỡn trong đầu của Quân. Từ trước đến giờ hắn chưa từng bận tâm đến một người xa lạ như vậy nhưng thấy cậu sợ sệt như vậy hắn lại suy nghĩ nhiều đến thế chứ.

“ Thư viện không có bạn học sao? May mắn thật!” – Thiện Vĩ vui mừng nghĩ thầm.

Không gian thư viện của trường thật sự rất yên tĩnh, cậu thật sự rất thích khung cảnh này. Cậu lấy tài liệu mà thầy phát nghiêm túc ôn tập, từng làn gió thổi mát qua gợn tóc còn hơi ướt của cậu, hơi mát của ngọn gió làm cho tim cậu dường như được thả lỏng. Hình như học bài nghiêm túc quá mà cậu quên mất thời gian, mãi đến khi cô thư viện nhắc nhở thì cậu mới nhận ra mà thu gọn đi về khu kí túc xá.

Kí túc xá trường X đóng cửa hơi muộn, khoảng 8h thì mới đóng cửa, nghĩ bây giờ về phòng lại chạm trán với hai bạn cùng phòng nên cậu quyết định đi ra ngoài hóng gió một chút rồi về.

Phía xung quanh trường lúc nào cũng đông vui nhỉ?

“ Viên xiên đi các con, cô bán ngon lắm đấy, mua ủng hộ cô đi.” – Tiếng cô gian hàng thịt viên xiên thơm nức gọi khách.

Kí ức chợt ùa về, mọi thứ vẫn vậy, vẫn là đứa trẻ ấy, vẫn là loại viên xiên ấy, nhưng không còn là đôi mắt chứa đầy sự thích thú như ngày xưa nữa rồi. Đôi mắt ấy giờ đây đã bị cuộc sống in lên những vết hằn mà đời đời kiếp kiếp này cậu có thể không bao giờ quên được, đôi mắt trực trào lên những dòng lệ buồn nhưng hiện tại bà không ở bên mà dỗ dành đôi mắt ấy nữa.

Nước mắt lại rơi rồi……, nhìn những đứa bé nũng nịu bên cha mẹ mà những ký ức của hai bà cháu cứ ùa về trong cậu.

Từng tiếng nấc nhè nhẹ đang được cậu ghì chặt trong cổ học, muốn bật ra nhưng thật sự không thoát ra được, trong ánh đèn đường loe loét từng giọt nước mắt của Vĩ cứ tuôn rơi không ngừng, mọi thứ của cuộc sống này dường như đã quá tải mà đè lên đôi vai bé nhỏ của cậu.

Vĩ bước đi trong vô định, từng luồng gió thổi qua như đang lau đi những hàng nước mắt của Vĩ. Mềm mại mà vuốt ve gò má cậu, khóe mắt hơi ửng hồng vì khóc. Dường như được gió an ủi mà cậu lấy lại được bình tĩnh mà đi tiếp.

Được một lúc, cậu lại gặp được tiếng rao quen thuộc: “ 5 ngàn một ổ bánh mì sữa đây….. 5 ngàn một ổ bánh mì sữa đây.”. So với viên xiên thì chiếc bánh mì này thực sự rẻ hơn rất nhiều, cậu nhớ mãi cảm giác lần đầu tiên được nếm hương vị ngọt mềm của loại bánh này. Đó là chiều mưa xối xả, bà cậu chạy về trong chiếc áo mưa ủ ấp bên trong là đôi bánh mì ngọt mềm, bà vừa về Vĩ đã vội mừng cuống quýt bên bà . Thấy đứa cháu tội nghiệp của mình mà bà vội vàng bẻ một miếng bánh mà bỏ vào khuôn miệng nhỏ xinh kia. Khuôn mặt búng ra sữa của cậu hạnh phúc vì lần đầu tiên được ăn một thứ ngọt ngào đến như vậy, cậu vui sướиɠ mà nhảy lên như một chú mèo con. Kỉ niệm ấy ùa về khiến cậu bật cười đầy hạnh phúc, nụ cười ấy thật đẹp, đôi môi nhỏ xinh đo đỏ mấp máy cong lên. Thực sự thực sự như một thiên thần vậy!

Thấy cậu tới gần, bác bán bánh mì mừng rỡ: “ Cháu mua bánh mì hả, mua ủng hộ bác một cái nhé.”

Vừa may trong túi cậu cũng đang có một chút tiền mà buổi trưa trước khi lên xe mà bà dúi cho cậu.

“ Dạ, bác bán cho cháu 1 cái ạ.” – Cậu đáp.

