Đông Chiết không biết mọi người bàn tán cái gì.
Lại nhớ đến lúc ở trên lớp, Tả Ngôn bảo cậu đến văn phòng vào giờ tự học, mông cậu nhất thời hơi đau.
Dấu vết của hôm qua vẫn chưa tan, hôm nay có khả năng Đông Chiết sẽ lại bị uy hϊếp làm chuyện đó. Nghĩ đến vai chính thụ hình như cũng sắp trở về, lòng cậu không khỏi cảm thấy bực mình.
Đông Chiết phồng má không muốn đi nhưng cậu sợ vai phản diện thật sự sẽ làm ra loại chuyện điên khùng như gửi video lên trường. Lòng cậu giờ đây vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gọi của vai chính công.
"Tiểu Chiết, có chuyện gì vậy, nhìn cậu có vẻ không ổn lắm."
Ánh mắt đối phương thể hiện rõ quan tâm rõ ràng, so với mấy tên khốn lúc nào cũng thèm khát thân thể của cậu thì người nàytốt hơn trăm ngàn lần. Đông Chiết quay lại với nụ cười ngọt ngào trên môi.
"Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ đề toán thật khó, lát nữa phải tìm thầy nhờ giảng thôi."
Đông Chiết nói rồi thở dài một hơi, mày nhỏ cũng vô thức cau lại.
Tống Thanh Nhiên mỉm cười.
"Ra là vậy, Tiểu Chiết có thể nhờ tớ. Điểm toán của tớ khá tốt, kèm cậu học cũng không có vấn đề gì."
Tống Thanh Nhiên ngừng một lúc rồi nói tiếp.
"Tớ cũng có thể giúp cậu các môn khác."
Đông Chiết ngạc nhiên, vai chính công này cũng thật quá khiêm tốn, điểm khá tốt cái gì. Là người đã từng xem qua cốt truyện, cậu đương nhiên biết thành tích của đối phương khủng như thế nào, chính là những con điểm mà cậu chỉ có thể ngước nhìn.
"Được rồi, lần sau tớ nhất định sẽ đến tìm cậu. Nhưng tớ đã hẹn với thầy rồi, lần này chưa cần phiền đến cậu đâu."
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng khiến người nghe không khỏi cảm thấy vui sướиɠ, Tống Thanh Nhiên nhận được lời hứa của Đông Chiết, không nhịn được vui ra mặt.
Dù vậy, theo những gì Tống Thanh Nhiên quan sát, Đông Chiết có vẻ không thật sự muốn đi tìm giáo viên toán, hắn thật sự tò mò lý do khiến cậu không thể không đi là gì.
Tống Thanh Nhiên cũng không tùy tiện làm phiền Đông Chiết, đợi cậu đi được vài phút thì mới tìm bạn học hỏi văn phòng toán ở đâu rồi lặng lẽ đi theo.
Những người được hỏi muốn dẫn đường cho Tống Thanh Nhiên nhưng bị hắn nói dăm ba câu rồi quay về.
***
Lúc này, Đông Chiết đã đứng trước căn phòng mà cậu không muốn bước vào dù chỉ một bước.
Ánh mắt Tả Ngôn nhìn cậu sớm đã không còn ấm áp như thường ngày mà có phần phong lưu kiêu ngạo, ngay cả phía đuôi mắt cũng trở nên yêu mị.
Người bên trong dường như không đợi nổi nữa, hắn vội vàng xốc áo cậu lên không chút do dự. Nhìn thấy những dấu vết ái muội vẫn còn lưu lại, nụ cười của hắn càng thêm đắc ý.
Đông Chiết xấu hổ, đôi mắt như được phủ thêm tầng sương mờ càng khiến cho người ta muốn bắt nạt cậu đến khóc. Tả Ngôn trước giờ chưa bao giờ ngần ngại trong việc làm bảo bối của mình khóc trên giường.
