Người Yêu Của Hắn

Chương 2 "đừng liếm nữa"

“Đừng lo lắng, tôi sẽ sớm làm cho anh thoải mái hơn.”

Cậu cúi xuống hôn vào bên trong đùi người kia.

Theo quan điểm của Thường Hãn Khất, làn da trắng nõn như tuyết không tì vết, đôi môi đỏ mọng như hoa đào nở trong tuyết, khuôn mặt lộng lẫy hơn cả phụ nữ, và đôi mắt quyến rũ khi nhướng mi nhìn mình kia, tất cả những thứ xinh đẹp đó đều giống như nét đẹp của yêu tinh mị hoặc.

Trong mật huyệt đột nhiên có cảm giác bị một vật mềm mại ẩm ướt chạm vào, sau đó lại có một vật mềm dẻo nóng bỏng áp vào hậu môn.

Thường Hãn Khất sợ hãi đến mức đứng hình nhìn đầu của Kiều Ngự Khiên vùi vào mông mình và liếʍ láp lỗ hậu, chiếc lưỡi mềm ướt và trơn.

Kiều Ngự Khiên tỉ mỉ liếʍ láp từng nếp gấp trên lỗ thịt của người con trai này, cho đến khi lối vào nhạy cảm đang khép chặt trở nên mềm mại, ẩm ướt và co giật, sau đó mới thong thả đẩy đầu lưỡi vào lỗ hậu rồi tham lam liếʍ láp phần ruột non mềm và nóng hổi bên trong.

Thường Hãn Khất không ngốc, anh ta ngay lập tức hiểu rằng Kiều Ngự Khiên sẽ không phải chỉ quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng mà là muốn đυ. mình, dươиɠ ѵậŧ ban đầu cứng ngắc liền trở nên nửa cứng nửa mềm.

“Mẹ nó! Đồ khốn nạn, đừng liếʍ nữa!”

Chết tiệt, đây là một cơn ác mộng phi logic! Làm thế nào một người đàn ông mạnh mẽ và vạm vỡ như anh lại có thể bị đυ. vào mông? Hơn nữa còn bị đυ. bởi một người đàn ông trẻ hơn mình một chút, hắn ta xinh đẹp hơn phụ nữ nhưng lại có vấn đề về đầu óc?!

Cảm giác dị vật xâm nhập vào lỗ hậu kỳ lạ không thể tả, Thường Hãn Khất không biết là thoải mái hay khó chịu, nhưng điều chắc chắn là anh vừa sợ vừa ghét cảm giác này. Anh lắc mông để thoát khỏi môi và lưỡi của Kiều Ngự Khiên, nhưng hai tay Kiều Ngự Khiên đã cố định mông để anh không thể thoát ra.

Thằng cha này liếʍ bao lâu rồi, còn muốn đến bao giờ nữa?

Thường Hãn Khất nghiến răng nắm chặt tay để chống cự, mắt nhìn thẳng lên trần nhà trắng xóa phía trên, cố gắng bỏ qua cảm giác tê dại.

Ngứa, ngứa quá, nơi mà Kiều Ngự Khiên liếʍ bắt đầu ngứa, nhưng tay anh bị trói lại không thể thò vào gãi, ngứa ngáy từ lỗ hậu chạy lên tới não bộ, nó gần như khiến con người ta phát điên.

Sự sảng khoái xen lẫn trong cơn ngứa ngáy này khiến gậy thịt không được thỏa mãn của Thường Hãn Khất lại dính chặt vào bụng anh chờ đợi được an ủi, thậm chí còn cứng hơn trước một chút. Dịch nhờn tràn ra từ dươиɠ ѵậŧ tròn trịa và đầy đặn khiến toàn bộ ciu nhỏ và bụng dưới ướt đẫm, cả hạ thể ướt nhẹp cùng âʍ ɦộ ướŧ áŧ đang bị liếʍ láp.

