Ngoài trời đã lâm râm mưa tự lúc nào, gió mồn một lạnh hơn, lùa vào da thịt khiến con người ta tê buốt. Tô Tâm Đan yêu thích áo khoác của Lã Dương không rời, nàng cứ mặc nó trên người cho đến khi lên giường ngủ vẫn không muốn cởi ra. Áo của cô có một mùi gì đó rất thơm, hương nhè nhẹ khiến đầu óc Tô Tâm Đan như quay cuồng, cảm thấy hoàn toàn bị nó thu hút.
Nàng vô thức nắm lấy cổ áo kéo lên, hít một hơi thật sâu, đoạn liền bày ra gương mặt mãn nguyện. Nhưng không may rằng hành động đó của Tô Tâm Đan đã bị Lã Dương bắt gặp. Cô bước hẳn vào trong phòng, tay nhẹ nhàng kéo chốt đóng cửa lại. Lã Dương nghiêng đầu, trong luồng ánh sáng yếu ớt khẽ vang lên âm thanh câu dẫn:
"Em... thích áo khoác của tôi đến vậy à?"
Tô Tâm Đan đang nằm, bất giác nàng ngồi bật dậy, gương mặt thoáng chốc liền trở nên gượng gạo vô cùng. Vội siết chặt tay áo trong tay, nàng cúi mặt ấp úng khó mở lời.
"Em... Em a... em..."
Tô Tâm Đan cắn môi bứt rứt, lòng ngực không biết đã đập mạnh tự khi nào. Đương nhiên trong lòng cũng có chút khổ sở vì hành động kỳ lạ mà bản thân đã làm vừa rồi. Vốn nghĩ Lã Dương sẽ không quay lại nữa, nhưng người tính không bằng trời tính.
"Em... Em sẽ trả nó cho chị."
Tô Tâm Đan sợ sẽ bị Lã Dương trách phạt nên mới hạ vai, kéo tay áo cởϊ áσ khoác ra. Nàng định trả nó cho cô, ngộ nhỡ cô tức giận, không che chở cho nàng nữa thì lúc đó xác định là toi rồi. Nhưng Tô Tâm Đan vẫn chưa kịp cởi xong, Lã Dương đã nhanh hơn một bước. Cô tiến lại gần giường, vươn tay kéo áo khoác lại, giữ nguyên nó trên người Tô Tâm Đan.
"Tôi không có ý gì đâu. Nếu em thích nó... Vậy thì em cứ giữ lấy đi..."
Tô Tâm Đan khựng lại vì những lời nói vừa rồi của cô. Nàng thật sự không nghe lầm sao? Không những Lã Dương không tức giận mà còn đem nó tặng lại cho nàng? Tô Tâm Đan cúi đầu vì ngại ngùng, khóe môi vô thức cong lên tạo thành một đường cong mỹ mạo, e thẹn. Hương trầm dịu dàng, nàng dường như có thể cảm nhận được vẻ chững chạc của Lã Dương ở trong mùi hương đó. Một mùi hương khiến người ta chỉ muốn mãi đắm chìm.
Tô Tâm Đan đánh bạo nhích lại gần Lã Dương, ở bên cạnh cô, nàng vẫn cảm nhận hương trầm thoang thoảng. Nàng cụp mắt, cất giọng nhỏ nhẹ:
"Chị... áo của chị rất thơm. Chị dùng loại nước hoa gì vậy?"
Lã Dương im lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đáp lời.
"Cũng không rõ nữa. Là của một người bạn tặng..."
Ngón tay cô khẽ nâng cằm Tô Tâm Đan lên, đầu cúi thấp để mặt đối sát mặt với đối phương.
"Muốn thử?"
Tô Tâm Đan nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt mở to nhìn người trước mắt. Nàng mím môi rồi gật gật đầu. Lã Dương cười mỉm, ngón tay khẽ miết nhẹ cánh môi mềm mịn của đối phương, đoạn cô liền buông tay, thở hắt một cái.
Lã Dương rời khỏi phòng của Tô Tâm Đan, khi cánh cửa khép lại, lòng ngực của nàng dường như không còn bình thường được nữa. Những hành động của Lã Dương vượt quá mức những tiếp xúc mà Tô Tâm Đan từng trải, cũng đem lại cho nàng những cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ kinh người. Không lâu sau đó, cô quay trở lại phòng của Tô Tâm Đan. Trên tay còn cầm theo một chai nước hoa to bằng bàn tay, chỉ là trời quá tối, nàng không thể nhìn rõ được nhãn hiệu trên chai là gì.
Tô Tâm Đan nhích người ra gần mép giường, đợi cho Lã Dương đi tới liền ngẩng mặt nhìn cô. Đưa chai nước hoa trong tay cho Tô Tâm Đan, Lã Dương nhướng mày, nói:
"Thử xem."
Nàng cầm vật mà cô vừa đưa cứ như thể đang cầm bảo vật, chỉ sợ tuột tay rớt xuống thì chắc Tô Tâm Đan nàng có mà dập đầu tạ tội. Nhẹ nhàng mở nắp ra, Tô Tâm Đan hướng mũi xịt về phía cổ tay mình rồi nhấn nhẹ đầu xịt.
