Thích Bị Anh Làm

Chương 6

Sau khi bàn chải điện được bật lên rung động trong hoa huyệt của cô, cảm giác tê dại khiến Lục Nhiễu hưng phấn nắm lấy vai Cận Nam Dữ rêи ɾỉ sung sướиɠ, nước chảy ra nhiều hơn, một vũng nước chảy ra trên bồn rửa mặt .

Thấy cô sướиɠ như vậy, Cận Nam Dữ lấy bàn chải đánh răng ra, rồi ma xát lên âm đế của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế càng đỏ hơn, sưng tấy và sung huyết, cô không thể chịu đựng được mà kêu lên.

Nắm vai Cận Nam Dữ càng phải cần thêm sức.

Thật ngứa, thật ngứa, anh không ngừng trêu chọc cô, nhưng lại không cho tiến vào xoa dịu , loại ngứa ngáy từ trong ra ngoài như vậy, thật sự khiến cô nheo mắt nhìn anh cầu xin thương xót: " anh Có thể vào không ? Đi vào đi mà , em ngứa lắm. "

Cận Nam Dữ nhéo eo cô, nhỏ giọng hỏi: "muốn cái gì tiến vào ?"

Lục Nhiễu: "Côn ŧᏂịŧ của anh, muốn côn ŧᏂịŧ vào đi, đâm vào đi, em ngứa quá."

Cận Nam Dữ rất hài lòng với câu trả lời này và cắm bàn chải đánh răng điện vào tiểu huyệt của cô một lần nữa, sau đó đưa cô ra khỏi bồn rửa mặt , bắt cô đứng và vỗ nhẹ vào mông cô, cảnh cáo cô: "Kẹp chặt lấy nó đi, nếu thứ này rơi xuống, tôi sẻ không cho em ăn côn ŧᏂịŧ ."

Tiểu huyệt cô thật khẩn , chiếc bàn chải đánh răng điện đã treo lơ lửng trong tiểu huyệt của cô kể từ khi nó được đưa vào.

Cận Nam Dữ thấy rằng váy của cô quá vướng , vì vậy anh đã trực tiếp cởi nó ra. Bây giờ cô đang khỏa thân.

Sau đó Cận Nam Dữ cởϊ áσ choàng tắm và qυầи ɭóŧ, đè đầu Lục Nhiễu xuống , nói : "Quỳ xuống, ăn côn ŧᏂịŧ cho anh , ăn ra tới , anh cho em ăn côn ŧᏂịŧ đến thỏa mãn."

Lục Nhiễu không thèm quan tâm đến việc có mắc cỡ hay không nữa, tiểu huyệt đã ngứa ngáy khó chịu nên vội vàng quỳ xuống, cầm lấy côn ŧᏂịŧ , véo nó vài cái liền há miệng nhét thẳng vào trong miệng cô.

Lúc đầu Lục Nhiễu rất chống cự với thứ này của anh, tưởng rất dơ nhưng sau nhiều lần khẩu giao , lại thấy nó rất dễ thương, sau khi tắm xong cũng không có mùi gì, quan trọng hơn đây là côn ŧᏂịŧ của Cận Nam Dữ , mỗi khi cô bú côn ŧᏂịŧ anh, làm anh bắn ra được thật sự thấy anh rất thoải mái.

Lần đầu tiên Cận Nam Dữ yêu cầu cô khẩu giao, cô không biết làm sao cả, lúc đó trời có chút nóng nực, cô ở trong nhà Cận Nam Dữ bật điều hòa, người cô đổ mồ hôi, cô đang ăn kem đậu xanh để giải tỏa cơn nóng., Khi Cận Nam Dữ thấy cô vươn lưỡi liếʍ que kem , trong mắt anh hàng động đó nhu dụ hoặc vậy, khiến yết hầu lăn lộn lên xuống , côn ŧᏂịŧ cương cứng. Cận Nam Dữ kéo cô, cởϊ qυầи và đút côn ŧᏂịŧ vào miệng cho cô nuốt, dù cô không muốn nhưng Cận Nam Dữ đã đút vào miệng cô rồi . Cận Nam Dữ muốn cô ăn côn ŧᏂịŧ anh như cách cô vừa ăn cơm,liếʍ côn ŧᏂịŧ anh như kem vậy. Chỉ cần răng cô không chạm vào.

