Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 2 - Chương 5 (H)

Anh mỉm cười tà tứ ở trước mặt cô, ánh mắt nguy hiểm mang theo sự xâm lược. Anh hoàn toàn bại lộ cả thân thể mình, cánh tay rắn chắc rộng lớn, cơ ngực cường kiện hữu lực, phần bụng nhỏ hẹp mê người, xuống chút nữa là… Chu Mẫn quay đầu, không dám nhìn tiếp, cả người nóng giống như nguồn năng lượng nhiệt dưới đất…

Anh cười tà kéo đôi tay cô đặt ở trên ngực mình, “Vật nhỏ thẹn thùng, sờ tôi thử xem có vừa lòng hay không?".

Lời anh nói làm Chu Mẫn như bị sét đánh, người này thật là Liễu Hạo Ngọc sao? Phải không vậy? Phải không?

Nhưng dưới sự dẫn dắt của Liễu Hạo Ngọc, tay Chu Mẫn mò xuống phía dưới. Tuy rằng nghiêng đầu không dám nhìn anh nhưng xúc cảm cứng rắn trên tay và độ ấm nóng rực khiến Chu Mẫn xấu hổ đến mức cuộn cả ngón chân. Đôi tay cảm nhận được dáng người anh thon dài gầy yếu nhưng lại dị thường cường tráng, đó là cảm nhận khác hẳn với sự kiều nhu của cô.

Làn da anh có hơi chút trắng lạ thường nhưng lại không phải trắng giống kiểu bệnh trạng mà là trắng giống như viên ngọc trai thượng đẳng và không gây cho người ta cảm giác giống phụ nữ. Hoa văn và đường cong cơ bắp đẹp đẽ. Lực lượng cả người bạo phát giống như hổ báo mạnh mẽ nhất trong rừng cây, triển lãm lực lượng đàn ông…

Chu Mẫn tò mò vuốt vuốt cơ bắp của anh, vừa cứng vừa có sự co dãn, xúc cảm thật không sai…

Nhìn hai viên đậu đỏ nhỏ trước ngực anh, Chu Mẫn bướng bỉnh niết nó ở trong tay, học hắn bộ dáng xoay tròn, lôi kéo của anh. Liễu Hạo Ngọc lập tức tràn ra một tiếng rêи ɾỉ thống khổ xen lẫn sung sướиɠ, đậu đỏ cũng trở nên càng cứng và lớn hơn nữa…

Tay cô cũng không dừng lại lâu ở đây mà mò mẫm xuống phía dưới, sờ soạng anh. Cô muốn tìm được căn nguyên du͙© vọиɠ của anh rồi nhìn rõ đến tột cùng… Mới vừa đυ.ng tới côn th*t nóng bỏng của anh, cô đã bị kích cỡ to lớn và bề mặt thô thạc làm hoảng sợ.

Nó thực thô, một tay thì không thể cầm được. Nó còn rất dài, cô chỉ cầm được 1/4 côn th*t.

Hình dạng qυყ đầυ của côn th*t thô dài khiến cô tò mò, nhẹ nhàng xoa nắn và vẽ vòng tròn…

“A~ tiểu yêu tinh…” Anh lớn tiếng rêи ɾỉ, sau đó đè lại tay nhỏ của Chu Mẫn. “Em đúng là tiểu yêu tinh, muốn làm tôi phát điên a!… A~!”

Anh đầy mặt thống khổ khẽ gọi, tay lại bao trùm tay nhỏ của Chu Mẫn tiếp tục thăm dò, nhẹ ma xát, vuốt ve, xoay tròn qυყ đầυ rồi cầm tay cô nắn bóp nó lên xuống…Côn th*t trở nên càng thêm cứng và nóng, giật bắn ở trong tay cô… Tiếng rêи ɾỉ của Liễu Hạo Ngọc cũng càng lúc càng lớn, cái trán toát ra nhiều mồ hôi…

Cắn chặt môi, anh giống như phí rất lớn sức lực mới đẩy tay cô ra. Sau đó, anh bẻ hai chân cô ra, thân mình quỳ gối ở giữa… Lúc này, Chu Mẫn mới biết là không đúng. Dựa theo tính chất hàng to xài tốt và lực kéo dài biếи ŧɦái cộng thêm thể lực mạnh mẽ của nam chủ thì… Chu Mẫn run run, cô đang tưởng tượng sẽ có bao nhiêu đau!

Đang muốn giãy giụa, tay Liễu Hạo Ngọc lại bao phủ lên tiểu huy*t của cô…

Ngay lập tức, người đàn ông trên người cả kinh, cúi đầu nhìn nhìn, ánh mắt có sự vui mừng, “Em cư nhiên là danh khí Bạch Hổ!” Nhìn cảnh tượng âʍ ɦộ trắng nõn sạch sẽ như chiếc bánh bao to, hoa môi phấn nộn run nhè nhẹ, ánh mắt Liễu Hạo Ngọc càng thêm sâu thẳm. Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua hoa môi phấn nộn, nhìn phía dưới càng thêm thấm ướt, anh liền càng thêm mạnh mẽ xoa bóp tiểu huyệt của cô.

