Khinh Vi Khiết Phích

Chương 19.2

Chương 19.2

Editor: Như Mộc Xuân Phong

Thịt thà thơm ngon mời bạn ăn nha :)))

Tống Văn thủ sẵn hai đầu gối kìm lại chân cậu, không chút bỏ sót nhìn ngắm huyệt khẩu lộ ra trước mắt đang khẽ run vì lạnh.

"Tống Văn, cậu đừng nhìn." Ôn Hòa khuất nhục mà quay đầu đi, hy vọng Tống Văn có thể tha cho cậu.

"Ướt hết rồi này." Tống Văn vươn hai ngón tay khảy môi âʍ ɦộ, da^ʍ thuỷ dính ướt xối đầy trên tay hắn. Tống Văn cũng không thèm để ý, hắn cảm thấy cơ bụng phía dưới đang căng chặt, càng lúc càng nóng như thiêu đốt.

"Nơi này của vợ đẹp quá." Hắn áp lại gần, liếʍ lỗ tai Ôn Hòa, thẳng đến khi vành tai đều nóng lên. "Đừng sợ, tôi trước kia từng nói em một chút cũng không kỳ quái, hửm? Đừng sợ có được không?"

"Nhiều nước như vậy." Tống Văn dùng ngón tay chạm vào âm đế, Ôn Hòa liền lập tức giãy dụa, không cho Tống Văn chạm vào.

"Nghe lời, đừng lộn xộn."

Tống Văn xoa nắn hoa huyệt tinh tế, nước da^ʍ trơn trượt theo ngón tay hắn nhỏ giọt, chậm rãi duỗi một ngón tay vào trong.

"A ——" Ôn Hòa ngăn lại cánh tay hắn, nhìn hắn lắc đầu, "Đừng......"

Ôn Hòa cảm thấy cả người như bốc hoả, đặc biệt là ngón tay Tống Văn đang cắm trong nữ huyệt, miệng thịt khẩn trương mà co rút lại ngậm chặt ngón tay Tống Văn. Phòng nghỉ ẩm ướt oi bức thiêu cậu đến hoảng hốt.

Hai người hô hấp đều hỗn loạn, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi l*иg ngực.

Tống Văn lại nhét thêm hai ngón tay, miệng thịt nhanh chóng hút lấy tay hắn. Hắn ở bên trong nhẹ nhàng chuyển động, thành công nghe được Ôn Hòa run rẩy rên thành tiếng.

"A —— cậu mau lấy ra, Tống Văn, ưm ——"

Tống Văn mắt điếc tai ngơ, chậm rãi dùng ngón tay bắt chước động tác tính giao thọc vào rút ra. Ôn Hòa càng lúc càng ra nhiều da^ʍ thuỷ, tiếng nước nhóp nhép khiến người ta đỏ mặt. Cậu ngửa đầu, mặt mũi ửng hồng, ánh đèn chiếu sáng từ trần nhà càng làm nổi bật cơ thể trần trụi, hai khoả vυ' cương lên run rẩy trong khí lạnh, còn rất sắc tình mà chảy xuống vài giọt sữa trắng ngà.

"Vợ đẹp quá, l*и da^ʍ thật xinh đẹp, nuốt hết ngón tay của chồng rồi."

"A, ha...... Cậu đừng nói nữa, a......"

Ôn Hòa bị ngón tay cắm đến cả người mềm nhũn, tay chống trên mặt bàn phía sau, ưỡn ngực, nâng eo, tách ra hai chân để Tống Văn chơi nữ huyệt.

Tống Văn nhìn ngón tay mình ra vào trong l*и nhỏ phấn nộn của Ôn Hòa, theo bản năng mà liếʍ liếʍ môi dưới. Hắn cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú bị bỏ quên, một bên hút một bên xoa xoa đầu nhũ, ngón tay bên dưới tăng tốc độ thọc vào rút ra.

"A a...... Tống Văn, chậm một chút, a, chịu không nổi."

Ngón tay Tống Văn thon dài, vừa cắm rất sâu lại còn dùng sức. Phía trên hai vυ' đã bị miệng hắn mυ'ŧ đến chảy sữa.

Tống Văn rút ra ngón tay ướt đẫm, tùy ý lau trên áo sơ mi đắt tiền. Ôn Hòa cảm thấy hoa huyệt đột nhiên trống rỗng, mê man nhìn chằm chằm Tống Văn liền thấy hắn đã cởi dây lưng, sau đó cởi tiếp khoá quần, lộ ra căn dươиɠ ѵậŧ thô dài như bắp tay trẻ con.

Côn ŧᏂịŧ nóng hổi cứng rắn chà xát lên huyệt khẩu Ôn Hòa, cuối cùng chậm rãi cắm vào động nhỏ.

"A...... Đau." Ôn Hòa tay không còn sức lực, cau mày tựa hồ như rất đau, mắt thấy sắp té trên mặt đất liền bị Tống Văn ôm lên, để cậu tựa vào trong ngực.

"Ôm tôi."

