Sở Tử Minh không vội đưa Đông Chiết về nhà mà đưa về nhà mình trước. Hắn muốn giúp hàng xóm nhỏ tắm rửa sạch sẽ rồi mới đưa về, vừa hay hôm nay bố mẹ hắn không có ở nhà.
Nhìn hàng xóm nhỏ ngoan ngoãn nằm im trong lòng mà trái tim hắn mềm nhũn, đồng thời cũng có hơi hoảng hốt. Không biết tên trai thẳng này sau khi tỉnh có nhớ đến những chuyện hắn đã làm rồi vung nắm đấm nhỏ đấm chết hắn hay không…
Sở Tử Minh đưa Đông Chiết vào phòng vệ sinh. Sau khi lột sạch đồ trên người cậu, hắn không khỏi kích động.
Dưới ánh đèn mờ, thân thể vốn trắng nõn càng thêm bừng sáng, khuôn mặt thanh tú càng khiến cậu trông như một thiên thần.
Sở Tử Minh đặt Đông Chiết vào bồn tắm, sau đó mở nước ấm. Từng làn nước gợn sóng quanh cơ thể của cậu. Sở Tử Minh co hai chân Đông Chiết thành hình chữ M rồi cúi người bẻ hai cánh mông của cậu ra, lỗ thịt sưng đỏ lần nữa lộ ra ngoài.
Lúc này lỗ nhỏ đã lầy lội nhớp nháp một mảng. Dưới tình huống chủ nhân đã mất đi ý thức, nó đang không ngừng phun ra chất dịch màu trắng đυ.c…
Tất cả đều do Sở Tử Minh bắn vào lúc nãy!
Thằng em sớm đã âm thầm ngóc đầu lên nhưng Sở Tử Minh không dám làm thêm chuyện xằng bậy nào nữa. Hắn thở dài, kiên nhẫn đưa hai ngón tay vào trong moi hết ra.
Không ngờ Đông Chiết đang mơ màng lại bị ngón tay của hắn làm cho tỉnh, tuy chưa tỉnh táo hẳn nhưng vẫn ngâm nga theo bản năng.
Dường như thuốc trong người vẫn chưa được giải hết, chim nhỏ lúc này lại ngóc lên, lỗ hậu truyền đến từng đợt trống rỗng.
Đông Chiết bây giờ cũng không đủ tỉnh táo để biết xấu hổ là gì nữa. Cậu một tay cầm lấy chim nhỏ vuốt ve, tay kia vươn hai ngón mảnh khảnh thọc vào lỗ nhỏ hồng hào của mình, mỗi một lần rút ra đều mang theo một mảng lớn dịch trắng đυ.c hòa vào dòng nước ấm.
Sở Tử Minh không có cách nào dời mắt khỏi hai khối trắng tuyết dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu hắn, hắn muốn ghi lại khoảnh khắc này để sau còn có cái mà thưởng thức.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã không chịu rời đi, hơn nữa Sở Tử Minh còn sợ hàng xóm nhỏ khi tỉnh dậy sẽ phủi mông không chịu nhận, thế nên hắn nhanh chân đi lấy di động ghi lại cảnh Đông Chiết dâʍ đãиɠ tự an ủi chính mình.
Thế nhưng chính bản thân Sở Tử Minh cũng không chịu được cám dỗ, hắn móc dươиɠ ѵậŧ thô to ra, chậm rãi đi vào, đồng thời cảm thán lỗ thịt của hàng xóm nhỏ vừa chặt lại vừa biết mυ'ŧ khiến hắn thoải mái mà bơi lội trong sự ấm áp này.
Kɧoáı ©ảʍ ập đến khiến Sở Tử Minh có chút mất kiểm soát, hắn nặng nề thở dốc, mạnh mẽ va chạm từng đợt. Bờ mông trắng nõn lúc này đã nổi rõ một tầng ửng hồng.
Tay Đông Chiết không ngừng múa may như muốn nắm cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể yếu ớt dựa vào người hắn. Những ngón tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, móng tay nhỏ xinh cũng bất lực mà lưu lại vài vệt đỏ trên cơ thể Sở Tử Minh.
"Ưm a… Ưm aaaa… Chậm một chút…"
"Nhưng trông cậu rất thoải mái, hơn nữa lỗ đ!t của Tiểu Chiết không có muốn như vậy đâu, nó đang hút tớ không chịu buông ra đây này…"
"Ưm a… nhanh quá…"
"Lỗ đ!t của Tiểu Chiết siết chặt quá, đây là muốn tớ chơi chết cậu có phải không?"
"Không phải… ưm a… ưm a… thoải mái quá a…"
Ánh mắt Đông Chiết mê loạn, trong cơn mê man cậu bỗng tỉnh táo lại được một chút, khoan đã, cậu hình như đang bị người khác đâm?!
Dù vậy, nhận thức của Đông Chiết lập tức bị đâm cho bay mất, phía sau truyền đến một trận hủy diệt, cậu không nhịn được hét lên.
"Ưm a a a… sướиɠ… a a a a… thoải mái quá…"
Lỗ thịt vô thức mà co thắt từng cơn, suýt nữa đã ép Sở Tử Minh bắn. Chim nhỏ cũng vì cao trào mà phóng ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sở Tử Minh vỗ mông Đông Chiết, lực vừa đủ khiến cho bờ mông rung lên.
"Nhóc dâʍ đãиɠ."
Mông Đông Chiết vểnh cao, từ tầm nhìn của Sở Tử Minh có thể thấy rõ quá trình dươиɠ ѵậŧ của hắn ra vào lỗ nhỏ của cậu.
Và tất cả những chuyện này đều được camera của điện thoại ghi lại…
Sở Tử Minh dụ dỗ Đông Chiết nói không ít lời phóng đãng. Đông Chiết vốn không được tỉnh táo nên ngoan ngoãn nói theo. Cuối cùng, Sở Tử Minh cũng buông tha cho cậu, mạnh mẽ bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào trong.