Cô hiện tại bây giờ cũng liếʍ mυ'ŧ ăn tựa như đang ăn que kem, ngay chỗ mã mắt hút vài cái , nắm lấy hai quả trứng của anh mà xoa, Cận Nam Dữ nhìn cô với bàn chải đánh răng cắm vào tiểu huyệt , đang quỳ trên mặt sàn nhìn anh , chăm chú bú côn ŧᏂịŧ cho anh, thị gác đánh sâu vào khiến côn ŧᏂịŧ càng ngạnh.

Sau khi nói một tiếng tao hóa , anh ghì chặt lấy đầu Lục Nhiễu di chuyển eo của mình để nhanh chóng đâm vào trong miệng của cô.

Tốc độ quá nhanh khiến Lục Nhiễu không kịp phản ứng đã bị anh nhanh chóng đâm vào, cô phát ra tiếng mũi, cảm giác muốn đẩy vào trong cổ họng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cận Nam Dữ bắn thẳng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng cô, từ trong miệng tản ra một mùi tanh nhẹ, vẻ mặt Lục Nhiễu bi sặc , cũng may cô nuốt những vào, không có nhổ ra.

Lần đầu tiên ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ , cô cảm thấy mùi vị rất lạ, buồn nôn và không muốn nuốt nên cô đã nhổ nó ra, sau vài lần thì cô thấy mùi vị không giống như thế nào, cô có thể nuốt nó.

Sau khi Cận Nam Dữ bắn vào miệng cô, da đầu sướиɠ đến tê dại, miệng cô thật chặt.

Anh còn đang dư âm kɧoáı ©ảʍ , nhưng cũng rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng cô.

Khi lấy ra, côn ŧᏂịŧ dính đầy nước , chảy ra một ít chất lỏng cùng với nước bọt, Lục Nhiễu liếʍ láp nó trong tiềm thức.

Đồng tử của Cận Nam Dữ càng sâu hơn khi anh nhìn thấy hình ảnh này, anh nắm lấy tay cô và nâng cô lên.

Bàn chải đánh răng lúc nào cũng rung động nên toàn bộ thân dưới của cô đều là dâʍ ŧᏂủy̠ , khi Cận Nam Dữ lấy bàn chải đánh răng ra thì phát ra âm thanh, sau đó một mảng nước lớn chảy ra, anh chạm vào thì nước chảy ra nhiều hơn. Sau đó, một giọng nói ẩn nhẫn nói với cô: "Sao em lại tao như vậy , ra nhiều nước như vậy, có phải hay không em ngứa muốn chết?"

Lục Nhiễu vừa định trả lời thì bị đẩy vào tường, do nước da^ʍ có tác dụng bôi trơn nên anh nhấc một chân của Lục Nhiễu lên đặt trên vai mình rồi đút vào tiểu huyệt cô , ngay khi côn ŧᏂịŧ cắm vào cả hai điều cảm thấy thoải mái.

Sau khi Cận Nam Dữ đâm vào, anh cảm thấy thỏa mãn khi bị tao bức của cô kẹp chặt, chặt đến mức da đầu cảm thấy thoải mái, anh véo đầṳ ѵú cô nhắc nhở: "Thả lỏng đi, đừng kẹp chặt như vậy, bàn chải đánh răng cũng không khiến em mở được rộng được tao bức , em sao lại tao như vậy hả ?"

Thân thể nóng như lửa đốt, sau lưng nền gạch lạnh lẽo sau lưng.

