Là một người yêu thích chơi mô hình, luôn cho rằng Gundam là sự lãng mạn của đàn ông, ai đυ.ng vào mô hình của cậu, Tô Vạn sẽ cùng người đó sống chết, cho dù là Hạt Tử cũng sẽ không trêu vào, miễn cho đồ đệ hằn học với mình.
Nhưng đôi khi đầu óc nóng lên, khó tránh khỏi va đập, đúng lúc Tô Vạn lại có một mô hình đang sơn, chưa được cất vào tủ.
Hạt Tử chậc lưỡi: "Kỳ phát tình xong, tôi mua cho cậu cái khác nhé?"
Giọng Tô Vạn càng run rẩy: "Anh có biết em mất bao lâu để lắp ráp sơn phết không? Thả em xuống, em thấy kỳ phát tình của em đã kết thúc rồi."
Hạt Tử suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu giờ phút này cưỡng ép đưa người lên giường cũng không phải không được, nhưng sau đó trở mặt phải chiến tranh lạnh một thời gian dài, đành phải thở dài một hơi, buông Tô Vạn ra, xoay người bật đèn bàn nhỏ, nói: "Nhất định là do tuổi của tôi đã quá lớn, tính tình thật tốt."
Tô Vạn không quan tâm đến việc hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vội vàng tiến đến dưới đèn nhìn mô hình, cũng may trên mặt đất trải thảm, bàn không cao, không có vết trầy xước, lúc này mới yên lòng. Khi quay đầu lại, Hạt Tử đang tùy tiện ngồi ở mép giường, hai chân dài dang rộng, một tay chống lên giường phía sau, nhướng mày nhìn về phía Tô Vạn, một tay vẫy vẫy với Tô Vạn: "Mô hình không sao, có phải kỳ phát tình có thể bắt đầu lại không? Lại đây."
Cho dù sống với nhau lâu như vậy, Tô Vạn cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Hạt Tử không đeo kính râm dưới ánh đèn, một đôi con ngươi đen sậm có thể làm cho bất kỳ ai căng thẳng, trán nổi lên một tầng mồ hôi dày đặc, mồ hôi trên ngực thậm chí còn phản lại ánh đèn yếu ớt, làm cho Tô Vạn không dám nhìn kỹ thân thể cường tráng kia, càng đừng nói đến du͙© vọиɠ vẫn kiên cường như cũ giữa hai chân, phần đỉnh còn lưu lại vết lỏng trắng. Trông cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ và nóng bỏng.
Giống như yêu quái đi hút tinh khí của con người, Tô Vạn thầm nghĩ, nhưng là cậu tự nguyện đưa tới cửa.
"Nếu không phải nhìn bộ dạng này của anh không tệ lắm..."
Tô Vạn hung hăng nhào vào Hạt Tử lên giường, trong miệng vừa lẩm bẩm vừa hôn xuống. Hạt Tử biết cậu là con vịt chết mỏ cứng*, nên cũng không nói nhiều, chỉ hôn sâu hơn, thuận thế xoay người l*иg Tô Vạn xuống dưới thân mình, nắm lấy dương v*t của Tô Vạn trêu đùa một lúc, sau khi nghe thấy Tô Vạn phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, mới hướng khe hở cánh tay dò xét phía sau.
*mỏ vịt vốn đã cứng, lúc chết rồi vẫn cứng như vậy, người ta dùng cách nói này để chỉ những người hay cãi cùn, không chịu nhận sai
Tô Vạn bị chuyện mô hình làm cho phân tâm nên đã tỉnh táo hơn rất nhiều, khi nhận thấy giữa hai chân có một cây cột nóng bỏng khác chống đỡ, vội vàng đẩy bả vai Hạt Tử ra, thoáng nâng thân thể lên nói: "Chờ một chút, em vẫn chưa chuẩn bị gì cả!"
Cậu cũng không phải Omega, đến kỳ phát tình động sau cũng không tự động tiết ra dịch bôi trơn, nếu Hạt Tử cứ như vậy tiến vào, chẳng thà gọi xe cứu thương trước.
Kết quả Hạt Tử vỗ cậu trở về, không biết lấy từ đâu ra một lọ bôi trơn, giơ lên nói: "Không sao, tôi có chuẩn bị."
Mẹ kiếp, hóa ra là mưu tính từ lâu rồi!
