Lúc xuống máy bay đã là mười một giờ đêm, sự chênh lệch múi giờ khiến Kiều Ngự Khiên vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc về đến nhà là có thể nhìn thấy người yêu mình, thì sự mệt mỏi của cậu đã biến mất một cách thần kỳ.
Người yêu của Kiều Ngự Khiên tên là Thường Hãn Khất, một người đẹp trai, cao ráo và mạnh mẽ. Cách lớp vải quần áo cũng có nhìn thấy hình dạng cơ ngực phập phồng và bắp tay rắn chắc, anh ta là một người đàn ông đầy nam tính.
Kiều Ngự Khiên rất yêu anh, nhưng một người đàn ông như vậy lại giống như một cá thể sáng chói dễ thu hút các loài ong bướm. Chỉ cần Thường Hãn Khất ngồi trong quán bar, dù không nói gì, nhưng anh ta vẫn có thể thu hút rất nhiều phụ nữ, Thường Hãn Khất là người có tính cách chơi bời chăng hoa, ngay cả sau khi ở với Kiều Ngự Khiên anh ta cũng không kiềm chế tính cách, mà vẫn thích tán tỉnh phụ nữ đẹp ở khắp mọi nơi, hai người đã có rất nhiều cuộc cãi vã, tình cảm cũng vì điều này mà tạo ra khoảng cách.
Tính cách của Thường Hãn Khất chính là như vậy, anh ta không thích bị người khác ràng buộc. Trước khi thích Thường Hãn Khất, cậu cũng biết tính cách người kia cũng không thể một chốc một lát mà thay đổi, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn ghen tuông và phát điên khi thấy Thường Hãn Khất thân mật với những người phụ nữ khác trước mắt mình.
Kiều Ngự Khiên từng bước dồn ép khiến Thường Hãn Khất không thể chịu đựng được, đến khi Kiều Ngự Khiên nhận ra thì đã quá muộn, Thường Hãn Khất đã từ chức chuyển nhà, ngay cả di động cũng đổi.
Kiều Ngự Khiên mất ba tháng ròng rã mới tìm được Thường Hãn Khất, và hiện tại cậu đang cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ giữa hai người, nhưng tiếc rằng nó chẳng có tác dụng gì.
Một tuần trước, Kiều Ngự Khiên mơ thấy Thường Hãn Khất đưa mình đến quán bar uống rượu sau đó còn cùng một cô gái trang điểm lòe loẹt nói nói cười cười, cô gái kia dựa gần Thường Hãn Khất, khi nói chuyện đôi mỗi diễm lệ gần như dán vào vành tai anh.
Thường Hãn Khất liền vỗ vỗ vào vai cậu nói cậu không cần xuất hiện ở trước mặt mình nữa, sau đó rời đi không quay đầu lại, Kiều Ngự Khiên đến giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo chán ghét của Thường Hãn Khất lúc ấy.
Cậu đã làm cái gì? Kiều Ngự Khiên vì ghen tuông mà tỉnh dậy, cậu sợ rằng Thường Hãn Khất sẽ lại bỏ đi mà không nói lời từ biệt lần nữa, vậy nên đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài không xuất hiện trước mặt Thường Hãn Khất.
Trước khi đi chuyến công tác này, Kiều Ngự Khiên đã xin phép công ty nghỉ mười ngày, cậu muốn dành kỳ nghỉ này để theo đuổi Thường Hãn Khất một lần nữa.
Kiều Ngự Khiên đã mua một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp ở một cửa hàng sắp đóng cửa gần đó để xin lỗi cũng như cầu xin hòa, sau đó thuận tay gọi một chiếc taxi.
Tài xế là một ông chú có chút lớn tuổi, thấy Kiều Ngự Khiên ôm một bó hồng, liền cười ha hả hỏi có phải anh đến sinh nhật của bạn gái hay không. Kiều Ngự Khiên cười lắc lắc đầu, nói là cãi nhau với người yêu nên dùng hoa hồng để xin lỗi.
Dọc theo đường đi tài xế lải nhải rất nhiều thứ, nhưng trong lòng Kiều Ngự Khiên đều chỉ nghĩ xem làm sao để dễ dàng được Thường Hãn Khất tha thứ, không hề nghe tài xế buôn chuyện.
Sau khi xuống xe, Kiều Ngự Khiên ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu mà Thường Hãn Khất sống, bức màn che kín mít, có vẻ như kể từ khi ra khỏi nhà lúc chiều tối anh ta vẫn chưa trở về.
Lại đến quán bar sao? Kiều Ngự Khiên thở dài.