Một trận rùng mình đánh úp lại, Chu Mẫn bất lực run rẩy… Giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi bàn tay to của anh nhưng anh lại dùng một bàn tay gắt gao đè lại eo cô, một tay khác bắt đầu thăm dò tiểu huyệt cô…

“Đã chậm, bảo bối, đêm nay em trốn không thoát… Với lại, em đã ướt như vậy, em còn muốn chạy trốn sao?”

Nhìn cảnh cô kinh sợ và giãy giụa, Liễu Hạo Ngọc đè cô lại, tà ác cười nói. “Trên người của em thơm quá, thơm quá! Hình như là mùi hương truyền ra từ chỗ này…” Nói xong, anh cúi đầu, đầu lưỡi ấm áp bao trùm lên tiểu huyệt cô rồi liếʍ nhẹ qua hoa đế và âm hạch, còn thử luồn vào bên trong…

“Không… Liễu Hạo Ngọc… Không cần… A…” Cảm giác toàn thân đều hội tụ tới chỗ anh liếʍ láp. Từng trận tê dại, nóng cháy truyền đến, mông cô bỗng nhiên căng chặt lên, một dòng nhiệt lưu phun trào ra ngoài…

Anh bao trùm toàn bộ tiểu huyệt của cô rồi không ngừng mυ'ŧ vào mật dịch trong suốt, lưỡi to không ngừng quét qua tiểu hạch khiến Chu Mẫn nhịn không được túm đầu tóc của Liễu Hạo Ngọc, nửa người dưới nâng cao lên kề tiểu huyệt càng thêm sát vào miệng anh. “Liễu Hạo Ngọc… A…”

Nghe cô rêи ɾỉ kiều mị xen lẫn tiếng thét chói tai nghẹn ngào, Liễu Hạo Ngọc càng thêm tà ác liếʍ mυ'ŧ, mặt cười như không cười. “Thật sự rất ngọt! Em còn ngọt hơn cả mật hoa, tôi phải nếm thử thật tốt…” Đầu óc Chu Mẫn đã đánh mất phản ứng, loại trường hợp này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác đánh sâu vào đến mức trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực…

Cô chỉ có thể bất lực lớn tiếng rêи ɾỉ, phát ra thanh âm kỳ quái, chọc người tâm ngứa khó nhịn…

Anh chịu sự cổ vũ, ôm cô đặt ở trên tấm thảm dưới mặt đất, sau đó dùng quần áo của mình lót ở dưới thân Chu Mẫn rồi đè cô ở dưới thân. Hai chân hữu lực bẻ ra hai chân hư nhuyễn của cô. Khi cô còn chưa kịp phản ứng khép lại hai chân thì đã bị thân hình thon dài hữu lực ở giữa ngăn trở, tiểu huyệt của cô cứ run run rẩy rẩy như vậy và không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt anh…

Ánh mắt anh nóng rát nhìn chằm chằm hạ thể cô làm cô cảm thấy ngay cả hạ thể cũng bị đốt cháy. Cô chỉ có thể bất lực co rút lại tiểu huyệt, muốn giấu nó đi, không muốn triển lộ ở trước mặt anh…

Anh tán thưởng bò tới gần tiểu huyệt, một mùi hương nồng đậm làm anh hoảng thần. Anh gấp hai chân cô đè ở trên hai vυ', nâng mông cô lên để càng thêm trực tiếp nhìn hình dạng tốt đẹp của nó. Anh vươn ngón tay vuốt ve tiểu huyệt… Tiểu huyệt lập tức truyền đến cảm giác tê tê dại dại, ngay cả đầu quả tim đều nhói lên…

Tiểu huyệt dưới sự trêu đùa tà tứ của anh mà ngượng ngùng run rẩy nở rộ…

Ngay sau đó, anh lại sờ lên tiểu hạch rồi nhẹ nhàng búng nó một cái, một trận sóng lớn nóng rực vọt tới, Chu Mẫn hét lên một tiếng… Cái mông bắt đầu bất lực lắc lư, đi theo vũ đạo tiết tấu của anh…

Ngay khi Chu Mẫn cho rằng đã kết thúc thì Liễu Hạo Ngọc đột nhiên vươn một ngón tay lặng lẽ xâm nhập vào tiểu huyệt của cô…

Cảm giác không khoẻ khi bị dị vật xâm lấn khiến cô không thoải mái, muốn thoát đi…

Tiểu huyệt bị căng đến tràn đầy, không thoải mái cực kỳ…

Anh nuốt nước bọt, hơi nhướng mi, “Bên trong thật nóng, thật chặt… Quá nhỏ, nuốt hết một ngón tay cũng đã phải cố sức như vậy, một lát nữa, nếu tôi cắm vào trong chẳng phải xé rách em sao? Xem đi, tiểu huyệt của em cắn ngón tay của tôi thật chặt…”

Chu Mẫn nỗ lực xô đẩy ngón tay của anh, muốn đuổi nó đi nhưng lại phí công, ngược lại thật giống như càng mυ'ŧ càng chặt…

Liễu Hạo Ngọc cũng không nói chuyện nữa, bắt đầu nhợt nhạt thọc vào rút ra trong tiểu huyệt cô… Anh còn dùng lòng bàn tay ma sát vách trong non mềm của cô. Huyệt thịt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng liếʍ mυ'ŧ, run rẩy lên, chặt chẽ hấp thụ ngón tay anh, rút ra đều có chút khó khăn…