Đông Chiết phát ra tiếng thở dốc ngọt lịm, cả người thật sự không còn sức phản kháng. Nếu không nhờ Sở Tử Minh đỡ lấy thì cậu sớm đã ngồi bệt xuống đất rồi.
Thế là Sở Tử Minh không chút do dự xoay người Đông Chiết để cậu dựa vào bàn. Thân hình mảnh khảnh trắng nõn càng thêm nổi bật trên cái bàn màu xanh, nhất là bờ mông trắng trơn khiến Sở Tử Minh không kìm lòng được mà vuốt ve.
Hắn kéo quần xuống để lộ dươиɠ ѵậŧ sớm đã dựng đứng, vừa nóng vừa to lớn dữ tợn, lúc được thả ra còn không tự chủ nảy lên mấy cái.
Sở Tử Minh duỗi hai ngón tay chọc vào lỗ nhỏ hồng giữa hai mông đang vểnh lên của Đông Chiết. Lỗ thịt nhỏ vừa mềm mại trơn trượt lại vừa khít khao đến mức hắn chỉ mới đút hai ngón tay vào đã gặp khó khăn. Hắn lại cho thêm một ngón vào, làm theo động tác giao hợp mà thọc vào rút ra.
Đông Chiết khó chịu ưm một tiếng, khẽ lắc mông, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, toàn thân cậu như được phủ thêm một lớp mỏng màu hồng nhạt.
Trong mắt Sở Tử Minh hiện lên chút si mê, nơi mất hồn này của hàng xóm nhỏ sớm đã lầy lội nhớp nháp. Đông Chiết cũng vì sự trống rỗng nơi cúc hoa mà bật ra âm thanh nức nở sâu trong cổ họng.
Sở Tử Minh không nhẫn nại được nữa, hắn đặt qυყ đầυ ngoài lỗ nhỏ rồi thong thả tiến công vách thịt mềm mại, cuối cùng cũng thành công nhét toàn bộ vào bên trong hàng xóm nhỏ.
"Ưm a…"
Đông Chiết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột, không nhịn được bật ra tiếng kêu mềm mại. Nhưng vì xấu hổ nên cậu lập tức che miệng lại, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên.
Sở Tử Minh không do dự mà va chạm kịch liệt, đùi hắn dán sát vào đùi của Đông Chiết, thân thể cả hai phát ra từng đợt âm thanh đỏ mặt, vọt thẳng tới điểm nhạy cảm của Đông Chiết hết lần này đến lần khác. Đông Chiết không nhịn được phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ mê người.
"Ưm aa… ưm a… a a a a… chậm một chút… lớn quá… ưm a…"
Bên dưới Sở Tử Minh tăng tốc, hai túi thịt áp chặt lỗ nhỏ theo mỗi lần đưa đẩy. Mỗi một lần tiến vào đều nguyên cây, lúc rút ra thì chừa lại một ít. Mỗi một lần lỗ nhỏ đỏ hồng bị dươиɠ ѵậŧ cọ xát đều kéo ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tiếng nước "phụt phụt".
"Chơi chết cậu… Yêu tinh nhỏ!"
"Sướиɠ chết đi được… Tiểu Chiết giỏi quá. Con c@c lớn chơi lỗ đ!t của nhóc dâʍ đãиɠ có sướиɠ không?"
Sở Tử Minh không ngừng nói ra những lời dâʍ đãиɠ khiến mặt mày Đông Chiết đỏ bừng, hai tai cũng đỏ lên, cả người trắng nõn phủ thêm một tầng hồng hào.
"Ưm… đừng nói nữa… ưm a… trướng quá a…"
Sở Tử Minh kéo bả vai Đông Chiết ra sau, mãnh liệt đâm thẳng về phía trước. Dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng ra vào lỗ nhỏ non nớt. Hắn dường như đã tìm được cách chơi, lần nào cũng thẳng tắp cắm đến nơi mẫn cảm, đâm vào nó cả trăm lần, làm Đông Chiết sướиɠ đến trợn trắng cả mắt.
"A a… không được… a… ưm a… muốn tới…"
Sở Tử Minh nghe vậy liền ngừng lại. Miệng Đông Chiếtkhông khép lại được, từ khóe miệng chảy ra từng dòng nước bọt trong suốt. Sở Tử Minh không muốn lãng phí dù chỉ một giọt nên liếʍ hết toàn bộ vào miệng.
Hắn nếm được hương vị ngọt ngào vốn chỉ thuộc về hàng xóm nhỏ của mình.
Đông Chiết đột nhiên dựng thẳng eo, cao trào mãnh liệt đến quá thoải mái nên chim nhỏ không biết từ khi nào lại bắn ra một luồng chất lỏng nóng hổi. Cúc hoa cũng không tự chủ được mà co rút từng cơn, suýt chút nữa đã kẹp cho Sở Tử Minh bắn ra.
Mông Đông Chiết đỏ bừng cũng vì sự va chạm liên tục, mị thịt quấn lấy dươиɠ ѵậŧ đang đút vào mà liếʍ láp không ngừng. Sở Tử Minh tiếp tục đưa đẩy thêm vài chục cái rồi rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, xuất bên ngoài.
Ở trường không tiện tắm rửa nên hắn chỉ có thể bắn ở ngoài. Nếu đổi sang nơi mà hắn có thể rửa sạch cho hàng xóm nhỏ, hắn nhất định sẽ bắt cậu nhận hết toàn bộ…
Hai người đang lau dọn bên trong hoàn toàn không phát hiện một bóng người cao lớn đứng bên ngoài.
Không biết Tả Ngôn đã đứng đây từ lúc nào. Vẻ lãnh đạm thường thấy trong mắt nay đã đã thay bằng lửa dục cháy hừng hực, tựa như muốn thiêu đốt thiếu niên đang bị hắn nhìn chằm chằm.
Dưới quần Tả Ngôn sớm đã dựng thành một cái lều. Thân hình trắng nõn cân đối của thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng cùng tiếng rêи ɾỉ êm tai, bất cứ điều gì của cậu cũng đều làm cho trái tim hắn rung động, khiến cho hắn hận không thể biến thành người đang nện thiếu niên kia một cách tàn nhẫn.
Nện cậu ta đến không những không khép được chân mà còn kêu la khàn cả giọng! Đôi mắt xinh đẹp đó cũng chỉ có thể phản chiếu hình ảnh của mình!
Tả Ngôn, với sự tự chủ mạnh mẽ, đã áp chế ham muốn ấy xuống, hắn sẽ không lỗ mãng xông vào mà kiên nhẫn chọn cách ngủ đông, chuẩn bị giáng cho con mồi một đòn chí mạng.
Tả Ngôn cảm thấy thật may mắn khi tự mình đem mấy thứ không cần thiết đến phòng kho, nếu không chính mình sẽ không được thấy một màn mê người như vậy.
Hắn nhất định phải lên kế hoạch thật hoàn hảo để chiếm hữu thiếu niên đáng yêu kia…
Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình thì dục hỏa trên người Tả Ngôn cũng tiêu tan gần hết. Thấy lều trại không dựng lên nữa, hắn đi vào phòng an ninh.
Bên môi kéo lên một nụ cười, đôi mắt dịu dàng ánh lên tia sắc bén chưa từng có trước mặt học sinh!
Tả Ngôn sao chép đoạn video giám sát trong phòng kho, xóa sạch dữ liệu bản gốc rồi xoay người rời đi.