Thang máy dừng lại ở tầng 13, Kiều Ngự Khiên đi ra cửa thang máy, một tay ôm bó hoa, một tay móc chìa khóa từ túi ra mở cửa. Chìa khóa mới rõ ràng là không mượt bằng chìa khóa gốc, vì vậy Kiều Ngự Khiên phải mất một lúc lâu để mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, đôi giày cao gót màu đỏ tươi ở lối vào đã làm cay mắt cậu.
Có thể đó chỉ là một người bạn ở lại một đêm… Nhưng ngay cả bản thân Kiều Ngự Khiên cũng không thể thuyết phục được lý do này.
Giọng nói cao vυ't của một người phụ nữ phát ra từ sau cánh cửa phòng Thường Hãn Khất, trong màn đêm tĩnh mịch nghe rất rõ ràng, giống như một lời chế giễu sự tự an ủi trước đây của cậu, chói tai đến cực điểm.
Kiều Ngự Khiên bước nhẹ bước ra cửa, giống như nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ tích dùng giọng nói đổi lấy đôi chân để được gặp hoàng tử yêu dấu của mình, mỗi bước đi đều là mũi dao sắc nhọn, suýt chút nữa xé nát trái tim cậu.
“Quá nhanh, chậm, chậm một chút.”
“Muốn chậm một chút?”
“Không, như vậy quá chậm, lại nhanh một chút… A a a a, không được, tôi không được!”
Qua khe cửa rộng bằng ngón tay cái, Kiều Ngự Khiên nhìn thấy một cặp đùi trắng nõn mịn màng của người phụ nữ trên chiếc giường lớn đang quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc như rắn của người đàn ông.
Người đàn ông đung đưa cặp mông căng tròn và gợi cảm của mình, đ* người phụ nữ nằm dưới anh ta. Tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, anh ta híp mắt thoải mái. Cơ bắp hiện lên trên bắp chân và cánh tay cường tráng, đẹp đẽ tràn đầy sức mạnh bùng nổ, cổ và da thịt màu đồng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Từ góc nhìn của mình, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bên của người đàn ông kia, nhưng Kiều Ngự Khiên biết cơ bụng tám múi và đường nét mịn màng như nàng tiên cá của người đàn ông đó hấp dẫn đến mức nào.
Nam nữ trong phòng vẫn đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ, không hề để ý rằng ngoài cửa còn có một vị khách khác.
Kiều Ngự Khiên vẫn đứng ở cửa như thế, siết chặt bó hoa hồng trên tay, không cảm nhận được gai của hoa đang đâm xuyên qua lòng bàn tay mình, cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm phía dưới người đàn ông… người yêu của cậu – Thường Hãn Khất.
Thường Hãn Khất đang chìm sâu trong du͙© vọиɠ khiến Kiều Ngự Khiên rất hưng phấn, thực sự chỉ muốn đè Thường Hãn Khất xuống giường mà chơi từ phía sau, hung hăng đ* anh đến phát khóc, khiến anh không thể xuất tinh mà chỉ có thể bắn ra nướ© ŧıểυ.
Điều này thật không bình thường, lẽ ra Kiều Ngự Khiên nên cảm thấy phẫn nộ, thất vọng và ghê tởm, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy phẫn nộ và chán ghét với người con gái không nhớ mặt cũng không biết tên kia, cậu không thể ghét bỏ Thường Hãn Khất, mặc dù đối phương đã làm ra chuyện này để đả thương người trong cuộc.
Đơn giản vì người kia là Thường Hãn Khất.
Kiều Ngự Khiên không vọt vào chửi ầm lên hay khóc lóc chất vấn đối phương tại sao lại phản bội mình, tại sao Thường Hãn Khất lại lừa dối, tuy rằng hai người cãi nhau nhưng anh ta cũng không nên lên giường với người phụ nữ khác.
Cậu biết vẻ mặt của mình lúc này rất hung dữ, cậu sợ sắc mặt ghen tuông xấu xí của mình sẽ làm Thường Hãn Khất chán ghét.
Kiều Ngự Khiên cảm thấy đau khổ. Hãn Khất là người đầu tiên cậu yêu. Cậu đã yêu anh ta rất nhiều, yêu tới mức hèn mọn, đổi lấy lại sự phản bội của Thường Hãn Khất.
