Xuyên Nhanh: Nhiệm Vụ Sắc Tình - Cứu Giúp Nữ Phụ Bất Hạnh

Chương 2: Bắt đầu nhiệm vụ

Cô thích diễn xuất, thích cảm giác khi nhập vai, có thể nói, Mẫn Dao đã coi diễn xuất là sinh mệnh thứ hai của mình.

Nhưng năm ba mươi tuổi, sự nghiệp diễn xuất của cô lại có một nút thắt, cô luôn không thể vượt qua được chướng ngại này.

Nếu không phải như vậy, cô cũng sẽ không phiền muộn đến mức một mình ra ngoài tản bộ, lại vì ngẩn ngơ mà xảy ra tai nạn xe.

Biết đâu hợp tác với hệ thống này và hoàn thành những thứ gọi là nhiệm vụ thì có thể thoát khỏi nút thắt kia? Vừa được tiếp tục diễn xuất, lại có thể sống tiếp, ngại gì mà không làm?

“Được! Tôi đồng ý ký khế ước với ông.” Lời vừa nói ra, Mẫn Dao đã cảm thấy có một luồng sáng chói mắt bao quanh mình.

Trời đất quanh cuồng, kèm theo đó là âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên: “Ký kết khế ước hoàn thành!”

Mẫn Dao choáng váng mở mắt ra, phát hiện mình đã đến một không gian xa lạ.

Bốn bề tăm tối, dường như không nhìn thấy điểm cuối, điều này mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thần bí.

Trước mặt Mẫn Dao đột nhiên xuất hiện một tấm màn sáng trắng, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo cũng theo đó vang lên: “Ký kết khế ước thành công rồi, cô có thể bắt đầu tiến hành nhiệm vụ.”

Mẫn Dao gật đầu, nhìn về hướng màn sáng, phía trên là một chuỗi số liệu màu đen chạy nhanh như chớp khiến người ta lóa mắt. Cô mở miệng hỏi: “Tôi cần làm nhiệm vụ gì?”

“Khiến nhân vật mục tiêu đạt được tính phúc*.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo trả lời, chữ “tính” được nói rất nặng.

*Tính phúc: Sự thỏa mãn trong tìиɧ ɖu͙©.

Mẫn Dao kinh ngạc, không phải như cô nghĩ đấy chứ?

“Là quan hệ tìиɧ ɖu͙© sao?” Cũng là người trưởng thành rồi, Mẫn Dao không cảm thấy có gì khó mở miệng.

“Đúng vậy, nhưng cô cũng phải khiến nhân vật mục tiêu cảm thấy hạnh phúc, tính phúc cũng là hạnh phúc, hai phương diện này cô đều phải quan tâm.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo giải thích: “Nhân vật mục tiêu đều có cuộc đời bất hạnh, nhiệm vụ của cô chính là khiến bọn họ vừa thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, vừa hạnh phúc, như vậy thì mới có thể giải trừ oán khí của bọn họ có ở thế giới đó.”

“Nhưng đó không phải là bọn họ.” Mẫn Dao cau mày nói: “Tôi dùng cơ thể của bọn họ, nhưng tôi không phải là bọn họ, như vậy... cũng có thể giải trừ oán khí?”

“Chỉ cần cô thay đổi vận mệnh bất hạnh của bọn họ, tự nhiên oán khí sẽ biến mất, hư tức thực, thực tức hư. Thế giới này thật thật giả giả vốn dĩ khó bề phán đoán, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần nhìn thấy vận mệnh của “mình” được thay đổi, thì oán hận và chấp niệm trong lòng tự nhiên sẽ được hóa giải.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo nói: “Cô còn có vấn đề gì khác không?”

Mẫn Dao lắc đầu tỏ ý không còn gì nữa.

“Vậy thì cô hãy bắt đầu nhiệm vụ! Bước vào màn sáng màu trắng kia là có thể tiến tới nhiệm vụ.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo nói.

Mẫn Dao gật đầu, cô nhìn tấm màn hư không trống rỗng, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng bước vào màn sáng.