Cận Nam Dữ liên tục thúc vào cô như đóng cọc, cô không thể chịu đựng được mà nắm lấy vai anh, ân ân a a a rêи ɾỉ.

Cận Nam Dữ đưa tay nhào nặn đầṳ ѵú của cô, vừa kéo, vừa cào nhẹ, khiếm cô cúi đầu kêu, anh cắи ʍút̼ vậy khiến cô rất thoải mái.

Bị đậm mạnh như vậy hồi lâu, Lục Nhiễu cảm thấy mình sắp đạt cao trào, cảm giác ngứa ngáy vừa rồi cũng giảm bớt, giống như bạch quang trước mặt, bị anh đâm nặng nề, trực tiếp truyền đến kɧoáı ©ảʍ . Cô thoải mái cắn vào vai Cận Nam Dữ , cảm giác như thể mình sắp sướиɠ đến chết.

Sau khi đạt kɧoáı ©ảʍ , cô thở hổn hển , nhưng Cận Nam Dữ vẫn chưa xuất tinh, côn thit đãng dính đầy nước dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, luồn nhiệt ấm áp bao bọc lấy dị vật của anh

Cận Nam Dữ nhìn thấy cô thoải mái ,liếc mắt một cái liền buông côn ŧᏂịŧ ra, sau khi côn ŧᏂịŧ bắn tinh ra, anh đè người trên bồn cầu, bắt cô quỳ trên bồn cầu, vỗ mông cô một cái, " bẻ mông ra cho anh vào."

Lục Nhiễu vừa rồi còn chưa hồi phục cao trào, lúc này mới ngẩn ra, không biết mình đang làm gì nữa, chỉ nghe thấy lời dặn của anh, liền vươn hai bàn tay ra phía sau , cô đang quỳ , bẻ mông của mình ra để anh đút vào.

Có điểm ngứa nên cô hơi xoay mông một chút.

Cận Nam Dữ nhìn bộ dáng phát tao của cô, lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cầm côn ŧᏂịŧ đâm thẳng vào.

Hậu huyệt của Lục Nhiễu chặt hơn tiểu huyệt , Cận Nam Dữ mới cắm vào một lúc liền nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, trực tiếp muốn bắn.

Lục Nhiễu nghĩ tới cái gì, sợ hãi quay đầu nhìn anh, nói: "anh trai , đeo bαo ©αo sυ vào."

Hai người sắp chia tay rồi, mai sẽ nói lời chia tay, lỡ cô có thai sau khi xuất tinh vào thì thật là đáng sợ.

Cận Nam Dữ dường như không nghe thấy những gì cô nói, ngay cả khi cô kiên quyết bắt anh đeo bαo ©αo sυ, anh vẫn bắn vào tiểu huyệt của cô.

...

Bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, Lục Nhiễu ngủ muộn, đến 11 giờ mới dậy, hôm qua lăn qua lại quá nên ngủ muộn .

Cộng thêm đau lưng đau eo nên cô ngủ dậy muộn, mở mắt ra nằm duỗi người ra, quay lại thì thấy Cận Nam Dữ đang ở bên cạnh, cô sợ hãi vì anh đang nằm nghiêng người nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh ... sao anh không ..." Cô chưa kịp phản ứng đã nói ra, hôm nay là cuối tuần nên anh không phải đi làm.

Cận Nam Dữ dậy hơi sớm, sau khi dậy không có việc gì nên cứ nhìn cô chằm chằm, Cận Nam Dữ thấy cô đã dậy thì đứng dậy ngay, nhấc chăn lên và nói với cô: "Trưa rồi, em thu thập một chút đồ đạc đi . Bây giờ, chúng ta để chỗ bame một chuyến rồi ăn trưa luôn."

Lục Nhiễu nghe vậy liền đứng dậy dọn dẹp.