Nhận được bánh mì ấm nóng trên tay mà ánh mắt cậu hiện lên những tia cười, bác bán bánh thấy thế: “ Đứa trẻ này, một ổ bánh mì thôi mà làm cháu vui đến thế à, học sinh sống xa nhà sao mà đang độ tuổi phát triển lại nhìn xanh xao thế này?”

“ Dạ cháu ở lại kí túc xá trường, chiếc bánh này nó làm cháu nhớ đến bà cháu ở nhà nên cháu vui thôi ạ.” – Cậu lễ phép đáp lại lời bác.

“ Thế à, lại đây bác cho cháu thêm một ổ này, tuổi ăn tuổi lớn sống xa nhà như này không ai chăm sóc, ăn mà có sức học.” – Vừa nói bác ấy vừa lụi cụi lấy thêm một ổ nữa rồi dúi vào bịch cho cậu.

Lần đầu tiên nhận được lòng tốt của một người xa lạ, cậu luống cuống không biết đón nhận thế nào. Thấy Vĩ đáng yêu như vậy mà bác cười lớn làm cậu giật mình. Biết mình nhận không vậy thì không được, cậu liền lấy thêm 5 ngàn trong túi định đưa cho bác thì bác ghìm tay cậu lại: “ Hôm nay bác bán khuyến mãi, cái thứ hai không phải trả tiền, cháu cầm về ăn nhé.”

Cậu định nói gì đó thì bác cười xòa xoa đầu cậu, lời định nói bị khựng lại thay cho câu cảm ơn. Dẫu cậu biết bác nói vậy là để mình nhận thôi nhưng cậu không thể nào mở lời từ chối được. Dù chỉ là chiếc bánh 5 ngàn nhưng nó cũng đã phần nào an ủi được sự lạnh lẽo trong lòng cậu.

Nhìn đồng hồ quán ăn ven được, Vĩ thấy cũng gần 8h rồi nên cậu chào bác rồi đi về kí túc. Về tới phòng thì cậu không thấy hai người bạn còn lại đâu cả, cậu nghĩ họ đi chơi đâu thôi nên cũng không để ý đến họ. Đôi bánh của người bác tốt bụng lúc nãy vẫn còn ấm nóng, đôi tay lạnh ngắt của cậu được cặp bánh sưởi ấm mà tim cậu xuất hiện những tia ấm kì lạ. Cậu bẻ từng miếng bánh một rồi cho vào miệng. Đúng là cảm giác này, vẫn nguyên vẹn như lần đầu cậu được nếm từ tay của bà. Mềm, ngọt và thơm mùi sữa.

Ăn xong hai cái bánh nhỏ cậu uống miếng nước rồi vô phòng vệ sinh cá nhân lại lần nữa rồi đi ngủ.

Vừa lúc 8h thì hai người bạn cùng phòng về, thấy cậu thì Khánh Hoàng kêu lên: “ Lúc nãy, bọn này tìm cậu nhưng không thấy, định rủ cậu đi ăn cùng.”

“ Lúc nãy tớ ra ngoài có chút việc rồi tự ăn luôn, cảm ơn nhé.” – Thiện Vĩ đáp lại rồi bước tới giường ngủ của mình.

Thấy cậu không nói gì thêm Hoàng và Quân lại người nào lên giường người nấy lấy điện thoại ra lướt. Vĩ hơi mệt nên cậu vừa nằm xuống giường đã lăn ra ngủ rồi.

“ Thằng nhóc này ngủ giỏi thật, mới có 8h hơn một tí mà cậu ta đã ngủ được rồi.” – Thằng Hoàng vừa chơi game vừa nói bâng quơ.

Nghe Hoàng nói vậy Quân cũng quay qua nhìn Vĩ thì đúng là cậu đã ngủ thật, dáng ngủ rất ngoan chứ không xấu đau xấu đớn nhưng cái thằng nói nhiều bên cạnh. Ánh mắt của Quân lại chợt nhìn vào khuôn miệng chúm chím kia của cậu, lâu lâu lại mím lại trông rất đáng yêu. Ý thức được mình lại có những ý nghĩ không đúng, hắn ta lắc lắc đầu rồi quay ra chỗ khác nhưng những hình ảnh về đôi môi mềm mọng của Vĩ lại cứ lỡn vỡn trong đầu hắn khiến hắn không tài nào hiểu được. Hắn cố gắng lướt điện thoại một hồi thật lâu mới có thể trấn áp được hình ảnh đó……

[........]

(´∩。• ᵕ •。∩`) sleep tight 💌😇