Nếu như không phải ý đồ của Hạt Tử quá rõ ràng, Tô Vạn đã quên mất Alpha thật ra cũng có khoang sinh sản, chỉ là bị thoái hóa nghiêm trọng, gần như không đáng để tâm mà thôi. Tuy nhiên, mức độ thoái hóa này cũng khác nhau từ người này sang người khác, có người làm nội soi ruột cả đời cũng không tìm thấy, có người khi làʍ t̠ìиɦ thì có khi sẽ có phát hiện bất ngờ.
"Thật không may" Tô Vạn chính là Alpha đã quen với kỳ phát tình nhiều lần tìm được khoang sinh sản của Alpha. Tất nhiên, trong mắt Hạt Tử, đó là "may mắn".
Tô Vạn nghĩ đến sự khác thường của Hạt Tử mấy ngày nay, đột nhiên tâm trạng xấu đi, không để ý đến mình còn đang bị đóng đinh trên giường, chửi ầm lên: "Tên họ Tề kia, anh đừng nói với tôi là anh còn đi tham khảo ý kiến Trương lão bản về loại chuyện này nhé?! Anh có thể cư xử giống người bình được không?"
"Tôi và hắn bệnh giống nhau, kể khổ với nhau mà thôi." Hạt Tử nói rất hợp tình hợp lý, vừa cúi đầu cắn vào tuyến thể của Tô Vạn, vừa giữ nguyên tư thế ban đầu, từ từ đẩy vào miệng khoang sinh sản.
Tô Vạn thật sự khóc, gặp phải một người da mặt dày dao búa không làm gì được như vậy, căn bản không thể chống lại hắn, lần nào trong tình huống tuyến thể bị cắn, cậu cũng không thể kháng cự, cả sinh lý và tâm lý đều bị áp chế, ép buộc cậu mở thân thể ra tiếp nhận sự tồn tại vốn không nên tiến vào.
Cũng may Hạt Tử không có ý định thật sự lấy mạng cậu, sau khi phá vỡ miệng khoang sinh sản chỉ là giật nhẹ vài cái, âu yếm hôn vành tai cậu, nói một tiếng: "Ngoan, đừng nhúc nhích."
"Mẹ nó em... lại muốn di chuyển..." Tô Vạn cảm thấy cây cột trong người cậu như đang phình lên một chút, gần như có cảm giác bản thân muốn nứt ra, khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp bắn vào thành khoang kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chính cậu cũng bắn ra, trong lòng càng thêm khổ sở, rõ ràng rất đau, nhưng lại rất sảng khoái, vậy nghĩa là sao, xong rồi, cậu không còn là Alpha hoàn chỉnh nữa rồi.
Tô Vạn càng nghĩ càng uất ức, cứ như vậy mà bật khóc, từ lúc bắt đầu thành kết khóc đến khi kết thúc, khóc đến mức Hạt Tử phải luống cuống tay chân.
Mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Hạt Tử rời khỏi thân thể cậu, nhìn hậu huyệt không khép lại được đang chảy ra ít chất lỏng trắng đuc còn sót lại, hắn cũng không dám có nửa phần tâm tư bất chính, thành thật ôm người vào phòng tắm tắm rửa, trở lại phòng ngủ mở cửa sổ thông gió, Tô Vạn vẫn giữ bộ dạng đầu óc thất thần, lặp đi lặp lại chỉ có một câu: "Em cảm thấy em không được rồi."
Hạt Tử cười một tiếng, cầm lấy điện thoại di động nghịch một lúc rồi đưa cho Tô Vạn xem: "Mua cho cậu một mô hình mới."
Tô Vạn sụt sịt, suy nghĩ một chút nói: "Sư phụ, em có thể."
"Ngoan," Hạt Tử sờ đầu cậu, quyết định không nói mình quẹt thẻ nào, "Chỉ là thành kết thôi mà, cậu còn có thể đánh dấu tôi này."
Tô Vạn thở dài, nghiêng trên sofa xoa xoa eo dưới cửa sổ: "Em biết, em chỉ sợ mang thai, sinh con em thật sự sẽ chết. Còn chuyện đánh dấu anh..."
Tô Vạn hừ một tiếng, pheromone của cậu đã lẫn lộn với mùi của Hạt Tử, bây giờ cho dù có đánh dấu Hạt Tử, hắn cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, lão lưu manh vậy mà một tay suy tính quá tốt.