Kiều Ngự Khiên thu đầu lưỡi lại, nhúng ngón tay vào dịch huyệt rồi nhét vào hậu huyệt của Thường Hãn Khất, kiên nhẫn dùng ngón tay mở rộng, bắt đầu ý thức tìm kiếm điểm mẫn cảm nhất. Ngón tay xoa dịu cơn ngứa thấu xương do lưỡi gây ra, so với lưỡi dù linh hoạt nhưng vẫn kém hơn ngón tay một chút, mông người đàn ông không tự chủ co rút kẹp chặt ngón tay của Kiều Ngự Khiên.

“Uh… Nơi đó, đừng ——!”

Khi những ngón tay của Kiều Ngự Khiên chạm vào điểm nhô cao trên thành ruột, cậu liền ấn mạnh vào, người đàn ông vẫn đang lỳ lợm và chống cự lại ưỡn mông lên như bị điện giật bắn ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, thậm chí chạm vào nó trước mặt cậu ta, sự đυ.ng chạm đạt đến cao trào ngay từ phía sau.

“Thoải mái không? Lần đầu tiên đạt cực khoái từ phía sau thật hiếm thấy. Xem ra anh sinh ra là để được đàn ông đυ..”

“…Chết tiệt!”

Thường Hãn Khất cúi đầu, mất tập trung nhìn người đàn ông với nụ cười xinh đẹp đang chơi đùa, anh nguyền rủa cái miệng bẩn thỉu ấy, nhưng lỗ thịt đã nếm được vị ngọt lại làm ngược lại ý thức của anh.

Cậu ta vặn chặt ngón tay để giữ Thường Hãn Khất không rời khỏi.

Sẽ thoải mái hơn khi nhét thứ gì đó dài hơn và dày hơn vào tuyến tiền liệt? Không… anh ấy là đàn ông, không thể nào cảm thấy được chơi từ mông thoải mái hơn quan hệ tìиɧ ɖu͙© với phụ nữ, nhưng hiện tại anh ta đang cảm thấy tuyệt đến mức đầu óc trống rỗng.

Bộ não của Thường Hãn Khất là một mớ hỗn độn, với hai giọng nói khác nhau của lý trí và bản năng tranh cãi trong đầu.

“Đừng cắn mạnh như vậy, âʍ ɦộ bé nhỏ rất thích ăn ngón em à?”

Kiều Ngự Khiên rút ngón tay ra, vỗ nhẹ vào cặp mông hếch lên của người đàn ông, nhào nặn nó một cách thô bạo. Cậu nhiều chuyện nhìn hai chiếc mông căng trong lúng lĩnh thịt không rời một giây.

“Chờ chút sẽ làm cho anh thoải mái hơn, bé iu của tôi sẽ đυ. vào trong âʍ ɦộ dễ thương dâʍ đãиɠ của anh và nuôi nó bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙.”

Những lời tục tĩu và thô thiển phun ra từ đôi môi ửng hồng tạo thành một sự tương phản rõ nét với khuôn mặt tuấn tú đoan trang, mang đến cảm giác bất chấp mãnh liệt.

Nhấp một cái, Kiều Ngự Khiên cởi thắt lưng, vừa kéo chiếc qυầи ɭóŧ màu đen xuống, lộ ra bên trong thứ đồ sạch sẽ màu trắng thẳng tắp, nhìn thoáng qua liền biết đó là một đồ vật kếch xù chưa qua sử dụng.

Thứ to lớn đó không phù hợp với vóc dáng mảnh mai của Kiều Ngự Khiên, thậm chí còn dày và dài hơn cả của anh ta. Khuôn mặt của Thường Hãn Khất tái nhợt vì sợ hãi. Nói đùa chứ! Thứ này mà đút vào thì lỗ đ*t sẽ nứt ra mất.

Nhưng Thường Hãn Khất đã bị ràng buộc trên chiếc giường này, dù lớn hay nhỏ, anh cũng không thể trốn được.

“Đừng sợ, đây là thứ có thể mang lại cho anh sung sướиɠ.”

Kiều Ngự Khiên lôi mắt cá chân của Thường Hãn Khất xuống, kéo anh ta hạ thấp người, đồng thời cầm đồ vật bằng da thịt màu hồng áp vào âʍ ɦộ khép kín mềm mại, vỗ lên xuống một cách khiêu da^ʍ, húc, cọ xát vào bìu đầy đặn và đáy chậu mịn màng, phát ra âm thanh của nước dính.