Nhưng cậu có thể làm gì khác? Cậu yêu Thường Hãn Khất nhiều hơn Thường Hãn Khất yêu cậu. Thường Hãn Khất đã quen với cuộc sống tự tại, anh ta lạnh lẽo vô tâm có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Nếu không có Kiều Ngự Khiên, cuộc sống của hường Hãn Khất sẽ diễn ra bình thường, nhưng Kiều Ngự Khiên thì sẽ không thể sống thiếu Thường Hãn Khất. Đi công tác rời khỏi Thường Hãn Khất một tuần đã là cực hạn, nếu Thường Hãn Khất rời khỏi thế giới của Kiều Ngự Khiên, cậu chắc chắn sẽ không thể tiếp tục sống.
Kiều Ngự Khiên ngồi trong phòng khách suy nghĩ cả đêm, khi người phụ nữ đã ngủ với Thường Hãn Khất tối qua bước ra, cô ấy nhìn Kiều Ngự Khiên mỉm cười ngượng nghịu và rời đi. Kiều Ngự Khiên liếc đồng hồ, đã hơn bảy giờ. Hôm nay là cuối tuần, Thường Hãn Khất đến mười một giờ mới dậy, thời gian anh nghỉ ngơi cũng đủ để cậu về nhà lấy đồ đã chuẩn bị trước.
Dây thừng, băng dính, thuốc mê, một chiếc vali đủ lớn để vừa một nam giới trưởng thành, Kiều Ngự Khiên vô cùng vui vẻ nhét những thứ này vào cốp xe.
Khi cậu quay lại, Thường Hãn Khất vẫn còn đang ngủ, phòng ngủ tối mờ khiến anh ngủ rất ngon, Kiều Ngự Khiên vô thức bước nhẹ đến trước giường.
Cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người con trai khiến tim mình loạn nhịp, lưu luyến không rời.
Đã hai năm kể từ khi bọn họ gặp nhau, Kiều Ngự Khiên đã yêu Thường Hãn Khất ngay từ cái nhìn đầu tiên, ban đầu cậu chỉ thích anh trong âm thầm. Nhưng nhìn Thường Hãn Khất từ xa vẫn không đủ, Kiều Ngự Khiên đã chọn cách viết thư cho đối phương để bày tỏ về tình cảm của mình, cậu viết cả một tối, suy nghĩ cách biểu đạt, viết đi viết lại, cuối cùng lá thư chứa đầy những suy nghĩ của riêng cậu được gấp lại cẩn thận và đặt trong một chiếc phong bì màu hồng nhạt, đặt trong hộp thư của Thường Hãn Khất.
Kiều Ngự Khiên nấp ở góc tường, bí mật nhìn Thường Hãn Khất nhặt phong bì lên, tim cậu đập rất nhanh, như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Một bức thư tình từ một người xa lạ chưa từng gặp mặt, liệu Thường Hãn Khất sẽ chọn cách ném nó vào thùng rác như một trò đùa hay viết thư trả lời?
Trong lời cầu nguyện của Kiều Ngự Khiên, Thường Hãn Khất đã mở lá thư và đọc nó, chỉ vài phút thôi mà dường như một thế kỷ đã trôi qua.
Thường Hãn Khất nở một nụ cười dịu dàng sau khi đọc bức thư tình, rồi nhẹ nhàng gấp bức thư tình lại và cho vào phong bì.
Kiều Ngự Khiên tham lam thu nụ cười ngắn ngủi của Thường Hãn Khất vào mắt, điều này thật nực cười, ngay lúc đó, cậu còn có chút ghen tị với bức thư tình mà mình viết.
Thường Hãn Khất đã trả lời bức thư, trong đó anh ta để lại số điện thoại di động của mình.
Hai người cũng từng có khoảng thời gian ngọt ngào nhưng thái độ của Thường Hãn Khất đã trở nên lạnh nhạt từ khi nào? Kiều Ngự Khiên không thể nhớ, hoặc là không muốn nhớ.
Những điều đó không còn quan trọng nữa, vì sau ngày hôm nay, Thường Hãn Khất sẽ mãi chỉ thuộc về cậu.
Sau khi tiêm một lượng thuốc mê vừa đủ vào cơ thể Thường Hãn Khất, Kiều Ngự Khiên nghiêng người và đặt lên môi anh một nụ hôn.
Sau vài phút chờ đợi, Kiều Ngự Khiên lấy dây trói chặt tay và chân của người con trai kia, dùng băng keo bịt miệng anh lại rồi nhét vào chiếc vali lớn.
Nhà của Thường Hãn Khất ở tầng 3. Đây là một tòa nhà cũ từ những ngày đầu, không có camera và không có thang máy*, Kiều Ngự Khiên đã kéo chiếc vali lớn hơn 90kg xuống cầu thang với rất nhiều công sức.
