"Liễu Hạo Ngọc… A… Không cần… A…” Cô bất lực ngưỡng cao đầu kêu tên của anh, rơi lệ càng nhiều, cao trào tập kích cô khiến cô không thể không run rẩy.
“Bạn học Giang, vẫn còn chưa kết thúc nên người nói dối sẽ phải chịu trừng phạt nga!” Giọng điệu của anh càng ngày càng thấp, hơi thở nhiệt khí phất quá da thịt bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà phiếm hồng của cô.
"Huhu… Từ bỏ… Tha em… Tha cho em…” Cô nhắm mắt, thân mình vẫn cứ tiếp tục run rẩy, hai chân gác ở trên vai anh vô lực rũ xuống. Cô giống như một con búp bê Tây Dương bị rút hết sức lực, chỉ có thể mặc người ta đùa nghịch.
“Không cần? Bạn học Giang, em luôn không ngoan.” Trong giọng điệu của anh mang theo ý cười. côn th*t vùi vào giữa hai chân cô chậm lại tốc độ và sửa lại phương pháp xâm nhập. Anh lui ra ngoài một chút rồi lại hung hăng đâm thẳng vào. Anh liếʍ cắn lỗ tai của cô, thoải mái đầm đìa phát tiết tinh lực ở trong thân thể cô. “Được… Được… Được…”
Cảm giác thân thể của mình đột nhiên co chặt một trận, Liễu Hạo Ngọc bèn đặt trọng lượng toàn thân đè ở trên người cô, sau đó duỗi tay cởi bỏ sợi dây thừng trói buộc cô rồi túm lấy eo cô xong điên cuồng mân mê, lần lượt va chạm đến chỗ sâu nhất rồi lại hung hăng rút ra. Cảm giác sung sướиɠ tràn từ xương sống lêи đỉиɦ đầu, qυყ đầυ của côn th*t đột nhiên bắn ra nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng lại vừa nhiều.
“A! Thật nóng… Không…” Hai mắt Chu Mẫn trở nên trắng dã, cả người cô không ngừng run run nhưng Liễu Hạo Ngọc lại gắt gao ngăn chặn miệng huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như súng nước không ngừng cọ rửa tiểu huyệt kiều nộn làm Chu Mẫn mạnh mẽ nâng eo lên và suýt chút nữa không thở nổi. Chờ sau khi anh bắn gần hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, Chu Mẫn mới ngã thật mạnh xuống trên sô pha và thở gấp gáp!
Vẫn đè nặng ở trên người Chu Mẫn, Liễu Hạo Ngọc thoải mái híp lại hai mắt. Còn Chu Mẫn bị Liễu Hạo Ngọc đè suýt chút nữa tắt thở, cô đành phải vặn vẹo ở dưới thân anh, đẩy đẩy người anh. côn th*t vốn đã mềm nhũn lại lần nữa hùng dũng đứng lên, còn sắc mặt Chu Mẫn ngay lập tức chuyển sang trắng bệch.
"Xem ra bạn học Giang vẫn còn chưa thỏa mãn, chúng ta lên giường rồi tiếp tục nào! Tôi còn muốn ăn từ đầu đến chân em, em phải cẩn thận, tôi sẽ nếm thử toàn thân em!”
Nói xong cũng không chờ Chu Mẫn phản ứng, Liễu Hạo Ngọc liền để toàn thân trần trụi ôm Chu Mẫn từ trên sô pha lên, sau đó đi nhanh về hướng phòng ngủ. Còn Chu Mẫn đã bị lời Liễu Hạo Ngọc nói làm kinh hãi và ngây ngẩn cả người. Khi Liễu Hạo Ngọc đè Chu Mẫn ở trên chiếc giường to trải tấm nệm cao su 2m, Chu Mẫn liềm hoảng sợ.