Tô Vạn có chút nghi hoặc, ông chú này rốt cuộc đã tính toán bao lâu rồi, làm sao cậu lại không biết ở trong phòng mình từ lúc nào lại giấu một lọ bôi trơn? Vậy mà lại không chuẩn bị bαo ©αo sυ? Nhưng nghi vấn của Tô Vạn bị chặn lại bởi cảm giác lạnh lẽo đột ngột giữa hai đùi. Cậu la lên một tiếng, eo theo phản xạ có điều kiện bật lên bị Hạt Tử đè lại, đầu ngón tay cọ cọ nếp gấp của cửa động sau mang đến ngứa ngáy không thể giải thích được, rồi lập tức phá cửa động tiến vào.
"Mẹ kiếp—— anh có thể chậm lại một chút không?——"
Tô Vạn cắn răng, còn muốn nói tiếp mấy câu lại nhìn thấy Hạt Tử nhắm mắt lại, thở dốc một hơi dài, lúc mở miệng giọng cũng khàn khàn: "Tôi còn có thể bôi trơn cho cậu, đã là cực kỳ kiên nhẫn, nhưng mà..."
Hạt Tử đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt sắc bén trước nay chưa từng thấy, hô hấp của Tô Vạn chậm lại, cậu hiểu được lời nói chưa hết của hắn. Hắn là Alpha, lại còn nhịn kỳ phát tình đã nhiều năm, nếu Tô Vạn là Omega, tình hình sẽ tốt hơn một chút, nhưng hậu quả của việc cùng giới tính luôn khó áp chế hơn hoặc là nói giờ phút này ham muốn chiếm hữu sẽ đặc biệt mãnh liệt, đây là bản chất bắt nguồn từ giới tính, không ai có thể thoát khỏi nó.
Tô Vạn đè nén sự khó chịu trong lòng, tránh ánh mắt nóng bỏng của Hạt Tử không nói nữa, vừa hít sâu để cho mình thả lỏng, vừa cảm thụ ngón tay khuấy đảo phía sau dần dần tăng lên hai ngón tay. Nếu như không phải bởi vì tâm lý cậu cũng không kháng cự, có lẽ bây giờ cậu đã rút dao ra rồi.
Kɧoáı ©ảʍ là có. Tuy rằng nghĩ vậy sẽ ăn dấm, nhưng cậu cũng phải thừa nhận kỹ thuật của ông chú này tốt thật, nụ hôn rơi vào điểm mẫn cảm trên vành tai cũng tốt, lòng bàn tay thô kệch xoa nắn qua đầu nhũ tê dại cũng tốt, hoặc nguyên thủy nhất là kɧoáı ©ảʍ khi người anh em của cậu được an ủi, tất cả đều làm cho cậu sảng khoái than thở ra tiếng. Thậm chí ngay cả hai ngón tay phía sau, mượn chất bôi trơn để khuất duỗi bên trong cơ thể, đùa nghịch, cũng mang đến cho cậu sự thoải mái kỳ lạ, thỉnh thoảng đặt ở trên tuyến tiền liệt mà xoa ấn, gần như làm cho cậu vì nóng nhức khó hiểu mà kêu lên, ngay sau đó giữa hai chân cũng cương cứng lên, bụng dưới quặn lại suýt chút nữa bắn ra.
Nhưng đau đớn cũng có. Đau nhức vì cơ vòng bị mở ra chỉ là thứ yếu, pheromone không kháng cự, không có nghĩa là bản năng sinh lý của cậu hoàn toàn có thể chấp nhận sự thật rằng mình bị một Alpha khác chi phối, thậm chí Tô Vạn còn không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo, cậu không kìm nén được cơn hoảng loạn trong lòng mình, mỗi một tế bào trên cơ thể đều như đang gào thét.
Nhưng khi Tô Vạn nhìn lại Hạt Tử, nhìn lại vẻ mặt hiếm khi lộ ra trước mặt người khác, lại ép buộc chính mình phải giữ lấy bản năng, ám ảnh nhìn khuôn mặt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© và cuồng nhiệt trước mắt, gần như tham lam nhìn lại vào đôi mắt kia, cho đến khi đau đớn và kɧoáı ©ảʍ không ngừng tăng lên, đẩy tình ý trong lòng cậu đẩy đến đỉnh điểm.
Đầu Tô Vạn trong nháy mắt trống rỗng, nhưng bản thân cậu cũng đã tiến vào kỳ phát tình, lúc Alpha phát tình thì gần như không thể dừng lại, phát tiết đơn giản cũng không thể ngăn cản du͙© vọиɠ dâng trào.
"Vạn Vạn, nằm sấp xuống được không? Như vậy sẽ không quá đau đớn, ngoan đi."