Hạt Tử nhìn vẻ mặt đầy cay đắng và căm hận của cậu, biết cậu đang hậm hực cái gì, muốn cười nhưng phải cố gắng nhìn lại: "Đồ đệ, cậu muốn thay tôi nối dõi tông đường, tâm ý của cậu tôi xin nhận, nhưng cậu cũng không có chức năng này."
Tô Vạn sững sờ trong chốc lát mới nhận ra, Alpha không thể mang thai, chuyện thành kết này xáo trộn nhận thức của cậu, khiến cậu quên mất cả kiến thức cơ bản nhất. Cậu ngậm miệng, trong lòng không rõ là đây là hạnh phúc hay lạc lõng, đầu óc co rút lại hỏi một câu: "Không phải anh là người cuối cùng của Tề gia sao?"
"Có cậu là được rồi, Bắc Kinh tấc đất tấc vàng như vậy, tôi làm sao nuôi được đứađứa con thứ hai."
Tô Vạn gật gật đầu cảm thấy có lý, yên tâm nằm xuống, vén rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời bên ngoài thấm vào một chùm. Hạt Tử nhìn chùm sáng chiếu lên mặt cậu, rõ ràng vẫn là khuôn mặt có vài phần ngây ngô, lại bởi vì mấy ngày nay thân mật nhiều hơn lại trở nên xinh đẹp khó hiểu.
Bụi bặm bay tứ tung trong chùm sáng, Tô Vạn khịt mũi, không biết nghĩ đến chuyện vui gì, lại nhếch khóe miệng, cúi đầu lộ ra đường cong kéo dài sau gáy, ngay cả một tầng lông tơ nhỏ cũng bị ánh mặt trời mạ thành màu vàng.
Tô Vạn nghiêng đầu một cái, nhìn về phía Hạt Tử trong phòng, đột nhiên tò mò hỏi: "Sư phụ, lần phát tình tiếp theo của anh là khi nào?"
Ánh mặt trời có chút quá sáng chói, Hạt Tử cảm thấy Tô Vạn giống như cả người đều đang phát sáng, vô thức nheo mắt lại, nửa ngày sau mới lười biếng trả lời: "Cậu muốn, không cần chờ đến kỳ phát tình, lúc nào cũng có thể."
Sau khi kỳ phát tình kết thúc, Tô Vạn trở về trường học trả phép, cả người mùi rượu ngọt và dấu vết không hề được che giấu ở gáy tự nhiên lại gây ra ít chấn động, phiên bản cũ của tin đồn "Nam thần khoa quản lý Tô Vạn không có phản ứng đối với Omega" nhanh chóng đổi thành "Vạn Vạn vì yêu mà chuyển giới", Tô Vạn từng nghĩ muốn cùng bọn họ lý luận, mà vừa chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè lại khiến cậu thu cước, chuyển về cửa hàng không bao lâu, Hạt Tử liền kéo cậu đi Phúc Kiến.
Lúc trên đường, Tô Vạn nhớ tới Hạt Tử ở trong phòng ngủ của mình, hỏi: "Sư phụ, anh chạy đến phòng ngủ của em trong kỳ phát tình, còn không mặc quần, có phải muốn làm chuyện không tốt với sofa của em không?"
"Cậu nghĩ tôi là biếи ŧɦái sao? Tôi vốn mặc quần, chỉ là cậu trở về thì thôi đi, còn đứng ở trước cửa sổ quạt gió, mùi sữa liên tục chạy vào trong mũi tôi, đàn ông nào nhịn được chứ."
Tô Vạn trầm mặc một lát: "Cho nên, mặc kệ em có chủ động hay không, anh cũng sẽ dụ dỗ em sao?"
Hạt Tử: "Làm sao có thể gọi là dụ dỗ, chúng ta tình thâm ý đậm, nước chảy thành sông, vì yêu làʍ t̠ìиɦ, là lẽ đương nhiên."
Tô Vạn đỏ mặt, sờ sờ mông mình, to gan hỏi một câu: "Vậy có thể nể mặt em có một trái tim chân thành cho em cơ hội đánh dấu anh không?"
Hạt Tử suy nghĩ một chút: "Đồ đệ, tôi cảm thấy chúng ta đều quá dễ xúc động, chuyện tình cảm, còn cần phải xem xét từ từ."
END