Thường Hãn Khất co rút hậu huyệt một cách khó chịu, qυყ đầυ trơn trượt cọ xát vào hạ thể, nóng và ngứa. Nước bọt và chất dịch từ qυყ đầυ của anh và Kiều Ngự Khiên đóng vai trò như một chất bôi trơn tốt, có mấy lần qυყ đầυ gần như bị ép ra nước.

Thấy đối phương không có ý can thiệp sau vài lần trêu đùa trong sợ hãi, thần kinh căng thẳng của Thường Hãn Khất hơi buông lỏng, có lẽ Kiều Ngự Khiên chỉ định trút bầu tâm sự… Ít nhất là vài giây trước, anh đã nghĩ như vậy.

Thấy người đàn ông kia thư giãn, Kiều Ngự Khiên nắm bắt cơ hội, mạnh mẽ đút dươиɠ ѵậŧ vào bên trong trước khi anh ta kịp phản ứng.

“Anh cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về tôi.”

Kiều Ngự Khiên thở dài hài lòng, cậu ôm bắp chân của người đàn ông và ép hai chân của người kia vào ngực mình, để lỗ hậu với ©ôи ŧɧịt̠ lộ ra hoàn toàn.

“A a a a – đau quá, rút ra!”

Cơn đau đột ngột ở hạ thể khiến Thường Hãn Khất khóc vì xấu hổ, anh lắc mông cố gắng tống thứ đang nhét vào trong cơ thể mình ra.

“Hì hì…” Thường Hãn Khất siết chặt cơ bắp bởi vì đau đớn khiến cậu vừa cảm thấy thoải mái lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Kiều Ngự Khiên nhanh chóng thả lỏng tay mình cố định vòng eo hẹp của Thường Hãn Khất để anh không thể thoát ra, “Kiên nhẫn đi, một lát nữa nó sẽ khiến anh thoải mái, mới đầu hơi khó chịu.” Cậu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ của mình đang từng chút một ép vào âʍ ɦộ ẩm ướt và mềm mại của đối phương, thật khó có thể tưởng tượng được nơi nhỏ nhắn như vậy lại có thể hoàn toàn ăn thịt được quái vật của cậu.

“A, a, a… không được, cái mông của tôi sẽ nứt ra mất.” Hậu huyệt truyền đến đau đớn, Thường Hãn Khất không dám cúi đầu nhìn hạ thể đang bị thô bạo xé rách, anh nghi hoặc chính giữa thân thể mình sẽ bị tách ra làm đôi.

Thường Hãn Khất uốn éo cơ thể như một con cá bị mắc kẹt trong cây lao. Cặρ √υ' to đầy đặn và ©ôи ŧɧịt̠ mềm mại rung lên theo những chuyển động mạnh bạo của Kiều Ngự Khiên.

“Nhìn này, đã nuốt hoàn toàn rồi, không bị thương hay chảy máu.” Kiều Ngự Khiên giảm tốc độ, cúi xuống liếʍ láp nước mắt rơi dưới cẳm Thường Hãn Khất, rồi lại trở lại khóe môi xinh đẹp dây dưa lưỡi với lưỡi, giống như chấn trấn an giống cái bị thương trong quá trình giao phối.

Dươиɠ ѵậŧ to hơn kích cỡ người bình thường khiến cho nếp nhăn của hậu môn căng ra như sắp rách, nhụy hoa vừa bị đút vào còn có chút kháng cự, thọc vào rút ra vài cái đã trở nên mềm mại.

Kiều Ngự Khiên muốn tìm kiếm điểm có thể làm cho người đàn ông kia thêm một chút kɧoáı ©ảʍ, đáng tiếc tuyến tiền liệt của Thường Hãn Khất sâu đến mức khó tìm, nhưng sau khi nếm thử vài lần đưa đẩy cuối cùng cũng bị lộ ra.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt cùng sự trấn an đã có tác dụng, phía dưới người kia đột nhiên run lên, vẻ mặt chuyển từ thống khổ sang mê man và sung sướиɠ,

Kiều Ngự Khiên biết mình đã tìm đúng chỗ, sau đó cậu làm một trận mãnh liệt điên cuồng nhấp với tuyến tiền liệt.

