Lần này Tiểu Kiều gặp được hắn, sau khi hồi cung đã hồn vía lên mây cả ngày. Cũng may hắn đã nói, hắn cũng sẽ ở bên cạnh nhà vua, bọn họ sẽ còn gặp lại.
Nàng không biết bữa tiệc này rốt cuộc là cái gì, vì sao Ngụy Đế lại phái người mời nàng đi, nàng đến đó để làm gì.
Không biết bất cứ chuyện gì cả, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Tiều Kiều giống như một thiếu nữ mới biết yêu, thầm muốn nhanh chóng được nhìn thấy ý trung nhân của nàng.
Nam nhân kia, là người đầu tiên không bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc. Hắn vậy mà lại có thể lễ phép giúp nàng mặc quần áo. Hắn càng xa cách nàng, nàng càng mê muội như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đợi cả ngày, rốt cuộc cũng đến lúc tổ chức yến tiệc.
Nàng mặc một bộ cung trang cực kỳ hoa lệ và nặng nề, trên đầu cắm hai cái trâm vàng lắc lư theo từng bước, trên mặt trang điểm màu vàng nhạt, xinh đẹp như yêu quái hóa thành người.
Cung nữ hướng dẫn nàng đi vào điện Càn Khôn. Chỗ ngồi của nàng vậy mà lại ở phía trên quần thần, bên cạnh thiên tử.
Thiên tử chưa đến, quần thần nhìn thấy nàng, toàn bộ đại điện ồ lên một tiếng rầm rộ, sôi nổi thảo luận nhan sắc tuyệt thế của Tiểu Kiều, Chỉ có một người bình tĩnh và lạnh nhạt cười khẽ, người đó đúng là Tư Mã Nghị.
Khóe mắt Tiểu Kiều nhìn thoáng qua Tư Mã Nghị, nhanh chóng quay mặt đi! Đến tận bây giờ nàng vẫn còn sự sợ hãi từ trong xương cốt đối với nam nhân này.
Ngay cả ánh mắt ngạc nhiên vì vẻ đẹp của mọi người…
Nàng đã quen thuộc đến nỗi buồn cười.
Hóa ra quý tộc của Đông Ngô vẫn khá rụt rè, không giống như bọn họ, vẻ không tin giống như nhìn thấy thiên tiên.
Sau khi Tiểu Kiều ngồi xuống, nhưng âm thanh dần dần biến mất, cuối cùng cả tòa đại điện yên tĩnh không có chút tiếng động.
–– “Chủ công giá lâm!” Thái giám hô to một tiếng, mọi người nhanh chóng chắp tay quỳ xuống đất thi lễ nói: “Tham kiến chủ công.”
Triều Kiều cũng quỳ thi lễ với phương hướng của người đang tới.
Tào Doanh vừa đến đã nhìn Tiểu Kiều đang ngồi bên cạnh hắn, trang phục lộng lẫy đến lóa mắt.
Chậc chậc.
“Các khanh không cần đa lễ.” Hắn vừa dứt lời liền ngồi xuống, mọi người cũng nghiêm túc ngồi trở lại.
Tiểu Kiều nghe thấy giọng nói đó đã hoàn toàn sửng sốt, nàng chậm rãi ngẩng đầu, không hẹn mà gặp ánh mắt hắn.
Trên người hắn khoác lên bộ miện phục sắc hồng của thiên tử, vai thêu nhật nguyệt, đầu đội miện quan, rèm châu trước trán nhẹ nhàng lắc lư. Lúc này hắn, không còn là nam tử một thân thanh y nho nhã, mà là đế vương nắm giữ thiên hạ.
“Tư Mã, vị này chính là Đông Ngô Tiểu Kiều?” Tào Doanh nhìn nàng, hỏi Tư Mã Nghị.
Tư Mã Nghị cao giọng trả lời: “Hồi chủ công, vị này chính là Giang Đông Tiểu Kiều tiếng tăm lừng lẫy. Lần này thành công qua sông, chính là nhờ Tiểu Kiều ngăn chặn thống lĩnh quân đoàn đệ nhất phương bắc Hà Dịch Thừa, mà Quách Cương lại mang theo binh lính đến cứu nàng, quân Ngụy mới có thể thông qua khẽ hở vượt sông thành công.”
Tiểu Kiều nghe lời hắn nói, giống như bị người khác bóp chặt yết hầu, gần như không thể hô hấp.
Cái gì? Nàng chính là nguyên nhân Đông Ngô bị phá?
Một người dưới điện bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Chúc mừng chủ công, không chỉ đại phá Đông Ngô, vây khốn Kim Lăng. Còn bắt được tuyệt thế giai nhân!”
