Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 44

Đột nhiên, Liễu Hạo Ngọc cảm thấy đôi mắt đó giống như quả bom hẹn giờ đếm ngược, đồng hồ hẹn giờ bắt đầu. Lần đầu tiên Liễu Hạo Ngọc bối rối quỳ xuống bên cạnh Chu Mẫn hoảng hốt, cẩn thận ôm người đó vào lòng, tay run run, trong giọng điệu có một tia bất an khó tả.

"Tiểu Mẫn... Tiểu Mẫn, không sao đâu, không sao đâu, tôi ở đây, tôi ở đây, tôi...tôi ở bên cạnh em. Những chuyện này về sau sẽ không xảy ra, không, sẽ không có sau này, tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ ai làm tổn thương em, ai cũng không buông tha ... "

Chu Mẫn ngẩng đầu nhìn Liễu Hạo Ngọc, giọng điệu không nghe ra cảm xúc, giống như là đang lặp lại lời nói của Liễu Hạo Ngọc, “Ai cũng không buông tha sao?”

Liễu Hạo Ngọc cúi đầu nhìn Chu Mẫn, sáng nay đôi mắt còn phản chiếu bộ dáng của chính mình, dường như lúc này trống rỗng, thật sâu, khiến anh nhìn vào, không còn bóng dáng của chính mình trong đó, loại hoảng sợ đó khiến Liễu Hạo Ngọc ôm chặt cô vào lòng, chỉ muốn để Chu Mẫn tin tưởng rằng những gì hắn nói là thật.

“Đúng vậy, một người cũng không buông tha!”

Chu Mẫn đột nhiên bật cười, nhìn Liễu Hạo Ngọc, biểu tình ôn nhu, ngoan ngoãn khiến Liễu Hạo Ngọc mê mẩn, ngông cuồng, mê đắm và thận trọng, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Lần đầu tiên Liễu Hạo Ngọc không thể nhìn thấu Chu Mẫn, sợ rằng sự dịu dàng này sẽ đột nhiên biến mất, bởi vì hắn có loại cảm giác bắt không được Chu Mẫn!

Dường như có điều gì đó đang thay đổi, nhưng hắn không biết đó là gì, vì vậy trong lòng hắn rất nôn nóng, không yên, hiện tại Liễu Hạo Ngọc muốn có được Chu Mẫn, hoàn toàn hoà làm một với cô, dường như chỉ có như vậy, trái tim của hắn mới bình tĩnh lại, mới có thể một lần nữa nhảy lên.

Mà Liễu Hạo Ngọc cũng làm như vậy, hắn nửa quỳ trên mặt đất một tay ôm Chu Mẫn lên, mặt không biểu tình đi ngang qua người đàn ông khỏa thân. Khi người đàn ông nhìn thấy Liễu Hạo Ngọc, hắn ta đã hoảng sợ. Người phụ nữ này chỉ là một người mới lạ của Liễu Hạo Ngọc trong một thời gian, nhưng hiện tại có vẻ xem ra.. không phải, không phải ...

Hắn ta bị lừa...

"Liễu thiếu...Liễu thiếu...tha cho tôi, tha cho tôi, tôi không có...tôi hoàn toàn không có chạm vào cô ấy, tôi thật sự không có chạm vào cô ấy! Anh tin tôi đi, anh tin tôi ... Đúng rồi, ta cháu trai của tư lệnh quân khu, ông nội tôi sẽ cho anh rất nhiều quyền lợi, ông nội sẽ bồi thường cho cô ấy, làm ơn, tha cho tôi ... Anh không được đối xử với tôi như vậy, nếu không ông nội tôi sẽ không cho anh đi. ... "

Người đàn ông cố gắng đứng dậy. Những lời hắn ta nói vừa cầu xin lòng thương xót vừa đe dọa, nói năng lộn xộn, nhưng hắn đã thành công khiến Liễu Hạo Ngọc dừng lại, và liếc nhìn đội trưởng S5.

"Tôi muốn hắn ta chết, còn có người nhà của hắn, ai đều không buông tha, tìm hiểu những ai đằng sau, dù là ai ... Tôi muốn họ trả giá cho việc làm của mình, ai dám can thiệp sẽ bị loại bỏ. Không buông tha một ai. Không lưu tình một một ai. Trong phòng thí nghiệm, nhóm người đó vẫn chưa tìm được người thay thế, bọn họ, tôi muốn họ đau khổ mãi mãi, sống không được, chết không xong!"