Khi đưa lên ngửi thử liền ngửi ra mùi hương đặc trưng, trong phút chốc liền yêu thích vô cùng.
Tô Tâm Đan giơ chai nước hoa lên định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở lời thì Lã Dương đã lên tiếng trước.
"Thích thì cứ việc dùng. Chỗ tôi vẫn còn vài chai..."
Tô Tâm Đan bày ra biểu cảm ngạc nhiên, ngước nhìn Lã Dương khẽ hỏi:
"Thật sao?"
Lã Dương gật đầu một cái, nói tiếp:
"Dù sao thì tôi cũng là quản lý tạm thời của em. Nói xem... Bản thân tôi cực kỳ không thích người không nghe lời... Chỉ cần em ngoan ngoãn... cái gì tôi cũng có thể... cho em."
Lã Dương nhếch môi cười nhạt. Nhìn vẻ mặt hiểu chuyện của Tô Tâm Đan, coi như cô cũng cảm thấy an tâm được vài phần. Lã Dương đã thâu tóm thành công tâm lý của Tô Tâm Đan. Cô nhóc được ông trời ban tặng cho một trái tim thiện lành, chỉ là lại không may mắn khi rơi vào tay của bà Tô.
Tô Tâm Đan siết chặt chai nước hoa trong tay, có hơi hoang mang hỏi:
"Bất cứ thứ gì ạ?"
Lã Dương gật đầu, đáp bằng giọng chắc nịch.
"Ừm. Bất cứ thứ gì... Em muốn."
...
Một tuần sau đó.
Tô Tâm Đan ôm chặt áo khoác nọ trong tay, lưu luyến không muốn buông.
"Nếu tôi không lầm... thì cái áo đó đã lâu rồi chưa giặt nhỉ?"
Đối mặt với sự thúc giục của Lã Dương, nàng lại mếu máo:
"Nhưng nó vẫn còn thơm lắm."
Lã Dương mím môi, tay day trán tỏ vẻ bất lực. Cô nào có ngờ mức độ yêu thích điên cuồng của bé yêu nhà mình lại cao đến vậy, có thể suốt ngày tối đêm ôm khư khư áo khoác mà cô đã tặng, như vậy cũng đủ để thấy Tô Tâm Đan có một chấp niệm mãnh liệt với nó.
Đã một tháng kể từ khi nàng chung sống với Lã Dương, tình trạng tâm lý của nàng như được cải thiện rõ rệt. Những cơn ác mộng không còn rình rập nàng mỗi đêm, không còn phải đối mặt với những buổi luyện ác nghiệt, lại không cần phải thức khuya dậy sớm. Có thể nói, chính Lã Dương đã tạo ra cho Tô Tâm Đan một thiên đường mà nàng mong muốn, một cảm giác được sống hơn bao giờ hết.
Giằng co mất một lúc lâu, cuối cùng Lã Dương cũng đoạt lại được áo khoác từ trong tay Tô Tâm Đan. Cô nhóc lăn lộn một hồi, cho đến khi nhìn thấy áo khoác bị cho vào máy giặt, cuối cùng nàng cũng chịu buông bỏ chấp niệm với áo khoác.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn hiu của Tô Tâm Đan, Lã Dương bất quá liền thở dài một tiếng.
"Chỉ giặt một lúc thôi mà. Có cần phải như vậy không?"
Tô Tâm Đan mếu môi, gương mặt tỏ ra đáng thương vô tội.
"Nhưng mà... không còn mùi hương của chị nữa..."
Lã Dương đưa tay đỡ trán, vội hít lấy một hơi thật sâu rồi thở dài sườn sượt. Trong lòng cô vốn dĩ đang nghĩ, Tô Tâm Đan thật sự bị nghiện rồi, hay là cô đã quá chiều nàng, cho nên bây giờ nàng mới được nước mà tung hoành ngang dọc như thế này?
"Được rồi. Chẳng phải xịt một ít nước hoa vào là được hay sao? Sẽ lại có mùi ngay thôi mà..."
"Nhưng nó không giống nhau."
"Giống... đều giống nhau cả thôi."
Lã Dương cứ vậy áp bức Tô Tâm Đan bằng khí thế bức người của mình. Để an ủi bé yêu, bất quá cô mới đưa tay xoa đầu mà an ủi. Trong một phút giây ngắn ngủi, Lã Dương cúi đầu hôn vào trán Tô Tâm Đan một cái. Gương mặt bạn nhỏ bỗng đỏ ửng lên, tuy ngại ngùng nhưng không giấu nổi vẻ thích thú.
"Dạ... Em thấy lời chị nói cũng đúng..."
Tô Tâm Đan hí hửng cười tươi, còn không quên lợi dụng mà ôm Lã Dương một cái, sau đó mới chạy đi lên phòng. Cô dõi theo bóng dáng bé con mà cười nhạt, khẽ lắc đầu ra chiều bất lực.