Quần thần cũng đi theo hắn hô lên câu chúc mừng.
Tào Doanh nhẹ nhàng lắc đầu, rèm châu trên trán thuận theo lay động, nam nhân nhấc một tay lên, trong điện lập tức yên lặng như tờ, hắn nói: “Lần này xuôi nam, không thể không tính đến công lao của Hoàng thúc, Tiểu Kiều sẽ thuộc về sở hữu của Hoàng thúc.”
Tào Khuê trong nháy mắt mừng rỡ như điên, kích động nhìn về dáng người tuyệt đẹp của Tiểu Kiều, đôi mắt sáng đến kinh người. Lại cố ý lui bước nói: “Cái này, thần có tài đức gì…”
Sắc mặt của phó soái Tiêu Sách chớp mắt đã lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Xuôi nam là do những tướng sĩ bọn họ làm gương cho binh sĩ xông vào trận địa chém gϊếŧ, vị Vương gia tôn quý này chỉ biết trốn trong đại trướng ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ còn dựa vào quân công của các tướng sĩ, ôm được mỹ nhân của Đông Ngô!
Tào Doanh cười rực rỡ nói: “Hoàng thúc đừng khiêm tốn, từ ngày xưa mỹ nhân đã xứng với anh hùng, hôm nay Tiểu Kiều sẽ là người của Hoàng thúc.”
“Vậy, vi thần xin vô lễ!" Tào Khuê khấu đầu tạ lễ ơn trên.
Tư Mã Nghị nhìn ánh mắt giấu diếm sát khí của Tiêu Sách, tấm tắc nghĩ, kế sách dùng mỹ nhân để ly gián lần này của chủ công thật sự một là làm, hai đã làm thì phải làm đến cùng, càng dùng càng thuận tay.
Ban đầu hắn còn nghĩ, khi chủ công thật sự nhìn thấy dung nhan khuynh thế của Tiểu Kiều, có lẽ sẽ thương tiếc nàng.
Nhưng thật ra chủ công còn kiên định hơn cả tưởng tượng của hắn!
Có lẽ người khác không biết, nhưng hắn thân là tâm phúc của chủ công, hiểu rất rõ ràng chuyện này của ngài.
Tào Doanh, thiên tử của Đại Ngụy đã sớm có ý trung nhân, hắn yêu thầm nàng ấy suốt năm năm, ngay cả đài Đổng Tước cũng xây xong vì nàng, chỉ thiếu một lần nghênh đón nàng trước thiên hạ sau này. Người nọ cũng quốc sắc thiên hương danh chấn thiên hạ, xứng danh mỹ nhân với Tiểu Kiều, cũng là tỷ tỷ của nàng, Đông Ngô Đại Kiều.
Còn Tiểu Kiều, từ đầu đến cuối chỉ là một con cờ trong tay chủ công mà thôi.
Dùng để hoàn thành mục đích chính trị của hắn, dùng để ly gián người hắn muốn gϊếŧ. Dùng xong rồi, thì thu hồi, để lần sau tiếp tục sử dụng.
Đáng thương đến cùng cực.
Chậc.
Tư Mã Nghị và Tào Doanh ăn ý cùng lúc nhìn về phía Tiểu Kiều.
Hắn ra lệnh một tiếng, nàng sẽ bị ban thưởng cho một nam nhân xa lạ. Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không.
Tiểu Kiều cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rất nhanh rơi xuống từ dung nhan mỹ miều.
Bây giờ nàng mới nhận ra mình ngốc đến nhường nào.
Hóa ra chính là người này, ra lệnh Tư Mã Nghị cướp hôn, đầu tiên đưa nàng đến trên giường Hà Dịch thừa, bây giờ lại muốn đưa nàng đến trên giường một nam nhân khác.
Nàng nhận ra, đêm nay nàng mới là vai chính của bữa tiệc này, là chiến lợi phẩm quý giá nhất bị mang tới triển lãm.
Vậy mà nàng còn động tâm với hắn? Bởi vì túi da đẹp đẽ của hắn? Bởi vì thái độ xa cách của hắn?
Ha ha ha ha, buồn cười quá…
Tiểu Kiều rũ đầu, càng khóc càng nhanh, nước mắt
giống như trân châu bị đứt dây rơi xuống. Nhưng không phát ra chút âm thanh nào, không muốn bị người khác cười nhạo.
Tào Doanh và Tư Mã Nghị kiên quyết bỏ qua chủ đề này, xem như không nhìn thấy.
Tâm ý của chủ công đã quyết, không ai có thể thay đổi.