Dươиɠ ѵậŧ dập liên tục bên tuyến tiền liệt mang đến kɧoáı ©ảʍ hơn ngón tay rất nhiều, đang lúc không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông kia lại cương cứng hơn nữa, phía đầu là tí tách chảy ra dịch nhầy dính dính, tinh hoàn cũng hăng máu đến cao trào, Kiều Ngự Khiên lại lựa chọn đúng thời điểm này rút quái vật bằng thịt ra.

Côn ŧᏂịŧ biến mất, cảm giác bị cọ xát lấp đầy quen thuộc biến mất, nỗi trống vắng khiến anh trở nên khó chịu.

“Đừng rút ra mà…” Thường Hãn Khất mới vừa rồi vẫn còn khóc, khóe mắt và chóp mũi đều hồng hồng, nói chuyện bây giờ còn mang theo âm thanh như nức nở vô cùng đáng thương.

Kiều Ngự Khiên trìu mến mà xoa gương mặt Thường Hãn Khất , ôn nhu nói: “Chỉ cần anh nói anh yêu em, em sẽ đυ. cho đến khi anh bắn ra”

Thường Hãn Khất nuốt nước bọt, ánh mắt vô thức nhìn dươиɠ ѵậŧ sáng bóng bởi dịch thể vừa rời đi của Kiều Ngự Khiên, nhớ tớ lúc bị tên biếи ŧɦái này đâm vào lỗ nhị gợi lên phấn khích du͙© vọиɠ, nhụy hoa không tự chủ được mà co rút ngứa càng thêm ngứa.

Đối lại, nếu Thường Hãn Khất lúc bình tĩnh tỉnh táo, có đánh chết anh cũng không nói mấy lời này, nhưng hiện tại đầu óc Thường Hãn Khất đều ong ong muốn bắn tinh, miệng liền trước não một bước: “Tôi yêu cậu, cầu xin cậu hãy chơi tôi đến khi tôi bắn tinh.”

“Em cũng yêu anh, Hãn Khất em yêu anh…”

Quái vật kia cũng giống như Thường Hãn Khất mong muốn, cắm vào trong cơ thể anh, một lần nữa xúc cảm hạnh phúc tràn ngập này chạy thẳng đến trái tim, Thường Hãn Khất có thể cảm thấy nhiệt độ và hình dạng của dươиɠ ѵậŧ, lỗ hoa biết vị da thịt dâʍ ɖu͙©, vui mừng mà tiến lên nịnh nọt bóp chặt, mà cậy thịt thô to tựa hồ sợ hãi lại rời lần nữa. dươиɠ ѵậŧ tiến vào càng sâu và mạnh hơn, mỗi một lần rút ra đều mang theo một chút mật dịch.

Thường Hãn Khất cuộn tròn ngón chân, nức nở phát ra tiếng thở dốc mỏng manh, kɧoáı ©ảʍ từng đợt từ hậu huyệt truyền đến đại não, mưa rền gió dữ sung sướиɠ đến mức khiến anh đánh mất cả lý trí và tôn nghiêm.

Thân là đàn ông lại bị một tên đực rựa trắng trẻo nhỏ bé gầy yếu hơn mình đυ. ở trên giường, còn cảm thấy vô cùng sung sướиɠ nói muốn dươиɠ ѵậŧ kia tiến vào, bị chơi lỗ sau đến mức lêи đỉиɦ.

Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn như thiếc cuối cùng cũng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, được hậu huyệt của Thường Hãn Khất bám chặt lấy cây thịt, Kiều Ngự Khiên cũng không nhịn được mà bắn ngay bên trong đối phương.

Thường Hãn Trước khi mất đi ý thức còn mơ hồ nghe được Kiều Ngự Khiên nói câu gì đó ——

“Em chỉ thuộc về anh, cho nên anh cũng phải thuộc về riêng em có được không?”

——End chính truyện——