Liễu Hạo Ngọc nói, làm người đàn ông trên mặt đất run lên, hắn ta luôn được cảnh báo rằng bất cứ ai trên thế giới này đều có thể xúc phạm, nhưng không thể đắc tội người của Liễu gia, ông nội và cha của hắn, tất cả đều cảnh báo hắn ta như thế. Mỗi khi nhắc đến nhà họ Liễu hay đương gia nhà họ Liễu đều giữ kín như bưng, trên mặt lộ ra vẻ run rẩy, lúc đầu nghe không hiểu, nhưng hiện tại, hình như cũng hiểu được một chút ..

Nhưng đội trưởng S5 đã hiểu rõ điều đó, hắn ta gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, trong mắt bọn họ, kẻ thống trị thế giới này chưa bao giờ là những người đó, mà là Liễu Hạo Ngọc!

Phòng thí nghiệm dưới lòng đất của nhà họ Liễu, các nhà khoa học sinh hóa của họ Liễu, khối tài chính nhà họ Liễu, vũ khí tự chế của nhà họ Liễu, tất cả mọi thứ, chính người đàn ông này đã đẩy nhà họ Liễu đến vị trí đáng sợ mà chính phủ phải khϊếp sợ trong mười năm của mình. Không có người biết, tại sao người đàn ông này mạnh mẽ như vậy, giống như, không ai biết, tại sao người đàn ông này làm nhiều điều khủng khϊếp như vậy, đặc biệt là vũ khí sinh học và hóa học mà anh ta nghiên cứu, virus sinh học.

Khi các nhà khoa học hay giáo sư trong mọi lĩnh vực muốn hỏi ý kiến

của Liễu Hạo Ngọc, hắn không bao giờ từ chối, nhưng hậu quả đáng sợ là tất cả các nhà khoa học và giáo sư đi vào đều ngưỡng mộ Liễu Hạo Ngọc như điên. Cũng là đế vương bóng tối của thế giới này!

Nhưng hắn lười biếng, chỉ cần không làm phiền hắn, hắn giống như một khối u lành tính tồn tại trong cơ thể con người, đủ bình tĩnh để làm người khác bỏ qua, nhưng một khi điều gì đó khiến hắn khó chịu, vậy thì, một ánh mắt của hắn đủ làm cho cả nước rửa tội cho hắn ...

Trừ khi hắn không muốn sống, không ai có thể ám sát hắn, chưa kể năng lực của bản thân đủ để gϊếŧ chết đặc vụ sát thủ mạnh nhất, bên người hắn còn có một đám những kẻ sùng bái mù quáng đi theo hắn, tất cả đều là tinh anh ...

Vì vậy, cả thế giới đều ghen tị với hắn. Thiên tài mang tên Liễu Hạo Ngọc này giống như một huyền thoại, nhưng lại không thể làm gì được hắn. Hắn đã chinh phục thế giới bằng sức mạnh tuyệt đối của mình, trừ bỏ lấy lòng, người lãnh đạo cả nước đều không thể làm gì được! Đây là thực lực nhà họ Liễu! Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Liễu sợ Liễu Hạo Ngọc, bởi vì hắn giống như một quái vật, từ nhỏ đã thông minh hơn người thường một cách đáng sợ!

Dọc theo đường đi, Chu Mẫn cuộn mình trên ghế phụ không nói một lời, Liễu Hạo Ngọc nhìn Chu Mẫn như vậy, cảm thấy trong lòng bất an, cảm giác này rất mạnh liệt, cảm giác như sắp mất đi khả năng nắm bắt của mình. Hắn lo lắng, đồng thời càng không biết làm sao.

Hắn rất thông minh, hắn luôn biết rằng dù là chỉ số IQ hay trí tuệ cảm xúc, hắn tuyệt đối là đệ nhất, nhưng mỗi khi nghĩ đến đôi mắt rất giống người trong mộng của Chu Mẫn, hắn lại có cảm giác sâu sắc vô lực thống khổ ... ...

Xe vừa lái vào Neverland, lão quản gia vừa bước tới thì đã thấy Liễu Hạo Ngọc mở cửa xe, xuống xe, ôm chặt Chu Mẫn ra ngoài. Chu Mẫn thực ngoan, vòng tay qua cổ hắn, không nói gì mà dựa vào người hắn, trên ngực lắng nghe nhịp tim của hắn, "bang bang bang" bình tĩnh và đều đặn, đó là cảm giác làm người yên tâm, nhưng Chu Mẫn lại cảm thấy rất muốn khóc ..

Liễu Hạo Ngọc tại sao chúng ta không thể sống một cuộc sống tốt? Em đã từng ước rằng anh muốn yêu em! Bây giờ thì ... đừng yêu tôi nữa ...