Ông Chủ Mắc Chứng Nghiện Yêu

Chương 9.2: Kẹp chặt (2)

Hai người làm cả buổi sáng, anh cũng có chút đói bụng, thể lực cô gái nhỏ khẳng định càng không chống đỡ nổi.

Anh không ngại làm cô cả ngày, nhưng cũng không thể cày cấy bừa bãi, phải tưới nước bón phân đúng lúc thì cây mới có thể phát triển bền vững được.

Mộ Nam Kình nói xong liền ngồi xuống ghế, quần của anh đã sớm cởi ra, lúc này mông trần trụi kề sát mặt ghế da, cùng với một mảng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ mà La Thi Thi để lại lúc trước tiếp xúc thân mật.

Dâʍ ŧᏂủy̠ lạnh lẽo, Mộ Nam Kình nhẹ giọng "hừ" một tiếng. Sau khi ý thức được đây là dâʍ ŧᏂủy̠ của La Thi Thi, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân anh lại nóng rực lên.

Anh xoay người La Thi Thi, đặt cô lên đùi mình, để cô đối mắt với anh, đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm vào cô.

La Thi Thi bị nhìn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô theo bản năng quay đầu, "Mộ tổng, hôm nay em không trang điểm..."

Đối với phản ứng của cô gái, Mộ Nam Kình cười khẽ một tiếng, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt của anh đảo qua hàng mi ngấn nước, sống mũi cao thẳng, cánh môi khẽ nhếch lên của cô: "Thi Thi, hôm nay em rất xinh đẹp."

"Thật sao?" La Thi Thi không tin.

"Thật, anh rất thích em như vậy."

Đôi mắt của Mộ Nam Kình ôn nhu dịu dàng, anh vừa nói, vừa dùng ngón cái lướt qua môi dưới của La Thi Thi. Giây tiếp theo, bàn tay anh đè lên gáy cô, cánh môi nặng nề ngậm lấy đôi môi xinh đẹp của người phụ nữ, hít sâu một hơi, tham lam hôn lên.

"A..." La Thi Thi mở to hai mắt, ngạc nhiên trước nụ hôn đột ngột của anh.

Mộ Nam Kình hôn rất ôn nhu, lưỡi dài nóng rực đảo qua môi cô, cạy mở hàm răng, tiến vào trong miệng trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương nhỏ của cô, sau đó liếʍ mυ'ŧ nước bọt trong miệng.

"Ưʍ..." Nụ hôn của Mộ Nam Kình làm cho thân thể La Thi Thi rất nhanh mềm nhũn, cô bắt đầu rụt rè đáp lại.

Nụ hôn của người đàn ông vừa bá đạo lại vừa ôn nhu, bốn cánh môi quấn quýt cùng một chỗ, La Thi Thi có chút say sưa, không biết từ lúc nào, Mộ Nam Kình đã khống chế được cô gái nhỏ, một lần nữa dùng tiểu huyệt của cô bao lấy côn ŧᏂịŧ của anh.

"Ách...a…" La Thi Thi không biết là đang khó chịu hay thoải mái, túm lấy quần áo của người đàn ông rêи ɾỉ thành tiếng, hai mắt ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới thành thật bắt đầu co rút lại.

Mộ Nam Kình khẽ đứng dậy, ánh mắt khắc họa khuôn mặt trắng mịn ửng hồng của người phụ nữ, bàn tay tinh tế vuốt ve cổ ngọc của cô, cười nói: "Phản ứng lớn như vậy sao? Vốn định để Thi Thi nghỉ ngơi, nếu không thì làm một lần nữa, dùng tiểu huyệt dâʍ đãиɠ thỏa mãn kim chủ ba ba?”

"Không ... Ưʍ... Thi Thi mệt quá..." La Thi Thi lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt xuất hiện một tia lo sợ.

Có vẻ như cô thực sự sợ hãi.

Mộ Nam Kình cũng không muốn ép cô, tương lai bọn họ còn dài, sau này có cơ hội anh sẽ để cô dần dần thích ứng với tần suất của anh.

"Được rồi, không làm nữa, cứ ngậm như vậy nhé? Anh sắp có một cuộc họp video."

Mộ Nam Kình tao nhã giơ tay lên, cởi nút âu phục, cởϊ áσ tây trang ra, sau đó lấy quần áo che thân thể trần trụi của La Thi Thi.

Anh mặc áo sơ mi chỉnh tề, khởi động máy tính, đeo tai nghe, tao nhã thao tác chuột, tiến vào phòng họp video.

"Muốn ngủ thì ngủ một lát, họp xong sẽ dẫn em đi ăn cơm." Người đàn ông vỗ vỗ người phụ nữ trong ngực, ôm cô vào lòng, để cô duy trì tư thế ngồi trên đùi mình kẹp côn ŧᏂịŧ.

Lúc này, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người đang tiếp xúc nhau với khoảng cách âm. Vậy nhưng trên mặt người đàn ông lại nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào khác lạ.

La Thi Thi nằm sấp trong ngực anh, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, phía dưới của cô có chút khó chịu, tuy nhiên chỉ cần cô không động đậy thì sẽ không sao.

Cô chỉ nghe giọng nói thâm trầm rõ ràng của người đàn ông trên đỉnh đầu truyền đến, Mộ Nam Kình dùng tiếng Anh đúng chuẩn nói: "Chào buổi sáng các vị, xin lỗi vì đến trễ, vừa rồi có chút chuyện riêng, chúng ta sẽ bắt đầu hội nghị ngay bây giờ..."

~

Mộ Nam Kình: Không đành lòng giày vò bảo bối, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.

La Thi Thi: Tiếp tục???