Tây trang lót dưới mông đã nhăn nhúm, mặt trên dính đầy da^ʍ thuỷ.

"A ——" Ôn Hòa thét chói tai.

Tống Văn trấn an mà vuốt ve sau lưng cậu, "Ăn được hết rồi, vợ giỏi quá."

Tống Văn đem nguyên cây đồ vật cắm vào trong nhưng lại không dám động. Hắn ôm Ôn Hòa, âʍ đa͙σ nóng ướt kẹp hắn phát đau.

Ôn Hòa ở trong lòng hắn run rẩy, bả vai thon gầy cùng xương quai xanh căng chặt, trên làn da trắng nõn đều là vệt đỏ, tựa như giống cái đến kỳ động dục chỉ có thể phụ thuộc vào hắn.

"Vợ à, em thả lỏng một chút, đau."

Ôn Hòa nghe hắn nói trong lòng nộ khí xung thiên, nhắm bả vai hắn cắn xuống một ngụm, "Tôi thả lỏng làm sao được, tôi mới là người đau có được không?"

Tống Văn thử chậm rãi cắm, kiên nhẫn đợi đến khi Ôn Hoà không còn khó chịu. Hắn phấn khởi nhìn Ôn Hòa tựa trong lòng ngực, bộ dáng vợ bị mình cᏂị©Ꮒ sướиɠ ngoan không chịu được, l*и da^ʍ phía dưới còn kẹp chặt hắn không buông, khung cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức làm hắn như mất trí, giữ chặt eo Ôn Hòa bắt đầu ra vào mãnh liệt.

"A a...... Nhẹ, cậu nhẹ chút......" Móng tay Ôn Hòa cào mấy đường lên da thịt hắn.

Tống Văn xốc Ôn Hòa lên, để hoa huyệt nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ mà đâm tới, da^ʍ thuỷ chảy ra từ nơi giao hợp vì va chạm mà phát ra âm thanh “bạch bạch”.

Ôn Hòa ôm cổ Tống Văn, đầu tựa trên bờ vai hắn, thân thể theo cường độ thọc vào rút ra mà đong đưa. Kɧoáı ©ảʍ tê dại từ nơi huyệt khẩu truyền đến chạy khắp cả người, chỉ có thể ở bên tai Tống Văn nhịn không được mà kêu da^ʍ.

"A a...... Đừng nhanh như vậy...... Cậu chậm một chút...... A......"

Tống Văn cᏂị©Ꮒ đến hăng say, ngậm lấy vành tai Ôn Hòa, "Nhanh thì mới sướиɠ, vợ thấy thích không?"

"A...... Tống Văn...... Sâu, quá sâu."

Tống Văn vỗ mông cậu ra lệnh, "Gọi chồng."

Ôn Hòa không chịu kêu, cắn miệng không phát ra tiếng.

Tống Văn trừng phạt ấn cậu xuống ghế điên cuồng làm, tựa như muốn đem cậu hoà làm một trong cơ thể hắn, dươиɠ ѵậŧ mỗi lần đều đỉnh đến hoa tâm, sướиɠ đến mức ngón chân Ôn Hòa đều co lại.

"Không gọi?"

"Ưm ư......" Ôn Hòa chịu không nổi mà lắc đầu, "Chồng, chồng ơi...... Muốn chết...... A ——"

Tống Văn lại xoa vυ' cậu, môi chạm môi cùng hắn hôn sâu, nửa người dưới lại không ngừng đâm thọc, Ôn Hòa hai miệng trên dưới đều bị xâm phạm, chỉ có thể ô ô nuốt xuống mà thừa nhận.

"Sẽ mang thai sao?" Tống Văn hỏi cậu.

"Mang, mang thai cái đầu cậu."

Tống Văn nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vẫn còn mạnh miệng."

Ôn Hòa huyệt mềm bị Tống Văn cᏂị©Ꮒ vô cùng tàn nhẫn, âm đế sung huyết dường như đã sưng đỏ lên. Trong đầu một mảnh trắng xoá, kɧoáı ©ảʍ từ hạ thể cơ hồ làm cậu mất đi lý trí, thẳng đến khi hoa huyệt phun ra một dòng nước ấm, cậu cơ hồ nằm liệt trên người Tống Văn, tay chân mềm nhũn, nước da^ʍ không ngừng chảy ra từ nơi giao hợp.

"A a...... tôi sắp bị cậu làm chết mất, ưʍ......"

Tống Văn lại bắt đầu một vòng rong ruổi trên người Ôn Hoà, tiểu da^ʍ huyệt đối với hắn quá sức mê người, hắn chẳng màng đổi tư thế mà dùng sức đâm vào rút ra, cuối cùng một giọt không sót mà bắn toàn bộ vào trong cơ thể Ôn Hòa.

"A...... Vương bát đản, ha a......"

Ôn Hòa trước khi ngất xỉu còn không quên mắng Tống Văn một câu.

"Đồ biếи ŧɦái."

—---------------------------------- Quá là biếи ŧɦái o(>ω