Ba năm trước đang ở bên nhau , khi bố mẹ anh phát hiện ra mối quan hệ của cô và Cận Nam Dữ , bố mẹ anh cũng biết rằng hai người họ đã ở bên nhau. Vẫn luôn cho rằng họ yêu đương , lâu lâu lại gọi điện rủ họ đi ăn tối.

Khi Lục Nhiễu nhìn thấy anh như một bông hoa cao lãnh như vậy, cô vẫn cho rằng cha mẹ anh cũng phải khó hòa thuận với anh như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy mẹ anh, cô mới phát hiện ra không phải vậy.

Cô thấy trưởng bối thường không thích ăn mặc quá mức, nên trang điểm nhẹ, tìm một chiếc đầm dài màu trắng mặc vào, đi giày bệt rồi cùng anh đi vào nhà cổ.

Cận Nam Dữ hôm nay mặc một chiếc quần tây màu đen áo thun trắng giản dị, gọn gàng và sạch sẽ, so với bộ vest đen anh hay mặc, giờ trông anh trẻ hơn rất nhiều.

Sau khi Cận Nam Dữ đỗ xe vào gara , Lục Nhiễu xuống xe, Cận Nam Dữ ra khỏi cửa xe bên kia, đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô.

Lục Nhiễu bị anh nắm tay, trong tiềm thức muốn thoát ra khỏi tay anh, nhưng nhìn thấy bàn tay anh nắm chặt như vậy thật ấm áp, lại không muốn buông ra.

Lúc trước khi đi ra ngoài với Lam Âm và Cận Nam Dữ , cô nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau rất ngọt ngào, lúc đó cô rất ghen tị.

Sau khi hai người bấm chuông cửa, người hầu ra mở cửa.

Mẹ Cận đang nấu ăn bên trong, vừa thấy cô đến thì hào hứng bước ra chào hỏi: “con lại đây đi, để dì nhìn cho kỹ, sao dạo này ôm vậy , con ăn không ngon sao ? Đừng học giới trẻ nói rằng giảm cân khiến cơ thể đói lã , con đâu có mập đâu."

Me Cận thực sự rấtquan tâm cô và ấm áp, lần nào cũng rất nhiệt tình với cô khiến cô có chút không biết làm sao . "Không có dì đâu, có lẽ dạo này bận việc quá nên nhìn hơi gầy."

Cận Nam Dữ đang ngồi trên ghế sô pha, Lục Nhiễu đứng nắm tay mẹ Cận , mẹ Cận nghe vậy , đau lòng nói: "Nếu công việc bận rộn như vậy thì con nên nghỉ việc đi. Dù sao thì Nam Dữ cũng có tiền , cũng quá đủ để nuôi con mà , sau khi nghỉ việc, con chỉ cần chuyên tâm lo chu toàn việc làm vợ ở nhà, sau này chúng ta cùng nhau đi làm đẹp, quá sung sướиɠ."

Nghe vậy Lục Nhiễu cười cười không trả lời, trong lòng nghĩ để n sắp chia tay , làm sao có khả năng có thể để Cận Nam Dữ nuôi, cô cùng Cận Nam Dữ quan hệ không bình thường , cho nên cô không cần để cho anh nuôi .

Cận Nam Dữ nhìn đống thiệp mời đám cưới màu đỏ trên bàn. Anh nghi hoặc hỏi mẹ Cận : "Mẹ , sao lại có nhiều thiệp mời đám cưới như vậy?"

Mẹ Cận bĩu môi buồn bực nói: "Gần đây là ngày tốt cho hôn nhân. Nhiều người tổ chức đám cưới nên nhà ai cũng gửi thiệp mời đám cưới đến nhà chúng ta. Vậy hai đứa tính khi nào kết hôn ? Hai đứa ở bên nhau được năm năm, năm năm có thể kết hôn được rồi ? Hay là hai đứa đính hôn trước đi. "

...