“Hey, tôi tên là Ngô Thi Mai.” Một cô gái da nâu bên cạnh cũng đi tới đưa ly rượu.
“Hi, tôi là Louis.” Trình Quân Nhiên giới thiệu tên tiếng Anh của mình, các cô gái đồng loạt cười vui vẻ, Trình Quân Nhiên cũng cười theo.
“Này, làm kiểu gì ấy nhỉ, nhìn thế nào cũng thấy giống buổi ăn chơi tư nhân hơn.” Ngụy Minh Chinh thấp giọng nói một câu, nói dung ngoại ngữ rất lưu loát, vừa chào hỏi với mọi người, vừa dùng tiếng Trung nói nhỏ với Trình Quân Nhiên.
Trình Quân Nhiên nhìn lại một vòng, mọi người trong buổi tiệc dường như đều quen biết nhau, hơn nữa ăn mặc cũng rất rộng rãi dễ chịu, điều này khiến ‘hai cây đồ Vest’ trở nên khác biệt giữa đám đông, vô cùng xấu hổ.
“Đệch, cái tên kia không phải cố ý chơi xấu chúng ta chứ.” Ngụy Minh Chinh có chút nổi giận nói.
“Cứ quan sát thêm rồi hẵng nói.” Lúc này trong lòng Trình Quân Nhiên cũng cảm thấy hơi khó chịu.
“Hey, xem ai tới kìa.” Lúc này cửa mở ra, một người đàn ông tóc vàng với đôi mắt màu xanh biếc cơ thể cao lớn mặc một bộ đồ Vest mở cửa đi ra hô lên một tiếng.
“A! Tư Tân!” Tất cả cô gái trong hội trường nhìn thấy người đàn ông cao to tóc vàng mắt xanh đi ra, đều kinh hô thất thanh xúm xụm chạy lại gần.
“Được đấy, cái tên đó đúng là cố ý chơi xấu chúng ta đấy.” Ngụy Minh Chinh cắn răng, xấu hổ đi lên.
“Cậu đi đâu đấy?” Trình Quân Nhiên kéo Ngụy Minh Chinh lại.
“Yên tâm, anh đây là ông hoàng của những buổi tiệc mà.” Ngụy Minh Chinh nhìn Trình Quân Nhiên cười một cái rực rỡ, sau đó tự tin đi lại gần.
Ngụy Minh Chinh ra sức chen vào đám người kia, Trình Quân Nhiên nghe chẳng hiểu một câu gì, hắn giống như người bị điếc mà còn không có máy trợ thính vậy, nhìn một đám người không biết đang bu bu bô bô cái gì.
Đột nhiên toàn thân có một cỗ khí lạnh vừa bất an vừa nóng ẩm truyền khắp cơ thể, hắn đành phải ngồi xuống, nâng ly uống hai ngụm rượu.
“Đệt! Cái quái gì đây, khó uống chết được.” Trình Quân Nhiên liếc nhìn cái bình kia một chút, đương nhiên là xem cũng không hiểu!
“Uống thử cái này đi.”
Có một ly nước trái cây màu nhàn nhạt được đưa tới trước mặt, Trình Quân Nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia, hắn khẽ cười một tiếng, rất lịch thiệp. Trình Quân Nhiên cảm động cười cười, nói: “Vốn tiếng Trung của anh cũng không tệ nhỉ.”
“Ừm, chỗ chúng tôi đều là như vậy.” Vị nam thần lịch thiệp học được ở đâu đó một câu nói vùng Đông Bắc, trong lúc nhất thời mọi cảm giác không thoải mái của Trình Quân Nhiên tất cả đều tan biến.
“Xin chào, tôi là Trình Quân Nhiên.” Trình Quân Nhiên giơ tay ra.
“Tôi biết anh, là một ngôi sao nổi tiếng.” Người đàn ông thấp giọng cười cười, Trình Quân Nhiên ngẩn người, nói: “Cũng không hẳn là vậy.”
“Cố Mao Bút.” Người đàn ông tóc vàng cũng giơ tay bắt lấy tay hắn, tự giới thiệu một câu.
“Cái gì?” Trình Quân Nhiên ngẩn người.
“Mao Bút, cái thứ dùng để viết chữ ấy... Cái gì mà... Cái gì mà được xem là bốn loại bảo bối ấy…” Cố Mao Bút giải thích một lúc, giọng nói của hắn càng trầm thấp, dáng người cao lớn, hoàn toàn là dáng vóc của một người gốc Châu Âu.
Trình Quân Nhiên cười một cái nói: “Bốn loại bảo bối của văn phòng, tên của cậu Khải Đức cũng giống như vậy.”
“Đúng, đúng! Tên của tôi được đặt dựa theo tên của anh ấy, lúc đầu thầy tôi đặt cho tôi một cái tên là Cố Nhuận Bút, nhưng mà cái tên đó thực sự viết quá khó, cho nên tôi đã đổi lại thành cái tên này.” Cố Mao Bút nói xong còn có chút đắc ý cười cười.
Khóe miệng Trình Quân Nhiên giật giật mấy cái, có điều cũng được xem như nói chuyện với Cố Mao Bút khá ăn ý, hai người hăng say nói từng câu từng chuyện, cơ thể cũng càng lúc càng xích lại gần. Trình Quân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Cố Mao Bút, cánh tay của Cố Mao Bút dường như rất thuần thục đặt trên chỗ tựa đằng sau ghế, dáng vẻ như muốn ôm trọn Trình Quân Nhiên vậy.