Tô Vạn mơ màng cũng có chút bối rối, Hạt Tử chưa bao giờ gọi cậu dịu dàng như vậy, nhưng khả năng tự chủ của cậu trong thời kỳ phát tình kém xa so với Hạt Tử, hơn nữa phản ứng của não bộ cũng có chút chậm chạp, vậy nên nên cậu ngoan ngoãn xoay người, không hề nhận ra người phía sau đã kiên nhẫn đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Tên chó già này rốt cuộc biết bao nhiêu tư thế chứ, trong lòng Tô Vạn có chút chua xót, cuối cùng vẫn khuất phục trước du͙© vọиɠ, nâng mông để Hạt Tử kê một cái gối dưới thắt lưng cậu, đặt thân dưới của mình lên tấm ga trải giường mềm mại, chất lỏng trong suốt lập tức chảy ra một mảnh nhỏ màu sẫm, đồng thời nhận thấy người phía sau tách đùi mình ra, chậm rãi phủ lên.
Bờ mông của Tô Vạn vẫn còn ướŧ áŧ, khi cái đầu tròn trịa áp vào người cậu, cậu rùng mình một cái, nhịn không cho mình động đậy, hít một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào ga giường, nhỏ giọng nói với người phía sau: "Sư phụ, anh vào đi..."
Đây là dũng khí lớn nhất cậu có thể lấy ra. Giọng nói khàn khàn của Hạt Tử vang lên cùng với lực đẩy mạnh mẽ vào thân thể cậu: "Cậu nói với tôi như vậy, có thể sẽ bị tôi làm đến chết trên giường đấy."
Tô Vạn căn bản không nói chuyện được, không phải không thể phản bác, chỉ đơn giản là quá đau đớn.
Cậu biết mình sẽ có phản ứng bài xích, nhưng cậu không nghĩ tới phản ứng bài xích lại lớn như vậy, cảm giác đau như cắt lan ra khắp cơ thể hoàn toàn lấn át cơn đau ở phía sau. Khả năng nhận biết của pheromone chỉ có thể xoa dịu sự căng thẳng của cậu khi được ôm và hôn, nhưng không thể giảm bớt sự hoảng sợ khi bị một Alpha khác xâm nhập.
Đây không chỉ là sự xâm nhập trong tìиɧ ɖu͙© mà còn là sự xâm nhập từ thể xác đến tâm lý.
Cả người Tô Vạn đều run lên, cậu không làm sao khống chế được cơ thể mình siết chặt lại, cậu muốn khóc, lại chỉ có thể cắn răng nuốt ra tiếng, cậu muốn thoát ra, nhưng bị Hạt Tử gắt gao trói chặt eo và cánh tay. Nỗi đau bị xâm chiếm và du͙© vọиɠ bởi kỳ phát tình cùng nhau trào dâng trong cơ thể, bây giờ Tô Vạn chỉ hận không thể ngất đi cho rồi.
"Ư —— Cậu thả lỏng chút đi ——"
Hạt Tử bị cơ bắp căng cứng của cậu kẹp đến đau đớn, suýt chút nữa không kìm được bản năng muốn khóa cổ Tô Vạn lại, nhưng hắn cũng biết bây giờ Tô Vạn so với hắn còn khổ sở hơn nhiều, nên hắn một tay đè lại Tô Vạn không cho cậu lộn xộn, cúi đầu không ngừng hôn lên vai Tô Vạn, một tay xoa mông của Tô Vạn, vuốt ve dọc xuống xương chậu, cầm lấy cây cột đang nằm trên giường mà trấn an.
"Đừng căng thẳng như vậy." Hạt Tử tận cố gắng nhẹ giọng hết mức có thể, nhưng tư thế hiện tại của hắn, cho dù có mềm mại cỡ nào cũng không che giấu được sự công kích bá đạo, "Cậu chắc đã biết trước phản ứng bài xích của Alpha là khó tránh khỏi."
Tô Vạn cố nén sự khó chịu, chỉ không nén được tiếng nức nở trong giọng nói: "Nhưng em thật sự rất sợ... Mà anh cũng quá lớn, anh để em thích nghi một chút."
Hạt Tử nhìn xuống thấy Tô Vạn đang nghiêng mặt, nước mắt lưng tròng nhìn lại mình, môi rụt lại, rõ ràng sợ không được nhưng vẫn ép bản thân tiếp nhận, không khỏi cảm thấy xúc động, quá đáng yêu, thật muốn bắt nạt cậu ta.
Tô Vạn thấy biểu cảm của Hạt Tử thay đổi, trong lòng có linh cảm không lành, liền nghe hắn nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, xin lỗi trước."
Tô Vạn nghi hoặc "Hả?" một cái, mang theo âm mũi nồng đậm, một giây sau đã bị Hạt Tử đè lại sau đầu, đôi môi mềm mại đặt ở sau gáy, đầu lưỡi nóng ẩm liếʍ một mảng da đặc thù.
Đó là vị trí của tuyến thể.