(*Tác giả viết đoạn này mâu thuẫn vc, trên thang máy dừng ở tầng 3, dưới thì đ có là seo???)
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Kiều Ngự Khiên làm là mở vali, khi mở cửa nghe thấy tiếng động nhẹ từ bên trong,cậu biết rằng Thường Hãn Khất đã thức dậy.
Người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị ép vào một khoảng không nhỏ nhìn chằm chằm vào Kiều Ngự Khiên với ánh mắt dữ tợn, lúc này anh đang cuộn mình trong một mớ hỗn độn, tay chân bị trói bằng dây thừng và băng dính trên miệng, mồ hôi nhễ nhại và đang ướt sũng trong vali. Phần tóc mái lòa xòa trước trán trông đặc biệt đáng thương.
Kiều Ngự Khiên nửa đỡ nửa bế Thường Hãn Khất về phòng rồi nhẹ nhàng đặt anh lên chiếc giường lớn mềm mại.
“Không thoải mái sao?” Kiều Ngự Khiên đau lòng vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi của Thường Hãn Khất. “Tôi sẽ cởi dây trói cho anh ngay lập tức.”
Cậu không sợ rằng Thường Hãn Khất vẫn còn sức để chống lại sau khi xiềng xích được giải phóng, tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Những nắm đấm nhanh và mạnh thông thường bây giờ đều trở nên chậm và yếu.
Kiều Ngự Khiên nắm chặt lấy nắm đấm đang vung vẩy, đè người đàn ông đang tức giận xuống dưới mình, cởi cà vạt và trói hai tay trên đầu vào cột giường.
“Mẹ kiếp, đồ biếи ŧɦái, thả tôi ra!” Cơ thể Thường Hãn Khất bị trói, vặn cổ tay nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể gầm lên một tiếng tức giận đầy bất lực.
Kiều Ngự Khiên không kìm được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, bị cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thường Hãn Khất cọ xát vài lần, khiến dươиɠ ѵậŧ của cậu cương cứng ở bụng dưới của anh.
Thường Hãn Khất mở to mắt rồi cứng đờ trong giây lát, là đàn ông anh tự khắc biết thứ đặt ở phía dưới mình là cái gì, xanh mặt mắng vài lần rồi lại càng giãy giụa.
“Tại sao lại từ chối em? Đừng từ chối em, được rồi, em rất thích anh…”
Kiều Ngự Khiên ưa nhìn, đôi mắt dài và hẹp như lá liễu luôn mỉm cười khiến người ta cảm thấy dễ chịu trong lòng. Nốt ruồi nước mắt dưới khóe mắt càng tô thêm sắc màu cho khuôn mặt xinh đẹp không thể phân biệt nam nữ. Giọng điệu lúc nào cũng nhỏ nhẹ và có chút ủy khuất, chắc hẳn sẽ chẳng mấy ai không xúc động vì trông cậu ta quá mỏng manh và vô hại.
Đó chỉ là những gì vừa mới nhìn thôi…
Chỉ có Thường Hãn Khất biết rằng cậu ta đang hành động như một người phụ nữ trước mặt anh, xoa nắn dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn của anh một cách khiêu da^ʍ, ngậm lấy núʍ ѵú của anh và mυ'ŧ, cùng với gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng.
Mặc dù trong lòng cảm thấy phản cảm và ghê tởm khi bị người cùng giới chạm vào nhưng kɧoáı ©ảʍ thể xác thì không thể bỏ qua, anh nhắm mắt lại và giả vờ như không nghĩ về điều đó cũng không nhìn phần thân dưới của mình.
Thường Hãn Khất sắp xuất tinh, trong lòng nổi lên cơn thèm khát, anh nhấc mông đuổi theo đôi bàn tay mang lại kɧoáı ©ảʍ cho mình, nhưng khi sắp đạt đến cao trào thì cơn sướиɠ vỡ òa, bàn tay kia lại buông dươиɠ ѵậŧ anh ra, ngang ngược kéo anh từ cao trào xuống dưới.
Thường Hãn Khất, đầu óc vẫn còn chút bối rối, mở mắt ra ngượng ngùng nhìn Kiều Ngự Khiên, Kiều Ngự Khiên lùi lại giữa hai chân vững chãi của Thường Hãn Khất, vén mái tóc bám trên má lên để lộ nốt ruồi lệ quyến rũ nơi khóe mi. Cậu liếʍ liếʍ môi dưới, rồi nở một nụ cười ngọt như kẹo với Thường Hãn Khất.