“Không… Không cần… Liễu Hạo Ngọc, từ bỏ, sẽ chết mất…” Chu Mẫn đẩy đẩy người đàn ông đã đỏ mắt trên người nhưng Liễu Hạo Ngọc lại bất chợt hôn lấy đôi môi hơi hơi sưng đỏ của cô, hết sức triền miên, miệng lưỡi giao nhau, nước miếng phát ra tấm tắc, thanh âm hút đầu lưỡi da^ʍ mi làm người khác mặt đỏ tai hồng.
Trên chiếc giường lớn, hai thân thể trần trụi giao triền, trên bộ ngực tuyết trắng cao ngất có hai bàn tay to đầy gần xanh che chở, hai quả anh đào đỏ tươi phiếm ánh sáng mê người, khe rãnh nhũ mương sâu thẳm phác hoạ ra du͙© vọиɠ thân thiết của người đàn ông.
“Ngoan! Sẽ không, lại làm một lần, chỉ thêm một lần nữa là được!” Nói xong, anh dùng miệng tập kích hai quả anh đào rồi liếʍ mυ'ŧ từng chút từng chút một và còn phát ra thanh âm ‘chậc, chậc’ dâʍ đãиɠ.
"A! Thật nhột!” Thân mình khó có thể thừa nhận không ngừng vặn vẹo chọc Liễu Hạo Ngọc càng ngày càng thở dốc dồn dập, bàn tay to lửa nóng chậm rãi di chuyển từ trên nhũ thịt xuống khu vực thần bí giữa hai chân cô. Đầu tiên là nhẹ nhàng xoa xoa, tiếp theo là lực đạo càng ngày càng nhanh khiến tiểu huyệt đã sớm tràn lan d*m thủy càng thêm không chịu khống chế, không trong chốc lát liền làm tấm khăn trải giường dưới thân đều sắp ướt đẫm!
Liễu Hạo Ngọc nhanh chóng cắm một ngón tay vào trong. Tiểu huyệt mẫn cảm ngay lập tức xoắn chặt ngón út của anh và không ngừng mấp máy để thích ứng kẻ xâm lược. Liễu Hạo Ngọc khó khăn lắm mới di động được ngón út, rõ ràng là vừa mới bị anh hung hăng làm xong nhưng chỉ trong giây lát, tiểu huy*t liền lại chặt hẹp giống như xử nữ, thậm chí là còn làm mất hồn hơn cả xử nữ. Nghĩ đến mỗi một lần thọc vào rút ra trong tiểu huyệt kia, đường đi giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang liếʍ mυ'ŧ, anh liền cảm thấy cả người dục hỏa khó nhịn!
Ngón út nhanh chóng mất khống chế, anh cắm sâu vào trong tiểu huyệt, thân thể mềm mại chấn động theo động tác ra vào của anh.
"A… Thật mỏi! Thật nhột! A…” Tay nhỏ trắng nõn túm chặt lấy tấm khăn trải giường dưới thân, thân thể mềm mại hơi hơi nâng lên, ngay sau đó, d*m thủy phun trào ra ngoài, dưới thân của cả anh và cô đều ướt đẫm một mảnh.
Liễu Hạo Ngọc khó có thể thể tiếp tục nhẫn nại, rõ ràng là đã bắn hai lần nhưng mỗi khi đối mặt với cô gái dưới thân, anh luôn rất dễ dàng bị khơi mào du͙© vọиɠ.
Liễu Hạo Ngọc hơi hơi nâng thân thể, một tay cầm côn th*t to lớn, một chân chen vào giữa hai chân cô, cự bổng cũng không vội vã tiến vào trong mà là dạo vòng quanh hai mảnh cánh hoa ướŧ áŧ, dính đầy d*m thủy thơm ngọt.
Chu Mẫn mê mang hai mắt, cô chỉ cảm thấy tiểu huyệt bị đùa đến càng ngày càng ngứa. Cô rất cần thứ gì đó lấp đầy tiểu huyệt đói khát. Chu Mẫn theo bản năng nâng người lên và rêи ɾỉ. “Liễu Hạo Ngọc… Liễu Hạo Ngọc… Muốn… Em muốn…”
Liễu Hạo Ngọc cắn răng. “Em muốn cái gì?”