Đông Chiết rất gầy, xương quai xanh tinh xảo hiện lên rõ ràng, đường cong đẹp đẽ uyển chuyển, cho dù có vậy nhưng nhìn cậu lại không hề nhỏ yếu, trên khung xương mảnh mai vẫn có một tầng cơ bắp mỏng, phập phồng theo từng động tác.
Tả Ngôn cắn mạnh một cái khiến Đông Chiết đau đớn hít hà một hơi.
"A, đau quá, thầy đừng cắn em được không…"
Đông Chiết cảm thấy có chút ủy khuất, muốn làm gì thì làm đi, tại sao cứ như con chó gặm hết chỗ này đến chỗ khác trên người cậu, hơn nữa còn đau muốn chết.
Ngữ khí vừa mềm lại vừa ngoan ngoãn, bật lên một tiếng liền làm cho xương cốt người ta muốn mềm cả đi, trên khuôn mặt còn mang vẻ nhu nhược, thật khiến người ta không tránh khỏi ý muốn bắt nạt.
"Nhưng mà Tiểu Chiết thật sự rất ngoan, thầy rất thích Tiểu Chiết nên mới muốn lưu lại dấu vết trên người Tiểu Chiết..."
In ấn ký lên người cậu, để tất cả mọi người đều biết cậu là của hắn…
Tả Ngôn không nói nửa câu còn lại mà giấu trong đôi mắt âm trầm của mình. Đông Chiết nuốt ngược mấy lời muốn nói, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Tả Ngôn, thừa nhận động tác của hắn.
Tả Ngôn cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú non mềm đáng yêu, núʍ ѵú vốn đã cương cứng dưới sự trêu chọc của tay hắn, giờ lại được bao bọc trong khoang miệng ướŧ áŧ, hơn nữa còn chịu mấy cái cắn nhẹ, bị đầu lưỡi khảy vài cái nên càng thêm sưng đỏ.
"Ưm… thầy… ưm… thầy… thầy cắn mạnh quá… nhẹ một chút…"
Đông Chiết ngẩng đầu, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi sự ấm áp nóng rực.
"Mới như vậy đã không chịu được?"
Tả Ngôn buông ra, đưa tay cởi thắt lưng. Lần này hắn chỉ định dùng hai đùi của Đông Chiết, hôm qua chắc hẳn cậu cảm thấy khó chịu, cậu còn phải chạy bộ, thật sự không thể chịu được việc bị hắn lăn lộn như thế mỗi ngày.
Hơn nữa tiết tự học chỉ kéo dài trong bốn mươi phút, hoàn toàn không đủ thời gian để hắn LÀM thịt cậu.
Tả Ngôn không vội lấy dươиɠ ѵậŧ sưng to của mình ra mà cởϊ qυầи của Đông Chiết trước, nhìn hai chân trắng nõn non mềm của cậu, hắn không ngạc nhiên mấy khi gậy thịt lại to thêm một chút.
Tả Ngôn vuốt ve da thịt mềm mại và bóng loáng như ngọc bích trước mắt. Sau đó hắn kéo khóa quần, kéo qυầи ɭóŧ xuống, dươиɠ ѵậŧ đỏ tím to tướng lập tức nhảy ra.
Da thịt Đông Chiết trong suốt như ngọc, mát lạnh mà mịn màng, khi bị dươиɠ ѵậŧ nóng rực chạm vào vùng đùi, cậu không khỏi giật mình co người lại, hơi lui về phía sau.
Nhưng thằng em to con của Tả Ngôn khó khăn lắm mới tìm được nơi mềm ấm êm ái như thế, làm sao nó chịu buông tha. Tả Ngôn nắm đùi Đông Chiết, mấy vệt đỏ lập tức xuất hiện trên làn da vốn rất mỏng.
Đồng tử Tả Ngôn co lại khi thấy dấu vết đó, trong lòng liền nổi lên hưng phấn, hắn khàn giọng nói.
"Khép chân lại, ngoan."