Cả buổi sáng cứ thế mà trôi qua.
Cuối cùng, La Thi Thi nằm sấp trên tấm thảm đắt tiền, tóc tai bù xù, hai tay gối đầu, mông cong vểnh lên. Cô bị Mộ Nam Kình nắm eo, từ phía sau hung hăng va chạm.
"Không được. Ưʍ... Ưʍ... A... Ưʍ..."
Thanh âm của người phụ nữ theo động tác của người đàn ông đứt quãng vang lên, tiếng kêu uyển chuyển như chim sơn ca, quanh quẩn vang vọng trong văn phòng.
"Nói không được mà lại còn kêu vui sướиɠ như vậy?" Động tác của người đàn ông chẳng những không dừng lại, mà còn tăng thêm sức mạnh, thậm chí hai tay anh hướng xuống phía dưới, xé rách váy của người phụ nữ, làm cho cô hoàn toàn trần trụi. Sau đó bàn tay nhắm ngay bộ ngực cao thẳng đầy đặn của người phụ nữ dùng sức vuốt ve chơi đùa.
Người đàn ông tăng lực thắt lưng, tiếp tục va chạm mạnh mẽ.
"Ưm… a... không được… Mộ tổng… thả em đi ô… ô… ô..."
La Thi Thi bị làm không biết mấy tiếng đồng hồ, phía dưới vừa đau vừa sưng, cơ hồ sắp bị cắm nát, dâʍ ŧᏂủy̠ đều đã chảy khô. May mà Mộ Nam Kình dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ để bôi trơn, bằng không cô sợ là mình sẽ phế mất.
Mới sáng sớm mà Mộ Nam Kình đã hung mãnh như vậy, cứ thế này trong lòng La Thi Thi có chút sợ hãi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, kim chủ không giống những gì cô tưởng tượng.
Thấy Mộ Nam Kình không có ý dừng lại, La Thi Thi dứt khoát tự mình chạy trốn.
Ngay sau khi Mộ Nam Kình xuất tinh, anh hơi ngã ra phía sau, cô vội vàng chạm đất bằng tứ chi, chống đẩy cái đùi đang chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bò về phía trước.
Nhưng vừa mới bò được nửa bước, đã bị Mộ Nam Kình túm lấy mắt cá chân kéo trở về.
"Anh cho em chạy sao, hả?" Tay Mộ Nam Kình vòng qua eo La Thi Thi, để cho lưng cô dán vào lưng mình, ngồi một cách ngay ngắn.
Ngay sau đó, Mộ Nam Kình ngồi dậy, bế La Thi Thi sải bước về phía ghế trong văn phòng, đồng thời bàn tay to của anh lần xuống phía dưới, ba ngón tay trực tiếp đâm vào tiểu huyệt đang không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người phụ nữ, hoàn toàn chặn kín cửa huyệt lại.
Khi anh bước đi, chất lỏng trong tử ©υиɠ của người phụ nữ lắc lư.
Người phụ nữ trong ngực anh khẽ nức nở, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đầu nhỏ ngửa ra sau, cả người lắc qua lắc lại, hai chân lơ lửng không ngừng đạp đạp, ra sức giãy dụa, "Ô ô ô... Mộ tổng tha cho em đi… em thật sự không được… ưʍ..."
Bộ ngực trắng như tuyết của người phụ nữ nhảy dựng lên, lắc mạnh đến mức Mộ Nam Kình hoa cả mắt.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, bàn tay to hung hăng đâm vào tiểu huyệt một chút, "Kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho chặt? Dám làm bẩn thảm nhập khẩu của anh, có muốn anh trừ vào lương của em hay không?"
"A? Không, không, không."
Vừa nhắc tới trừ tiền, cô gái nhỏ trong ngực liền khẩn trương, biểu cảm trên mặt nghiêm túc hơn, bàn tay nhỏ bé che miệng, nước mắt lưng tròng, rốt cuộc không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ ho một cái sẽ khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ của kim chủ ba ba chảy ra.
Mộ Nam Kình cảm thấy phía dưới cô gái nhỏ bắt đầu siết chặt, gắt gao kẹp chặt ngón tay anh, thân thể cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Ánh mắt người đàn ông nhu hòa vài phần, anh chỉ muốn chọc cô, không nghĩ cô gái này lại cho là thật.
Hơn nữa, bộ dạng cô như vậy, Mộ Nam Kình phát hiện cô càng đáng yêu hơn.
Một giây trước còn là tiểu hồ ly phóng túng, hiện tại đã trở thành con cừu nhỏ nhu thuận.
"Được rồi, cho em nghỉ ngơi một lát." Mộ Nam Kình cuối cùng cũng mềm lòng một lần, cách mái tóc xoăn sóng lớn, hôn xuống bên tai người phụ nữ.