“Ưm…”
Đầu nhỏ của cô đã hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, thân thể mềm mại chỉ biết ma xát với côn th*t, mới không cẩn thận một chút, côn th*t liền hơi hơi cắm vào trong tiểu huyệt, tiểu huyệt đói khát như phùng cam lộ gắt gao cắn cự bổng đằng trước. Thân thể mềm mại càng thực tủy biết vị cứ lấn về trước để tìm kiếm côn th*t.
Liễu Hạo Ngọc phát ra một tiếng hừ từ trong cổ họng, anh nhịn không được mà tiến nhanh vào trong. Ngay lập tức, côn th*t cắm thật sâu vào trong hoa tâm!
“Aaaaaa!…”
Thân thể mềm mại nhanh chóng cứng đờ! Tiểu huyệt sớm đã sưng đỏ bởi vì trải qua hai lần làʍ t̠ìиɦ dài dằng dẵng. Đột nhiên, tiểu huyệt bị Liễu Hạo Ngọc cậy mạnh cắm vào, tiểu huyệt ngay lập tức cảm giác được một cổ đau đớn, ngay sau đó, Chu Mẫn động cũng không dám động!
“A! Thật chặt!” Liễu Hạo Ngọc ý đồ di chuyển côn th*t nhưng lại một bước cũng khó đi! Liễu Hạo Ngọc chỉ phải dùng miệng phong bế đôi môi run rẩy của cô, anh hết sức ôn nhu liếʍ láp, một bàn tay cầm tuyết nhũ rồi xoa nắn, một tay khác duỗi đến chỗ giao hợp giữa hai người rồi tinh tế trêu đùa hoa môi sớm đã bị đùa bỡn và viên trân châu vừa hồng lại vừa sưng…
Chu Mẫn cảm giác tiểu huy*t truyền đến một trận ngứa tê dại, thân thể chậm rãi thả lỏng lại nhưng tiểu huyệt vẫn chặt hẹp khó có thể thọc vào rút ra như trước. Liễu Hạo Ngọc không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, anh túm lấy eo thon của Chu Mẫn rồi bắt đầu gia tăng tốc độ, anh chậm rãi rút côn th*t ra một chút, ngay sau đó lại ắm sâu vào sâu trong hoa tâm. Kɧoáı ©ảʍ kinh người lan thẳng tới sống lưng, nửa thân mình của cô đều chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ tê dại!
Liễu Hạo Ngọc không chỗ nào cố kỵ, anh dùng hết sức thọc vào rút ra nhưng tiểu huy*t chặt hẹp lại gắt gao cắn côn th*t khiến anh vừa sung sướиɠ liên tục lại vừa cảm thấy khó nhịn.
“Bạn học Giang! Tiểu huy*t của em thật chặt! Vì sao lại vẫn còn chặt như vậy? Rõ ràng là đã bị tôi dùng qua hai lần nhưng sao tôi vẫn còn sắp bị em bấm gãy!”
Nga! Không cần dùng sức như thế… Ưm!”
“A… Nhẹ một chút… Thật ngứa… Liễu Hạo Ngọc… Chậm một chút…” Vừa nhức mỏi lại vừa nhột và vừa đau! Chu Mẫn chỉ có thể càng thêm dùng sức co rút lại tiểu huy*t!
Liễu Hạo Ngọc nhanh chóng di chuyển vài cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt mẫn cảm tiếp tục co rụt lại, nhụy hoa giống như có cái miệng nhỏ gắt gao cắn côn th*t của anh. Anh hít một hơi thật sâu xong cuối cùng cũng nhịn không được ý muốn bắn tinh, một dòng bạch dịch sền sệt bắn vào hoa tâm. Còn côn th*t mới nửa mềm ngay lập tức cảm nhận được một cổ mật nước ấm áp ập tới, ngay lập tức, toàn thân anh thoải mái đến mức kể cả lỗ chân lông cũng đều mở ra.
Cảm giác bản thân sắp bay lên trời…